Một Thai Sáu Tiểu Bảo Bảo - Tổng Tài Daddy Bị Tra Tấn

Chương 1112: Chương 1112: Chính là ép buộc




Cô đang làm gì? Không gọi điện thoại cho anh, cô cân nhắc đến lựa chọn từ bỏ anh à? Hay là, không gọi điện thoại cũng vẫn tốt…

Cô trước giờ không phải là thế thân, ba năm đến nay, anh tưởng nhớ thành bệnh, đều không hề nghĩ tới việc tìm người tương tự cô để kéo dài sinh mệnh cho mình, dù có giống nhau đến đâu thì cũng không phải người anh muốn, từ trong ra ngoài cũng không, không có được một tia tác dụng trấn an, tình thể sẽ chỉ phản tác dụng.

Ba năm đó, anh chỉ ở trong phòng thuê ở khu chung cư, mang theo căn bệnh tim trải qua nhiêu ngày như vậy, chỉ hi vọng Đào Anh Thy có thể xuất hiện.

Ngón tay lướt trên màn hình, mở video giám sát trong căn hộ.

Camera giám sát vẫn ở đó.

Nhưng mà lúc hình ảnh hiện ra, một gương mặt lạnh lẽo đột ngột xuất hiện trong ống kính khiến cho ngón tay anh bỗng nhiên cứng đờ, trái tim đập rộn lên.

Cách camera giám sắt, Đế Hoàng Minh nhìn chằm chằm lại, đôi mắt cực kỳ u ám.

Cứ như nếu không có khoảng cách này mà nhìn trực diện, khí thế băng lạnh khiếp người sẽ làm cho màn hình vỡ nát.

Nháy mắt Tư Hải Minh cất di động, đứng dậy rời khỏi văn phòng.

Đế Hoàng Minh ở nơi này chính là kết quả mà anh muốn.

Cho dù có gọi điện thoại, cũng không ngờ là cục diện sẽ thế này! Đây chính là phong cách của Đế Hoàng Minh.

Nói rõ camera giám sát anh đặt ở nhà Đào Anh Thy trước kia đã bị phát hiện!

Lúc này Tư Hải Minh chỉ có thể chủ động xuất hiện, dù sao anh chỉ đành phải khiêm nhường, bị người ta mắng, bị người ta dạy dỗ đều phải nghe, tiếp thu lấy.

Anh nên vậy…

Đế Hoàng Minh nhạy cảm như thợ săn, có thể ngửi được con mồi cách xa mấy trăm mét, huống chi là một chiếc máy giám sát.

Lúc Tư Hải Minh chạy tới, Đế Hoàng Minh vẫn còn đứng trước camera giám sát, không nhúc nhích nửa phần, giọng nói lạnh băng: “Tới nhanh đấy”

“Anh đến lúc nào?” Tư Hải Minh hỏi.

Đế Hoàng Minh không trả lời anh: “Thứ này lắp từ lúc con bé ở đây à?”

Mặc dù là câu hỏi, nhưng lại là khẳng định.

Tư Hải Minh thừa nhận: “… Đúng vậy.”

“Tư Hải Minh, tội của anh còn nhiều hơn so với tưởng tượng của tôi đây Cả người Đế Hoàng Minh chỉ tỏa ra một loại, khí lạnh như cõi âm.

Người đối mặt may mà là Tư Hải Minh, nếu như là người bên ngoài, đã sớm sợ đến run chân.

Tư Hải Minh chớp mắt, không nói một lời. Ba năm đó, anh làm rất nhiều việc hung ác đối với Đào Anh Thy, bị phản ngược càng thêm loại hại.

Thậm chí càng sâu, nhưng anh cảm thấy còn thiếu rất nhiều…

Nhưng bây giờ nói về đề tài này, không thể nghỉ ngờ là vòng tuần hoàn ác tính.

“Đám nhỏ ở Minh Uyển, bây giờ qua chứ?” Tư Hải Minh hỏi.

Đế Hoàng Minh thu lại tầm mắt, quay người, đi đến ghế sô pha: “Đưa bọn nhỏ tới, cậu đi”

Lời này có ý là, anh ta chỉ cần gặp bọn nhỏ, Tư Hải Minh không nên xuất hiện trước mặt anh, không có chỗ tốt với hai bên.

Vừa nói xong, tiếng đập cửa liền vang lên.

Tư Hải Minh ra mở cửa, sáu đứa nhỏ cùng nhau hùa vào.

Nhìn thấy bác mình thì vui vẻ chạy tới.

“Bác ơi!”

“Bác ơi!”

“Bác ơi!”

“Bác ơi!”

“Bác ơi!”

“Bác ơi!”

Sáu đứa trẻ bổ nhào qua, ôm chặt đôi chân dài của bác mình không buông, vui vẻ hoạt bát.

Ánh mắt lạnh lùng của Đế Hoàng Minh liếc qua Tư Hải Minh, không muốn khoe khoang lòng chột dạ của mình trước anh.

Điều duy nhất có thể làm cho hai bên thỏa hiệp chính là Đế Anh Thy.

Ai cũng không hé miệng, cứ một mực đấu như vậy!

“Sao bác tới mà không nói với Bảo Vỹ? Bảo Vỹ chưa kịp mặc chiếc váy công chúa xinh đẹp rồi, đó là ba mua cho cháu, rất đẹp đó!” Bảo Vỹ vừa cười vui vẻ vừa buồn bực nói: “Cháu biết rồi, bác ở chỗ này, ngày mai Bảo Vỹ sẽ mặc váy công chúa!”

Đế Hoàng Minh không nói gì.

“Còn hai bác nữa sao không đến ạ?” Bảo Long hỏi.

Đế Hoàng Minh nói: “Bọn họ bận việc”

“Hừ, cháu phát hiện, mọi người không muốn đến thăm chúng cháu nên ai cũng nói bận hết, đừng tưởng bọn cháu là trẻ con ba tuổi nghe không hiểu gì.

..’ Đôi mắt lạnh lẽo của Đế Hoàng Minh nhìn qua, môi mỏng mím lại.

“Bác ơi, mẹ ở trong Bảo Thành làm gì thế ạ?”

Bảo Hân nói.

“Bác không dẫn mẹ theo…” Bảo My nói.

“Đầu không đến” Bảo An.

Đế Hoàng Minh vô dục vô cầu nhìn Bảo An, bác thì không phải à?

Đối mặt với sáu đứa bé nhao nhao, trái tim Đế Hoàng Minh có chút lắng lại, nâng ánh mắt lên lẳng lặng nhìn Tư Hải Minh, còn chưa đi?

Tư Hải Minh không có ý kiến, nhìn bọn nhỏ, bàn giao lại: “Ngoan ngoãn ở đây với bác, nghe lời một chút”

“Vâng ạ”” Sáu đứa nhỏ đồng thanh đáp.

Tư Hải Minh vừa quay người rời đi, vệ sĩ liền đóng cửa lại.

Tư Hải Minh đi rồi, sự lạnh lùng của Đế Hoàng Minh mới giảm đi, chỉ có đối mặt với Anh Thy và đám nhỏ mới bận tâm như thế.

Đế Hạo Thiên và Đế Bắc Lâm không tạo thành nhược điểm cho anh, bởi vì bọn họ có năng lực tự vệ, đủ mạnh.

Mà Anh Thy và đám nhỏ thì khác.

Đối với Đế Hoàng Minh thì rất yếu, đều đặt trong tim anh.

Lúc ở Bảo Thành, dù không ở nhà nhưng anh vẫn luôn hỏi thăm tình hình trong nhà, hoặc gọi điện cho Đế Bắc Lâm, hoặc gọi cho Đế Anh Thy.

Bây giờ có thêm sáu đứa.

Thật ra không cần bất kỳ lý do gì, Tư Hải Minh đã nhìn thấu, có thể xuất hiện ở đây, nói rõ đám nhỏ quan trọng với nhà họ Đế thế nào.

Nhưng thế thì sao? Không cho phép Tư Hải Minh tiếp cận Anh Thy chính là không cho phép, không bàn điều kiện gì cả.

Mà Tư Hải Minh không thể giấu đám nhỏ đi không cho bọn họ thăm, bởi vì lòng ham muốn có được Đế Anh Thy của Tư Hải Minh càng sâu.

“Bác đến thủ đô, cháu mời bác ăn cơm!”

Đế Hoàng Minh hỏi: “Cháu biết bác muốn ăn gì sao?”

“Cháu biết, bác thích ăn thanh đạm!” Bảo Vỹ nói: ‘Cháu đều nhớ hết.”

“Vâng, cháu cũng nhớt” Bảo Long.

“Cháu nhớ!” Bảo My.

“Chúng cháu đều nhớ!” Bảo Hân.

“Đúng ạt!” Bảo An.

Đế Hoàng Minh tin chúng nó mới lạ, đây đều là do Tư Hải Minh dạy.

Từ khi ăn tối đến khi trở về căn hộ ngủ trên giường, Tư Hải Minh không hề xuất hiện nữa, có vẻ như anh ném đứa trẻ cho Đế Hoàng Minh cũng không sao.

Đế Hoàng Minh ngồi dựa vào đầu giường, sáu đứa trẻ ngồi trên giường chơi đùa lộn xôn, đối với người mắc chứng sạch sẽ như anh, đó như một thảm họa thế kỷ.

Đôi mặt lạnh ẩn nhãn nhìn chiếc giường hỗn loạn và đám trẻ dễ thương ngã trái ngã phải.

Bảo Vỹ ghé vào bụng anh, nói: “Bác ơi, trước đây chúng cháu ngủ đây với mẹ”

“Sau đó đến Minh Uyển, mẹ không ngủ với chúng cháu nữa!” Bảo Nam nói.

“Mặc dù ít ngủ nhưng mà chúng cháu có thể ngủ cùng mẹ và ba” Bảo Hân nói.

Đế Hoàng Minh cau mày: “Cùng ngủ?”

“Vâng, cùng nhau ngủ ạ! Ba thích nhất là được ghé vào người mẹ” Bảo Long nói.

“Thích nhất…” Bảo My.

“Cháu cũng thích!” Bảo An kích động.

“..” Vẻ mặt Đế Hoàng Minh u ám đến trầm trọng.

Mặc dù anh biết, hai người có quan hệ không thể đơn thuần mới sinh được đám nhỏ, nhưng mà được nghe đến thì ít nhiều cũng khó tiêu hóa được, nhất là bọn họ còn biết chuyện Đế Anh Thy bị Tư Hải Minh giam lỏng.

Cái gì mà thích! Chính là ép buộc!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.