Một Thai Sáu Tiểu Bảo Bảo - Tổng Tài Daddy Bị Tra Tấn

Chương 1101: Chương 1101




Đế Hạo Thiên ban ngày ở bên ngoài đánh đánh giết giết, lúc trở về bảo thành không còn Bảo Nam giành súng với anh ta, không được dẫn cậu bé đến trường bắn chơi, càng không còn Bảo My thích hay trèo lên lưng anh ta ngủ nữa.

Đế Bắc Lâm không có việc gì làm ngơ ngác nhìn cái điện thoại, không biết bọn trẻ về nhà rồi có nhớ đến bọn họ hay không, có nhớ bọn họ đến phát khóc không?

Tại sao không gọi điện cho bọn họ? Lẽ nào sau khi về nhà thì đã vạch một đường ranh giới với bọn họ luôn rồi sao?

Rất muốn gọi điện thoại sang đó, nhưng gọi cũng là gọi vào số điện thoại trong biệt thự Minh Uyển, hoặc là gọi vào số của Tư Hải Minh. Tư Hải Minh chắc chắn đã đào sẵn cái hố chờ bọn họ nhảy xuống rồi!

Vừa nghĩ đến Tư Hải Minh, bọn họ đành phải nhẫn nhịn!

Bọn họ vốn dĩ không ưa Tư Hải Minh, bởi vì bọn họ không thể quên được những tổn thương mà Anh Thy đã chịu đựng, giống như một cái gai cầm sâu vào tận đáy lòng.

Trên bàn ăn tối, Đế Anh Thy đang vùi đầu vào ăn, ba anh trai cứ thay phiên nhau gắp thức ăn cho vào bát cô, trong bát đầy ấp thức ăn.

Bảo thành đột nhiên trở nên vắng vẻ, Đế Anh Thy không phải không nhận thấy.

Từ khi sáu bé con rời đi, ba người anh của cô không nói chữ nào, coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Cô cũng gắp thức ăn cho các anh của mình.

“Anh Thy ngoan quá!” Đế Bắc Lâm như nếm được mật ngọt.

Đế Hạo Thiên liếc anh ta một cái: “Anh Thy, đút anh!”

Đế Anh Thy không dám tin, nhưng nhìn anh ta vô cùng nghiêm túc, nên đành gắp thức ăn đút cho anh ta. “Anh cũng muốn!” Đế Bắc Lâm yêu cầu. “Nhìn cái gì, đút anh ăn, nhưng lại gắp thức ăn cho em, em thiệt thòi quá rồi!”

Đế Anh Thy vừa định đút cho anh ba của cô thì bị bàn tay duỗi ra chặn lại.

Đó là Đế Hoàng Minh, ánh mắt lạnh lùng đáng sợ nhìn Đế Bắc Lâm.

Đế Bắc Lâm vẫn làm bộ dạng không muốn chịu thiệt.

Đế Hoàng Minh bắt lấy tay Để Anh Thy, lấy miếng thịt từ trên đũa cô cho vào miệng. “..” Đế Anh Thy. “…” Đế Bắc Lâm. “..” Đế Hạo Thiên.

Đế Bắc Lâm dám giận như không dám nói, nếu như sáu bé con còn ở đây, thì cũng đâu cần giành giựt! Bản Hân và Bảo Long sẽ thay phiên nhau gắp thức ăn cho anh ta!

Thậm chí anh ta còn ăn luôn phần cơm mà Bảo Hân ăn không hết!

Ăn tối xong Đế Anh Thy trở về phòng, Một Hào đi theo phía sau cô vẫy đuôi.

Để Anh Thy ngồi xuống ghế sô pha, bế Một Hào lên. Dường như khi nhìn thấy Một Hào thì cô lại nhớ đến người đàn ông đã tặng nó cho cô. “Một Hào, chắc là em chưa từng đến vườn nho phải không? Chị dẫn em đi chơi chịu không?” Đế Anh Thy hỏi. “Gâu” Một Hào đáp lại, ngay cả khóe miệng đều là ý cười.

Đế Anh Thy bế Chihuahua bước ra ngoài

Đi ra khỏi đại sảnh, Đế Bắc Lâm đuổi theo cô, hỏi: “Em đi đâu?”

“Đi tìm Tân Hành Chi.”

“Anh ba sẽ đi cùng em!” Để Bắc Lâm nói.

“Anh hai đi cùng em!” Đế Hạo Thiên bước ra, một tay choàng qua vai Đế Anh Thy.

Đế Anh Thy cảm nhận được luồng khí lạnh lướt qua người, cô nhìn sang, Đế Hoàng Minh từ trong bể bơi đi tới: “Đi cùng đi! Rất lâu rồi chúng ta không đến thăm thầy giáo.”

“Đúng vậy, không biết thằng nhóc Hành Chi này ủ được rượu ngon gì rồi.” Đế Hạo Thiên nói.

“. Được!” Đế Anh Thy cười.

Cô muốn đi dạo một mình sau bữa tối, nhưng không ngờ các anh cô cũng đi.

Một khi mấy anh em này đến nơi rồi, Tần Hành Chi còn được tự do sao?

Ba anh trai dẫn em gái mình đi đến vườn nho, bởi vì đến quá đột ngột, còn ở ngay vườn hoa, cho nên Tần Huy không hề hay biết.

Chỉ có Tần Hành Chi ra nghênh tiếp. “Anh cả, anh hai, anh ba!” Tần Hành Chi nhìn Đế Anh Thy.

Đế Anh Thy vẫy tay chào Tần Hành Chi đã lâu rồi không gặp, Tần Hành Chi vẫn mỉm cười dịu dàng như trước.

Đế Bắc Lâm vỗ vào vai anh ta: “Gọi điện rủ thầy qua đây uống rượu.”

“Được.” Sau khi ba người anh bước vào trong, Tần Hành Chi lấy điện thoại ra gọi cho Tần Huy. Sau khi gọi điện xong, anh ta nói: “Tôi vào trong lấy rượu.”

“Tôi cũng đi!” Đế Anh Thy nhảy tới, Một Hào ở phía sau cũng lon ton đi theo.

Sau khi đi vào phòng rượu, Tần Hành Chi nhìn con Chihuahua trong lòng cô, hỏi: “Cô nuôi khi nào thế?”

“À, có người tặng cho tôi…” Đế Anh Thy nói. Cái từ “có người” này không thể nào là một trong ba anh trai của cô được, nếu không thì đã trực tiếp nói tên ra rồi.

Tuy Tân Hành Chi vẫn luôn ở trong vườn nho, nhưng nghe ba anh nói có sáu đứa trẻ đến Bảo Thành, là con của Đế Anh Thy và Tư Hải Minh. Chỉ là Anh Thy không nhớ được gì cả, chỉ xem như là khách quý đến nhà.

Anh ta không muốn truy hỏi con chó này là do ai tặng nữa, đáp án chắc chắn không phải như anh mong muốn… “Rất đáng yêu, nó còn biết nhào lộn nữa: “Một

Hào, trổ tài nghệ cho anh ta mở rộng tầm mắt kìa.” Một Hào rất nghe lời, bảo lộn liền lộn, sau khi lộn ba vòng, còn vẫy đuôi nhìn Để Anh Thy.

Tần Hành Chi mỉm cười: “Đúng là rất đáng yêu.”

Để Anh Thy thấy anh ta hình như không mấy hứng thú lắm, trước đây, giữa hai người đã vì chuyện của Tư Hải Minh mà gây xích mích. Nhưng cô nghĩ, qua nhiều ngày như vậy rồi, Tần Hành Chi chắc là không còn giận nữa đâu nhỉ? “Nghe nói em đi Hải Hạ?” Tân Hành Chi hỏi.

“Ừm, đi rồi.” Đế Anh Thy gật đầu.

“Vui không?” Tần Hành Chi hỏi.

“Vui! So với chỗ chúng ta hoàn toàn là hai thế giới khác nhau, ở đó rất là xa hoa lộng lẫy!” Để Anh Thy miêu tả khung cảnh và kiến trúc ở đó cho Tần Hành Chi.

Tần Hành Chi kiên nhẫn lắng nghe.

Anh ta chưa từng đến đó, trước giờ anh chưa từng nghĩ sẽ đưa Đế Anh Thy để nơi đó.

Nào ngờ, cô đã đến nơi đó rồi, thậm chí còn là đi cùng một người đàn ông. Anh ta không rời khỏi vườn nho, nhưng cái gì anh ta cũng biết… “Em.. và người đàn ông đó vẫn còn liên lạc chứ?” Tần Hành Chi hỏi.

Trong lòng của Đế Anh Thy, xem Tân Hành Chí không chỉ như người thân trong nhà, mà còn là một người bạn, có những chuyện không thể nói với các anh, thì có thể nói với Tần Hành Chi. Bởi vì từ nhỏ đến lớn đều như vậy mà.

“Em và anh ấy… sẽ không còn bất kỳ liên hệ nào.”

“Tại sao?” Tần Hành Chi nghe được câu trả lời này liền thở phào nhẹ nhõm.

“Anh ấy đã kết hôn, có sáu đứa con, quan trọng hơn là… em và người phụ nữ anh ta thích lại rất giống nhau. Cũng chính là nói, em chỉ là người thay thế. Anh cảm thấy Đề Anh Thy em sẽ làm người thay thế của người khác hay sao? Đúng là nực cười.”

Đến Anh Thy cảm thấy bản thân mình chính là loại người cầm lên được nhưng buông không được, không biết cưỡng cầu.

Tần Hành Chi kiềm chế cảm xúc có chút thay đổi nói: “Thế chắc chắn là không thể liên lạc nữa rồi. Chả trách anh ta lại gấp rút theo đuổi em không buông…

“Anh cũng nghĩ như thế?”

“Có thể nhận thấy được.”

Tần Hành Chi nói: “Nếu thích một người, điều quan trọng nhất là không được nói dối. Nó chẳng khác gì lừa gạt cả.” “Suy nghĩ của chúng ta giống nhau.” Đến Anh Thy thở dài nặng nề.

Cô cảm thấy Tư Hải Minh không đủ thành thật và đã che giấu cô rất nhiều, nhưng không biết tại sao, trong lòng cô lại cảm thấy rất trống rỗng.

Có lẽ cũng bình thường thôi? Miễn cưỡng nhét vào những thứ mà trong lòng vốn dĩ chưa từng có, đợi đến khi quen rồi, lại miễn cưỡng mang đi, thế vị trí trống rỗng ấy biết làm sao? Dần dần, nó sẽ tự nhiên hồi phục.

“Quên đi quá khứ, nhìn về phía trước, sẽ có hạnh phúc tốt đẹp hơn đang chờ em. Bởi vì Anh Thy xinh đẹp như thế mà.” Tần Hành Chi dịu dàng nhìn cô, trong đáy mắt ẩn chứa một loại tình cảm không thể nào phai nhạt.

Để Anh Thy tự nghĩ, mình xinh đẹp như thế sao anh ta không thích nhỉ? Nhưng rồi lại nghĩ, cũng may là không thích, nếu không, chẳng phải cô đang một chân đạp hai thuyền à? Không được không được, cô không thể làm tổn thương Tân Hành Chi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.