“Mẹ!”
Vừa nghe thầy tiếng gọi mẹ, Đế Anh Thy toàn thân chấn động, cố hết sức đẩy Tư Hải Minh ra khỏi người mình.
Tư Hải Minh không hề kiêng kị việc có trẻ con ở đây, đang hôn mãnh liệt lại bị Đế Anh Thy đá văng ra.
“Mẹ!”
Lại có tiếng gọi mẹ vang lên, cánh cửa mở ra.
“Ơ?” Bảo Vỹ sững sờ khi nhìn thấy ba ngồi trên đất.
Còn Đế Anh Thy đã ngồi thẳng tắp ở mép giường, mỉm cười với vẻ điềm tĩnh, vô tội.
“Bảo Vỹ, con tìm mẹ có việc gì thế?” Để Anh Thy hỏi.
“A! Mẹ, bọn con đang trốn con mèo, mẹ cho con trốn một lát nha!” Bảo Vỹ ngay lập tức đi tìm một nơi để trốn.
Phát hiện ở đây không được bí mật lắm.
Sau đó, đôi mắt to nhìn chăm chằm vào Đế Anh Thy không động.
Đế Anh Thy đang nghĩ con nhìn mẹ làm gì?
Chỗ mẹ cũng không trốn được mà, gâm giường đến một đứa trẻ cũng không thể chui vào.
“Con trốn trong váy mẹ!” Bảo Vỹ chạy tới, vén váy mẹ lên chui vào.
“Hả?” Đế Anh Thy kinh ngạc trước ý tưởng của cô bé.
Quan trọng là sau khi chui vào, thực sự nhìn không ra.
Mà lúc Bảo Vỹ vừa chui vào thì Bảo Nam chạy vào: “Con cũng muốn trốn dưới váy mẹ!”
Đế Anh Thy ngơ ngác nhìn Bảo Nam chui vào dưới váy cô.
Chỉ là đầu chưa kịp chui vào trong đã bị bàn tay bên cạnh đưa ra tóm vào sau cổ áo.
“Làm gì thế? Ba cũng muốn trốn! Ba cũng muốn trốn!”
Tư Hải Minh nhìn cậu con trai nghịch ngợm với đôi mắt đen láy, anh cũng muốn trốn? Đùa gì thế? Dưới váy của mẹ chỉ có ba mới được nhìn thôi!
Suốt ngày chỉ biết làm hỏng chuyện tốt của anh, hết lần này đến lần khác anh phải tự nhủ đây là con mình nên mình không nỡ vứt bỏ.
Tư Hải Minh càng nhìn càng thấy chướng mắt, lắc lắc cố áo ở giữa không trung.
Bảo Nam giấy dụa, sau đó vui vẻ nói: “Vui quát Ba, lắc tiếp đi”
Tư Hải Minh vươn tay kéo Bảo Vỹ ra khỏi váy Anh Thy, ném cả hai ra ngoài, đóng cửa rồi khóa lại.
“A aa a a! Đáng ghét! Ba đáng ghét” Giọng nói tức giận của Bảo Nam truyền đến Tư Hải Minh mặc kệ, lao về phía Đế Anh Thy, không chậm một giây đã quấn vào cùng một chỗ.
Đế Anh Thy nằm trên giường, kinh ngạc nhìn bóng đen bên trên: “Anh…Anh làm thế có ổn không?”
*Sao lại không ổn? Đáng ra tôi còn phải làm chuyện quá đáng hơn ấy chứ..” Tử Hải Minh vừa nói vừa tiến tới trêu chọc chiếc váy dài của cô, vừa rồi chắc chắn là đã bị Bảo Vỹ nhìn thấy rồi, anh thấy khó chịu, muốn đòi lại.
“Không phải chuyện này…” Đế Anh Thy đỏ mặt đưa tay chặn lại, người này đúng là có thể gi trò xấu mọi lúc mọi nơi! “Tôi đang nói đến Bảo Vỹ và Bảo Nam cơ mà, anh nhẫn tâm như thế…”
“Không sao đâu. Đợi lát nữa chúng hét mệt rồi là bỏ đi ấy mà” Tư Hải Minh tiến mặt lại gần: “Đối với con của mình thì lúc cần nhắn tâm thì nên nhẫn tâm”.
“Vậy còn tôi thì sao?”
“Sao tôi nỡ”
Đế Anh Thy nghe xong, tim đập loạn xạ, mắt run lên không biết nhìn vào đâu.
Cô còn quan trọng hơn những đứa con của anh sao…
Dường như cô là người duy nhất trên thế giới này…
Chắc đây là giai đoạn tình yêu cuồng nhiệt…
Lúc con nai của anh chạm lung tung, khiến cô cả kinh.
“Anh không thể…”
*Sao lại không thể? Bảo Vỹ vừa mới chui vào mà”
*Con bé…Con bé với anh giống nhau sao?” Đế Anh Thy chân tay luống cuống ngăn lại. Đây là ngụy biện gì thế?
Nhưng càng ngăn cản thì Tư Hải Minh càng siết chặt hơn.
“Tất nhiên không giống nhau rồi. Em còn nhớ đêm hôm ở Minh Uyển không?”
Đế Anh Thy khựng lại, vẻ mặt thất thần.
“Lần mà anh hai em đuổi tới” Tư Hải Minh dẫn dắt cho cô nhớ lại.
Đế Anh Thy thở gấp, mặt đỏ bừng, chuyện xảy ra đêm đó khiến cô ngượng ngùng nhầm mắt lại.
“Chúng ta chơi một lát đi” Tư Hải Minh đổi giọng.
*Không…Không chơi…AI* Đế Anh Thy mặt đỏ tía tai.
Tư Hải Minh không cho cô cơ hội phản kháng, lát nữa là cô không thể cưỡng lại nữa. Chỉ cần nhìn thấy cô vui vẻ là Tư Hải Minh đã thấy mãn nguyện lắm rồi.
Anh đã hứa với anh cả là không động vào cô, nhưng chuyện uống canh này thì vẫn được, không sao.
Bảo Nam và Bảo Vỹ chạy ra phòng khách để báo cáo tình hình.
“Chị nhìn thấy rồi, ba mẹ đánh nhau rồi!” Bảo Vỹ.
“Ba ngồi trên đất!” Bảo Nam.
“Mẹ có bị thiệt không?” Bảo Long vội hỏi.
“Ba ngồi trên đất, chắc là bị mẹ đánh rồi!”
“Mẹ… giỏi thật đấy…” Bảo My.
“Ừm! Lợi hại!” Bảo An.
Bảo Hân lại hỏi: ‘Miệng mẹ có bị sưng không?”
Đầu Bảo Nam và Bảo Vỹ cùng bốc lên dấu hỏi chấm, bọn chúng không để ý đến.
“Bây giờ chúng ta cùng đi tình hình trận đấu đi, không thể để bọn họ đánh nhau to quá được!”
Bảo Hân đưa ra ý tưởng.
“Đi!” Bảo Nam quay người chạy.
Sáu đứa bé tranh giành nhau lao về phòng.
Vừa đến cửa phòng đã nghe thấy tiếng mẹ kêu đau truyền ra.
Khiến cho sáu đứa bé sợ hãi, vội tiến lên đập cửa.
“Mở cửa! Ba mở cửa!”
“Ba, đừng đánh mẹ!”
*Ba, dừng tay!”
“Ba dừng đánh mẹt”
“Ba không được đánh mẹ!”
*Người đâu! Cứu với!”
“Tư Hải Minh anh.” Đế Anh Thy yếu ớt đẩy anh ra.
*Bây giờ vẫn còn nhớ đến con sao?”
“Không phải Vệ sĩ và người hầu chạy đến và nhanh chóng ôm bọn trẻ đi.
Trực tiếp ôm lên boong tàu.
Bảo Nam tức giận: ‘Mọi người không cần ôm cháu, mau mở cửa cứu mẹ!”
“Đúng vậy!”
“Sao có thể mặc kệ mẹ như thế chứ?”
“Cháu đi cứu mẹ…”
“Cháu cũng đi!”
“*** Bảo An quay người di.
*Không được, đợi một chút..” Người hầu ngăn bọn trẻ lại: “Không phải như vậy đâu, ngài Minh và cô Thy không phải đang đánh nhau đâu”
“Không phải ạ?* Bảo Nam vẻ mặt không hiếu.
“Cháu nghe thấy giọng khó chịu của mẹ mài”
*Còn có tiếng khóc!”
“Khóc rồi..”
“Không phải đánh nhau thì là gì ạ?”
“Là..” Người hầu đỏ mặt: “Là đang sinh cho.
bọn cháu em trai hoặc em gái đó!”
Sau đứa bé vẻ mặt khó hiểu, dường như không hiểu việc mẹ khóc, đau đớn với việc sinh em trai, em gái có quan hệ gï?
“Thật đấy, các cháu còn nhỏ không hiểu đâu”
Người hầu nói: “Các cháu nghĩ mà xem, ngài Minh sẽ đánh cô Thy sao? Ngài Minh đối tốt với cô Thy như thế cơ mà, đúng không?”
Sáu đứa bé nghĩ lại, hình như là như thế thật.
“Tóm lại, phải tin là tất cả mọi thứ vừa rồi là biếu hiện ngài Minh đang yêu cô Thy”
Bảo Vỹ hỏi: ‘Vậy…vậy trong bụng mẹ sẽ có em bé sao ạ?”
“Chắc thế đó” Người hầu.
“Là em trai hay em gái ạ?” Bảo Long.
“Anh muốn có em trai!” Bảo Nam.
“Em gái.” Bảo My.
*Một em gái, một em trai!” Bảo Hân.
Bảo An mong chờ ra mặt, cuối cùng mình cũng không phải là nhỏ nhất Vi vậy, từ lúc bắt đầu lo lắng cho mẹ đến bây giờ lại thành tranh luận xem thích em trai hay em chuyển sang hướng tốt hơn rồi.
Khi Đế Anh Thy mặt đỏ bừng bước ra khỏi phòng thì đã đến giờ ăn tối rồi. Tư Hải Minh ở bên cạnh đang ôm lấy eo cô, hết lần này đến lần khác bị Đế Anh Thy kéo ra Người này không phải quá đáng bình thường đâu!
*Mẹ” Sáu đứa bé chạy lại, đứng trước mặt, ngẩng mặt lên, hết nhìn ba rồi lại quay sang nhìn mẹ. Hết nhìn mẹ rồi lại nhìn ba.