Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ

Chương 1275: Chương 1275: Chương 1276




Không nói cho mọi người biết cô thân phận là đại tiểu thư Có gia, chính là vì bảo vệ cô, kết quả, anh vẫn không thể bảo vệ cô tôt.

Tân Ninh Trân từ khách sạn trỏ về, vân đứng ngôi không yên.

Xem tin tức của Lam Hân đã được truyền ra ngoài, được xác định là âm mưu giết người.

Cả người bà ta đều khiếp sợ, Lam Hân bị thương nặng như vậy, vậy mà vẫn còn sông.

Bà ta cắn ngón tay, khân trương đến mức sắc mặt trăng bệch, hiện tại Lục Hạo Thành còn không có động tĩnh gì, đó chính là không có hoài nghi đến bà ta, bà ta không thẻ tự loạn trận trước.

Hôm nay việc làm ăn không có bàn thành, bà ta tức giận lại không có chỗ nào đề phát tiết, hiện tại lại nhìn thấy tin tức của Lam Hân, cả người bà ta xuất hiện kinh hoảng trước nay chưa từng có, trước kia bà ta làm việc, chưa bao giờ lưu lại dấu vết gì.

Bỗng nhiên, điện thoại di động đổ chuông và cả người bà ta sợ hãi.

“A…” bà ta kinh hãi vỗ vỗ ngực mình, trên trán đồ mồ hôi lạnh.

Nhìn thoáng quasđiện thoại di động trên quây trà, là Trác Diệp gọi tới, bà ta nhanh chóng nhận lây, “A Diệp.”

Thanh âm có chút không kiềm chế được run rây.

Trác Diệp quan tâm hỏi: “A Trân, em không sao chứ? “

Tần Ninh Trân nhìn thoáng qua phòng Lục Hạo Khải, thấp giọng nói:” Lam Hân chưa chết! “

Trác Diệp nói: “anh đã nhìn thấy tin tức rồi, sọ em lo lắng, nên anh mới gọi điện thoại cho em, em yên tâm, xung quanh cũng không Có camera, chúng ta làm việc, sẽ không có bắt kỳ ai biết, em cũng không thê bởi vì bói rồi mà lộ ra sơ hở, anh đã tra rõ Lam Hân ở bệnh viện nào, chuyện kế tiếp, anh sẽ xử lý. “

Tần Ninh Trận vừa nghe lời này, an tâm hơn nhiều.

“A Diệp, em biết rồi, anh không cần lo lắng cho em.”

Tần Ninh Trân tắt điện thoại, tay nắm điện thoại di động trong tay, vẫn run rây.

“Bộp bộp bộp Bỗng nhiên truyền đến tiếng vỗ cửa mạnh mẽ.

Tần Ninh Trân hoảng sợ, bà ta nhìn xuống lầu, đêm đen tồi, chỉ có đèn đường mờ, lúc này sẽ là ai đây?

“Mẹ, ai vậy, buổi tối như thế này, không có tố chất như vậy?” Lục Hạo Khải vừa tắm ra, liền nghe thấy tiếng gõ cửa.

Tần Ninh Trân khẽ lắc đầu, bà ta làm sao biệt được là ai?

“Mẹ, có chuyện gì với mẹ vậy? Sắc mặt xấu như vậy?” Lục Hạo Khải nghỉ hoặc nhìn bà ta, sau khi mẹ trở về, liền cảm thấy mẹ có chút không đúng, hắn cho rằng làm ăn không đàm phán thành, hiện tại xem ra, hình như không phải.

“Ta không sao.” Ánh mắt Tần Ninh Trân có chút bồi rồi tránh đi con trai.

“Ta xuống xem là ai, con đi xem em gái con đi, đừng đề nó đi ra ngoài. “

Tần Ninh Trân vừa nói vừa xuống lầu.

Lục Hạo Khải lo lắng đi theo.

Bà ta mở cửa raznhìn Lục Tư Tư vẻ mặt phân nộ nhìn bà ta.

Tần Ninh Trân nhìn thấy Lục Tư TÚ, đáy lòng vốn sợ hãi, trong nháy mắt giảm bỏt rất nhiều.

Vẻ mặt của bà ta đã được phục hồi bình thường, vẻ mặt ngạo nghề nhìn Lục Tư Tư, cười lạnh nói: “Sao vậy?

Lục đại tiều thư, tối nay không có chỗ để đi sao? Sao lại chạy vê nhà? “

Lục Tư Tư khẽ mím môi, ý cười quỷ dị, cô vươn hai tay, dùng sức đầy Tần Nĩnh Trân một cái.

“A…” Tần Ninh Trân nhanh chóng lui về phía sau vài bước, được Lục Hạo Khải đỡ.

Nhưng ánh mắt phẫn nộ mà hàm hận của Lục Tư Tư lại khắc sâu trong đáy lòng bà ta.

Cảnh Lam Hân bị đụng bay, từ trong đầu bà ta toàn bộ trào ra.

Ánh mắt bà ta đột nhiên hoảng sợ nhìn Lục Tư Tư.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.