Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ

Chương 1199: Chương 1199: Chương 1200




“Đồng ý!”

Lục Hạo Thành gật gật đầu, “Anh hai em thì anh có thể tin tưởng, nhưng anh cả của em thì không tin được.”

Lam Hân nhíu mi hỏi: “Anh cả của em cũng tệ đến thế sao?”

Nếu không anh cả cho cô một ngàn vạn tiền tiêu vặt kia, cô cũng không có tiền để làm nhẫn kim cương đâu.

Thẻ cha đưa cho cô là thẻ vip kim cương, cô biết tiền trong tắm thẻ đó nhất định rất nhiều, nhưng cũng không dám động vào.

Lục Hạo Thành nghĩ nghĩ, chuyện về cậu anh cả này, thật đúng là không thể tùy tiện nói, cô nhóc kia bao che khuyết điểm cho người nhà.

Anh cũng không dám nói lung tung về anh vợ nữa.

“Ha ha...” Lục Hạo Thành đánh trống lảng cười cười, anh thật sự không nên đề cập đến chuyện này, “Lam Lam, em có biết em phối hợp với cái gì là trông đẹp nhát không?”

Làn Hãn is sa”

Chuyện này có liên quan đến đáp án cho câu hỏi vừa rồi của cô sao?

Lam Hân không nói lời nào, ánh mắt lẳng lặng nhìn anh lái xe.

Khuôn mặt tinh xảo của Lục Hạo Thành dần dần tràn ra ý cười tươi rói.

Tự mình đưa ra câu trả lời: “Lam Lam, phối hợp với anh là đẹp nhất!”

Lam Hân: “…...” “Lục Hạo Thành, anh có biết những lúc em mắt ngủ sẽ suy nghĩ cái gì không?”

Giọng nói của cô trầm thấp hỏi.

Lục Hạo Thành tự tin tràn đầy trả lời, “Lam Lam, đương nhiên là nhớ anh.”

Lam Hân bỗng nhiên dội cho anh một gáo nước lạnh. “Sai, là suy nghĩ làm sao để ngủ.”

Lục Hạo Thành: “…… ” Vừa rồi anh lấy đâu ra tự tin nói chuyện vậy?

Cho rằng cô gái nhỏ bên cạnh sẽ nhớ đến mình.

“Lam Lam, em chẳng lẽ không nhớ đến anh sao?”

Lục Hạo Thành mang vẻ mặt tủi thân, những lúc không ngủ được anh đều nhớ về cô.

Lăn qua lộn lại, nghĩ đến cô cả ngàn lần.

Lam Hân cười nói: “Lúc em mắt ngủ cũng không nghĩ đến việc gì khác, chỉ muốn nhắm mắt đi ngủ.”

Sau một buổi tối mắt ngủ, đối với cô mà nói, sáng ngày hôm sau thức dậy là cả cực hình.

Thức khuya cũng có hại cho làn da, bình thường chỉ khi có trường hợp bất đắc dĩ thì cô mới lựa chọn việc thức khuya.

Lục Hạo Thành nháy mắt bị đả kích quá lớn,không nói lời nào.

Lam Hân cũng vui vẻ nhắm mắt nghỉ ngơi.

Lục Hạo Thành nghiêng đầu nhìn thoáng qua cô, tối hôm qua ngủ khá muộn, nên cũng không quấy rầy cô nghỉ ngơi nữa.

Lục Hạo Thành đưa Lam Hân qua bệnh viện anh có quen biết, sáng sớm đã lên lịch hẹn trước rồi.

Lam Hân kiểm tra, cũng không cần phải xếp hàng, có bác sĩ chuyên dụng kiểm tra riêng cho cô.

Cũng chỉ là siêu âm, xét nghiệm máu, thai vẫn nằm trong tử cung, bởi vì thời gian còn ngắn, chưa thấy rõ thai nhi nên bác sĩ yêu cầu cô đi khám lại sau 1 tuần.

Lam Hân cầm lấy tắm hình siêu âm, vừa đi vừa nhìn, là một bảo bối nhỏ, cô bỗng nhiên bật cười, đúng thật là, cô đã nói rồi, con người sao có thể gặp may mắn cả đời được chứ?

Sao có thể mỗi lần đều là thai ba được?

Cô vừa ra khỏi cửa đã nhìn thấy Lục Hạo Thành mang vẻ mặt khẩn trương đứng ở ngoài, thấy Lam Hân đi ra, anh lập tức lộ ra tươi cười, “Lam Lam, thế nào rồi?

Cục cưng của chúng ta thế nào?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.