Bảo Hân nhìn chú chó đáng yêu, như đang nghĩ đến điều gì đó, quay đầu nhìn lại, trong đôi mắt to tròn mang theo sự mong đợi, nhưng lại không nhìn thấy người mình muốn gặp.
Cô bé bước tới kéo váy của Đế Anh Thy, nói: “Mẹ, ba không đến sao?”
Để Anh Thy bị cô bé đột nhiên hỏi vậy thì mỉm cười gượng gạo: “Ờ, ba có công chuyện, khá bận nên không đến…”
Cô vừa nói, vừa nhìn hai người anh của mình đang ngồi trên ghế sô pha
Nó cũng khiến cô nhớ lại chuyện Tư Hải Minh đang đợi mấy đứa nhỏ ở ngoài đảo Trân Châu.
“Công việc quan trọng hơn mẹ sao? Ghét!” Bảo Nam chạy tới, tức giận hỏi.
“Đúng vậy! Ba nói sẽ đến đảo Trân Châu đón chúng ta và mẹ về nhà! Nói lời mà không giữ lời!” Bảo Long nói.
Để Anh Thy nhìn mấy đứa nhỏ khi gãy vẫn còn vui vẻ bây giờ lại biến thành không vui liền vội nói: “Không phải, ba ở bến tàu, đợi chúng ta đưa bọn con qua đó, thì có thể theo ba về nhà rồi.”
“Ba ở bến tàu?” Bảo Nam kinh ngạc nói.
Sáu đó, sáu bé con nhìn nhau. Bảo Hân nói: “Sao ba không đến đây đón?”
“Ba không thích chúng ta nữa rồi!” Bảo Long tức giận hét lên.
“Ba không cần chúng ta nữa…” Bảo My cũng bắt đầu khóc.
“Ba…” Bảo An. “Ba sẽ đến chứ?” Bảo Vỹ hỏi.
Để Anh Thy sững sờ, thế có gì khác nhau sao? Tại sao phải là đến đây đón? Ở bến tàu cũng được mà?
Đế Hạo Thiên và Đế Bắc Lâm nhìn thấy bé con dễ thương khóc, vội vàng chạy tới ôm vào.
Đế Bắc Lâm dỗ dành: “Đừng khóc nữa, đừng khóc nữa, cậu ở đây, đừng khóc nữa?”
“Nhưng… nhưng tại sao ba không đến đây đón chúng con? Con muốn ba đến đây…” Bảo Hân khóc nấc lên từng đợt, đôi mắt to tròn ướt đẫm lệ, trông rất đáng thương.
“Cái đó… Cậu hỏi các con, các con muốn ở đảo Trân Châu, hay là muốn về thành phố?” Đế Hạo Thiên hỏi.
“Con.. con muốn ở chung với cậu.” Bảo Vỹ uất ức
“Con thích súng của cậu!” Bảo Nam.
“Con thích kiếm của cậu! Rất nhiều kiếm!” Bảo Long nói.
“Con thích cậu.” Bảo My.
Bảo Hân ôm cổ của Để Bắc Lâm: “Buổi tối muốn ngủ cùng cậu…” Ánh mắt của Bảo An như muốn nói “cháu cũng muốn ở cùng cậu”! “Vậy chúng ta đừng về thành phố nữa, được không?” Đế Hạo Thiên hỏi.
Bảo Hân lắc đầu: “Nhưng mà ba rất tội nghiệp!” “Không thể cần cả hai được sao!” Bảo Nam. “Chúng ta không thể bỏ rơi ba!” Bảo Long. “Ừm! Không bỏ rơi!” Bảo An.
Hiển nhiên, bọn họ đều muốn có mẹ, có cậu, và cả ba nữa!
Đế Hạo Thiên và Đế Bắc Lâm bất lực, trái tim như muốn tan chảy.
Đế Bắc Lâm nhìn Đế Hạo Thiên, rốt cuộc là tình huống gì đây? Tư Hải Minh nhất định phải đón bọn nhỏ đi sao?
Đế Hạo Thiên tỏ vẻ không vui.
Cho dù không vui, nhưng con là của Tư Hải Minh, bọn trẻ thích có cậu, cũng thích có ba. Chỉ là bọn trẻ không biết cậu và ba của họ lại không đội trời chung!
Cuối cùng, Đế Hoàng Minh mới hạ quyết tâm, để bọn trẻ về bên cạnh Tư Hải Minh.
Không thể khiến Tư Hải Minh tưởng rằng bọn họ không nỡ xa bọn trẻ, đến lúc đó bắt lại bị bắt được điểm yếu!
Sau khi sáu bé con lên xe, sáu cái mặt bé con chen chúc qua cửa số, luống cuống nhìn Đế Anh Thy. “Mẹ không đi cùng chúng con sao?” Bảo Vỹ vừa nói xong, Bảo My đã rơi nước mắt trước, những nhóc con khác cũng rơi theo.
Bảo Nam trực tiếp đẩy cửa nhảy ra khỏi xe, động tác nhanh đến mức ba người cậu và Đế Anh Thy đều giật cả mình!
Bảo Nam chạy tới chỗ Đế Anh Thy, nắm lấy tay cô: “Không được, mẹ phải đi cùng chúng con!”
Năm đứa còn lại trên xe cũng nhảy xuống, các cậu vội chạy tới đỡ từng đứa.
Sáu bé con vây quanh Đế Anh Thy, Bảo Vỹ tỏ vẻ đáng thương, nói: “Mẹ, chúng ta cùng về nhà đi? Đã lâu rồi mẹ không về nhà!”
“Mẹ, cùng về đi..” “Mẹ…” “Mẹ, chúng ta trở về đi?” “Nếu mẹ không về bọn con cũng không về!” “Không muốn xa mẹ đâu!”
Đế Anh Thy cảm thấy chua xót, nhưng cô không phải mẹ của mấy đứa…
Đế Anh Thy an ủi: “Không sao, nếu nhớ mẹ, lần sau quay lại cũng được mà.” Cô chỉ có thể nói vậy.
Trong thâm tâm cô biết rõ, một khi mấy đứa trẻ được đón đi, thì sẽ không quay lại nữa.
Ba người nhà họ Đế đứng ở phía sau, nhìn cảnh chia ly này, trong lòng cảm thấy khó chịu.
Nhưng cho dù đau lòng thì cũng phải chia xa thôi. Đế Bắc Lâm tàn nhẫn quay người bước vào nhà. Đế Hao Thiên nhìn bóng lưng ấy rời đi, rồi xoay đầu sang nói: “Muốn tới thì cứ tới, nơi này luôn chào đón tụi con.”
“Mẹ thật sự không về với chúng con sao?” Bảo Hân khóc.
“Mẹ… tạm thời không thể về được. Các con đến bến tàu, thì có thể gặp được ba rồi.”
“Nhưng ba nên ở cùng mẹ chứ …” Bảo Hân nói.
Đế Anh Thy nhẹ nhàng lau nước mắt cho họ, cô rất thích những đứa trẻ này và cảm thấy ghen tị với người phụ nữ đã sinh ra chúng. Có được những đứa con thông minh đáng yêu như thế, chính là điều hạnh phúc nhất trên thế giới này! “Mẹ đưa bọn con đến bến tàu đi!” Bảo Nam suy nghĩ một hồi, lấy lui làm tiến.
“Mẹ sao?” Đế Anh Thy sững sờ.
“Mẹ không theo chúng con về, vậy tiễn bọn con cũng không được sao? Mẹ có phải là không cần bọn con nữa không?” Sắc mặt Bảo Nam không tốt lắm, lộ ra vẻ tức giận.
“Được, vậy thì đi thôi!” Đế Hạo Thiên vội vàng nói.
Khi anh ta nói xong, cảm thấy cái miệng có hơi lẹ. Ánh mắt của Đế Hoàng Minh xém chút nữa biến anh ta thành một tảng băng. “Được, mẹ dẫn các con đi đi!” Sáu bé con kéo lấy tay Đế Anh Thy không buông.
Đế Anh Thy sững sờ bị sáu bé con đẩy lên xe. Đế Hạo Thiên hỏi: “Anh đi hay là em..” Còn chưa nói xong, Đế Hoàng Minh đã lạnh lùng bước lên xe trước.
Cửa xe đóng lại, chiếc xe cũng phóng đi.
Đế Hạo Thiên thở dài, anh ta chỉ là khách sáo, không nghe thấy sao? Không được, anh ta cũng phải đi theo!
Thế là anh ta tự leo lên xe mình, đuổi theo phía sau.
Khi Đế Bắc Lâm từ trong phòng đi ra, chẳng nhìn thấy ai cả: “Người đâu? Người đâu? Người đâu?”
Nữ quản gia nói: “Đều đi đến bến tàu cả rồi.” “Người nào người nấy nói lời không giữ lời!” Đế Bắc Lâm tức giận đến mức lập tức lái chiếc Bugatti Veyron màu đen của mình lao ra ngoài trông như một con báo!
Đến bến tàu, sáu bé con xuống xe, Bảo Nam kéo Đế Anh Thy, nối: “Mẹ, xuống xe thôi!” “Mẹ cũng xuống sao?” Đế Anh Thy chỉ vào mình. “Phải xuống xe!” Bảo Long nói. “Vâng!” Mấy cái miệng chúm chím khác cũng lên tiếng.
Đế Anh Thy quay đầu lại nhìn anh cả của cô: “Anh cả, em xuống tạm biệt bọn chúng một lát, sẽ lên ngay?”
Tuy sắc mặt Đế Hoàng Minh rất lạnh lùng, nhưng cũng không nói gì.
Đế Anh Thy nghĩ là chỉ tạm biệt bọn họ một lát, không có đi xa, bèn xuống xe, đi đến bến tàu cùng sáu bé con.
Quả nhiên, cách đó không xa nhìn thấy bóng ảnh màu đen đang ngồi trước bàn, một mình ngồi ở đó, thậm chí chẳng có một trò tiêu khiển nào. Khí chất trầm lắng lại cao ngạo khiến trong lòng Đế Anh Thy hơi chùng xuống.
Giống như bọn họ không đến, anh cũng sẽ mãi mãi ngồi ở nơi này vậy…
Tư Hải Minh đứng dậy đi về phía bên này, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Để Anh Thy không cách nào dời đi. “Ba!” “Ba!” “Ba!” “Ba!” “Ba!” “Ba!”
Mấy đứa nhỏ đã lâu không được gặp ba háo hức chạy về phía Tư Hải Minh, Bảo Nam Bảo Long Bảo An, Bảo My Bảo Vỹ Bảo Hân đều ôm chằm lấy đôi chân dài ấy, vui mừng khôn xiết