Một Thai Sáu Tiểu Bảo Bảo - Tổng Tài Daddy Bị Tra Tấn

Chương 1064: Chương 1064: Chẳng những mắn đẻ mà còn biết đẻ nữa chứ




Kiều Minh Nguyệt bị mất mặt, lại nói với Để Anh Thy: “Dù gì đi nữa vẫn cảm ơn các cô. Chẳng qua cô Anh Thy, bà cả chưa bán được tôi lần này thì sẽ có lần thứ hai. Cô có thể… có thể nói với người nhà tôi rằng cô đã cứu tôi không? Vậy thì… họ sẽ không gây khó dễ cho tôi nữa. Cô Anh Thy, chỉ cần cô giúp tôi thì sau này bắt tôi làm trâu làm ngựa cho cô cũng được!”

“Cô nói quá, chỉ là chuyện nhỏ thôi. Lát nữa tôi sẽ kêu anh ba gọi điện thoại nói một tiếng là được.” Đế Anh Thy cảm thấy chuyện này cũng chẳng đáng gì.

“Vâng, cảm ơn cô Anh Thy, rất cảm ơn cô! Sau này nếu có gì cần dùng, cô Anh Thy cứ kêu tôi!”

Kiều Minh Nguyệt cảm động rơi nước mắt.

“Chắc cô sẽ không có cơ hội đó đâu” Nói xong, Đế Anh Thy xoay người rời đi.

Bên bến tàu, Để Anh Thy vừa bước lên du thuyền thì quay đầu lại, Tư Hải Minh cũng đi theo.

“Ê, tôi chưa nói là sẽ cho anh lên đảo Trân Châu.”

“Tôi tiễn em”

Đế Anh Thy trừng Tư Hải Minh, đôi mắt càng sáng ngời. Tư Hải Minh không thể dời mắt khỏi cô. Anh chỉ vê nhà hai ngày mà cảm giác như đã cách rất lâu. Gặp lại lân nữa, anh sẽ dẫn cô cùng rời đi.

Khi bàn tay anh ta vươn ra, Đế Anh Thy vội lùi về sau, quay sang ngồi xuống ngắm mặt biển. Cô ngồi trên thuyên cỡ nhỏ, vươn tay ra có thể chạm vào nước biển. Quan trọng nhất là Tư Hải Minh cũng ngồi bên cạnh cô. Đế Anh Thy cau mày, bao nhiêu vị trí mà sao anh ta nhất định đòi ngôi bên cạnh mình? Làm cô cứ khẩn trương.

Con thuyền khởi động tiến về đảo Trân Châu.

Gió thổi tới hất bay tóc dài của Đế Anh Thy, phất qua cổ, qua mặt Tư Hải Minh, thậm chí còn mang theo mùi thơm quyến rũ khiến đôi mắt anh tối sâm. Anh kìm nén khát vọng ôm cô vào lòng, thậm chí đã nghĩ nên xé quân áo của cô như thế nào…

Tư Hải Minh bình tĩnh lại, đưa mắt nhìn ra xa để máu trong người bình tĩnh lại. Anh đã để dành được ba năm rồi… Bây giờ còn chưa đến lúc đó, không thể chạm vào cô ấy.

Từ lúc xuống xe, sáu đứa bé đã vội vã chạy vào lâu đài, chạy rất nhanh.

“Ma ma!”

Ba ông trùm đứng đằng sau nhìn sáu đứa bé tìm “mama” trong đại sảnh, thậm chí còn nhìn mặt một hầu gái để xem đó có phải là mẹ hay không.

Đế Hạo Thiên quay lại, ánh mắt sắc bén nhìn Đế Bắc Lâm: “Chẳng phải cậu nói cả nhà anh ta đến đây cũng vô dụng sao? Đây là cái gì? Dẫn tới tận lâu đài luôn rồi!”

“Em nào biết chúng vừa xinh đẹp vừa đáng yêu… À không, anh với anh cả cũng không ngăn cản mà!” Đế Bắc Lâm phản bác.

Đế Hạo Thiên bị chặn họng, hỏi lại: “Bây giờ phải làm sao đây? Bọn trẻ cũng đã đến đây, buổi tối phải nói với Anh Thy kiểu gì? Bảo là nhặt được?”

“Anh cả nói đi!” Đế Bắc Lâm ném vấn đề cho người lớn nhất.

Kể từ khi lên xe, sắc mặt Đế Hoàng Minh vẫn rất khó coi, chắc là lúc này đang rất hối hận. Đế Hạo Thiên ghé lại gần Đế Bắc Lâm, nhỏ giọng nói: “Lần đầu tiên anh thấy anh cả phiền não như vậy”

Phát hiện tâm mắt chết chóc của anh cả, Đế Hạo.

Thiên vội khôi phục vẻ mặt như thường: “Anh cả, rõ ràng đây là bước đi đầu tiên của Tư Hải Minh, kế tiếp chúng ta nên làm thế nào?”

“Mama” Tiếng kêu kích động khiến ba người nhìn qua. Bảo Nam cầm album ảnh, năm đứa bé khác vây quanh nhìn.

“Là mama”

“Mama của em”

“Mama không chụp ảnh chung với chúng ta!”

“Mama”

Đó là bức ảnh chụp chung của Đế Anh Thy và ba anh em, được đặt trên bàn trà. Sáu đứa bé nhìn mẹ, vành mắt đỏ hoe. Đế Bắc Lâm vội lại gần: “Sao lại khóc?”

“Tại sao chỉ có ảnh của mama? Mama đâu?” Bảo Hân hỏi.

Đế Bắc Lâm bế cô bé lên ngồi trên đùi mình, trái tim tan chảy: “Đừng khóc, mama ra ngoài chơi, chắc sắp về rồi. Cậu ba chơi với các cháu trước nhé?”

Đế Hạo Thiên: “..” Cậu ba? Có phải chú mày trở mặt quá nhanh rồi không?

“Đừng làm gì hết, cứ chờ xem” Đế Hoàng Minh lên tiếng.

Thuyền ra khơi chưa đầy nửa tiếng, lồng ngực đằng sau kề sát càng ngày càng gần, cho đến khi hai bên dính sát vào nhau. Đế Anh Thy không thể không quay đầu lại: “Anh đụng vào tôi.”

“Có sóng biển” Tư Hải Minh nhìn chằm chằm cô.

Đế Anh Thy nhìn ra bên ngoài, gió êm sóng lặng, sóng biển ở đâu ra? Đùa nhau đấy à? Rõ ràng chính người đàn ông này mưu toan quấy rối thì có!

Anh thích ngồi thì ngồi đi! Đế Anh Thy đứng dậy, muốn ngồi vào chỗ đối diện. Nhưng đúng lúc này sóng biển ập lên, thân thuyền đung đưa khiến cô mất thăng bằng, lảo đảo ngã về sau, rơi vào lòng Tư Hải Minh.

Đế Anh Thy giật mình ngẩng đầu đối diện với đôi mắt đen láy, khoảng cách gần trong gang tấc khiến cô không cảm nhận được hô hấp của mình.

Tư Hải Minh một tay chống lên nóc khoang, một tay ôm vòng eo Đế Anh Thy, giữ chặt thân thể của cô trong lòng mình, đôi mắt sâu thẳm nhìn cô như muốn nuốt chứng cô.

“Thật sự có sóng” Giọng nói khàn khàn của Tư Hải Minh cực kỳ gợi cảm. Đế Anh Thy ngẩn người, đương nhiên cô biết là có sóng, nhưng tại sao lại có sóng? Mặt biển đang êm dịu sao lại nổi sóng làm gì? Chẳng lẽ là lỗi của nước biển? Tư thế của hai người quá mờ ám, khiến tim cô đập thình thịch. Huống chỉ cách đó mấy mét là thuyền của bảo vệ, khiến Đế Anh Thy như có tật giật mình, vội vàng kéo cánh tay ôm eo mình ra, lùi về sau hai bước rồi ngồi xuống ghế, nhìn ra mặt biển…

Thấy gương mặt cô đỏ ửng, ánh mắt Tư Hải Minh càng ngày càng khát vọng…

Hai người lên đảo Trân Châu, ngồi xe chạy về lâu đài. Đế Anh Thy ngồi trong xe nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng tâm tư vẫn vây quanh người đàn ông kia. Anh không cùng cô về lâu đài, chỉ đưa cô xuống thuyền. Đầu tiên không nói tới sáu đứa bé, chắc hẳn các anh của cô sẽ không làm gì sáu đứa bé, dù sao cũng là con nít. Mà Tư Hải Minh đã là người trưởng thành rồi, còn là một người đàn ông trưởng thành bụng dạ khó lường, ba anh trai sẽ không cho phép anh ta đến gân, huống chi lúc trước anh ta còn từng dẫn cô ra biển một mình.

Chẳng qua cô cảm thấy thật kỳ lạ, tại sao Tư Hải Minh lại dám tự tin đưa sáu đứa bé tới lâu đài sẽ an toàn? Còn nữa, sáu đứa bé lên đảo bằng cách nào? Không được ba anh trai cho phép thì đừng nói là vào lâu đài, ngay cả đảo Trân Châu còn chưa được phép lên ấy chứ…

Chiếc xe đỗ trước cửa, Đế Anh Thy xuống xe, lập tức thấy sáu đứa trẻ chen chúc trước cửa đại sảnh, khiến sắc mặt cô thay đổi, tiến về phía trước. Cô càng đến gần thì sáu đôi mắt càng sáng ngời, miệng nhỏ há hốc. Một hai ba bốn năm sáu, Đế Anh Thy đếm thấy đúng sáu đứa, Tư Hải Minh thật sự đưa con mình tới lâu đài! Tâm tư của người đàn ông này thật sự không phải là dạng vừa, anh ta đang có ý đồ gì vậy? Có điều nhìn gương mặt của sáu đứa bé này, không có đứa nào xấu xí. Cô không khỏi cảm khái, chẳng những mắn đẻ mà còn biết đẻ nữa chứ…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.