Một Thai Sáu Tiểu Bảo Bảo - Tổng Tài Daddy Bị Tra Tấn

Chương 1105: Chương 1105




“Không chê.” Đế Hoàng Minh nói.

Đế Anh Thy cười đến không tim không phổi, trong lòng nhận sợ, bỗng nhiên nghĩ đến điều gì: “Không đúng, em hẹn Tần Hành Chi đến bến tàu ăn đồ mà!”

Quay đầu nhìn đồng hồ con thỏ trên tủ đầu giường, thời gian vừa hay đến mười một giờ.

Cô vội vàng xuống giường tìm được thoại.

Không có cuộc gọi lỡ nào..

Đế Hạo Thiên và Đế Bắc Lâm đi vào phòng ngủ.

“Anh đoán chắc Anh Thy cũng tỉnh rồi.” Đế Hạo Thiên nói.

Đế Bắc Lâm tiến đến, sờ trán Đế Anh Thy, ngón tay thon dài xinh đẹp ngăn cổ tay cô lại, hỏi: “Ngủ ngon không?”

“Nhìn mặt đỏ bừng thế kia là biết ngủ ngon rồi.” Đế Hạo Thiên nói.

“Còn phải nói, ngủ một giấc đến bây giờ, quên cả hẹn Tần Hành Chi, em phải gọi điện cho anh ấy…” Đế Anh Thy nói.

“Không cần gọi, nó có qua nhưng lại đi rồi.” Đế Hạo Thiên đặt mông ngồi lên ghế sô pha trên lan can, giang đôi chân dài ra.

“Đi rồi? Anh, sao các anh không gọi em?

” Đế Hạo Thiên vội hỏi. “Gọi cái gì? Ngày mai ăn không phải cũng thế sao? Tần Hành Chi sao bằng giấc ngủ của Anh Thy nhà chúng ta?” Để Bắc Lâm dịu dàng nói.

Đế Anh Thy không cảm thấy giấc ngủ của mình có gì quan trọng, cô còn quên sáng nay mình khóc đáng thương cỡ nào, chỉ cảm thấy thất hẹn không tốt lắm. “Em vẫn nên gọi điện thoại cho Kính Chi, cho dù không thì cũng phải nói một tiếng.” Để Anh Thy cầm điện thoại lên chạy ra bên ngoài gọi.

Đế Hạo Thiên ghen tị: “Gọi điện thoại gì mà không cho chúng ta nghe? Có nên lắp máy nghe trộm vào điện thoại của Anh Thy không nhỉ?”

“Điều quan trọng nhất mà chúng ta nên tính đến là sức khỏe thể chất và tinh thần của Anh Thy, anh lắp được máy giám sát không?” Đế Bắc Lâm không vui.

Đế Hạo Thiên không chỉ bị Đế Bắc Lâm nói, mà ánh mắt của Đế Hoàng Minh cũng lạnh như băng.

Nhìn Đế Hoàng Minh đứng dậy đi ra khỏi phòng ngủ, Đế Hạo Thiên lẩm bẩm nói: “Em không tin là anh chưa nghĩ đến chuyện như thế này!”

“Anh đã nghĩ về điều đó, nhưng nghĩ và làm không giống nhau” Đế Hoàng Minh nói rất có đạo lý.

Đế Hạo Thiên lại không nghĩ rằng có bất kỳ sự khác biệt nào giữa hai người.

Để Anh Thy vừa ăn bữa trưa vừa nói: “Em đột nhiên nghĩ có lẽ mình được nhặt về.”

“Em gái xinh đẹp, dễ thương, thông minh và hoàn hảo như vậy, nhặt một cái không có gì thiệt hết!” Đế Bắc Lâm gắp thức ăn cho Đế Anh Thy, nói.

“Em gái bảo bối của chúng ta làm độc nhất vô nhị trên thế giới này!” Đế Hạo Thiên rất có cảm giác thành tựu, cứ như đó là do anh sinh ra vậy.

Đế Hoàng Minh nhìn cô với đôi mắt lạnh lùng, nhưng giọng nói của anh vẫn đầy dung túng: “Tại sao em lại nói như vậy?”

“Không phải sao? Các anh đều thật chăm chỉ, nhìn lại em, thích ngủ mê chơi, chẳng làm nên trò trống gì.” Đế Anh Thy vô lực nói, sau đó quay đầu nghiêm túc hỏi: “Anh cả, em giống ba hay mẹ? Em lớn lên trông giống ba, hay tính cách giống mẹ?”

Đế Hoàng Minh vươn tay, lấy đi hạt cơm trên miệng cô, nói: “Cũng gần như nhau.”

“Ồ, thì ra tính của em giống mę.” Đế Anh Thy có thể hiểu được: “Nhưng mà dựa vào cái gì chứ, ba người anh của em đều có tài năng của ba, còn em thì không?”

“Anh Thy, em muốn có sự nghiệp, có thành tựu gì chứ! Em có ba người anh lợi hại, em chính là lợi hại nhất rồi.” Đế Bắc Lâm nói.

“Ai cũng không chơi lại em!” Đế Hạo Thiên nói: “Em còn lợi hại hơn ba anh! Các anh đều thuộc về em.”

“… Là vậy sao?” Đế Anh Thy suy tư. “Đúng vậy! Có người có được tài phú, có người có được quyền thế, Anh Thy một mình lại có được toàn bộ, cho nên chỉ cần vô tư sống thoải mái là được. Há mồm, ăn miếng thịt đi, …” Đế Bắc Lâm yêu chiều cho cô ăn.

Đế Anh Thy ngó mặt đi chỗ khác: “Em không ăn được…” “Mới ăn một chút xíu.” Đế Bắc Lâm nói. “Cái gì mà một chút xíu? Anh ba cho em ăn nhiều lắm rồi.” “Có sao?”

Đế Hoàng Minh đưa cho cô nửa bát canh: “Uống đi.”

“Ực…” Đế Anh Thy dùng thìa nhỏ múc canh uống.

Sau khi ăn trưa xong, Đế Hoàng Minh và Đế Hạo Thiên đi ra, Đế Bắc Lâm rảnh rỗi nhất nên ngồi cùng em gái.

Bên bể bơi, Một Hào ngồi trên mặt bàn, Đế Anh Thy chải lông cho nó. “Lần đầu tiên cảm giác mình học y lại đại biểu cho hạnh phúc tột đỉnh.”

Đế Anh Thy nhìn anh ba đang nằm uể oải trên ghế: “Chẳng lẽ trước kia không vui vẻ?” “Có vui vẻ nhưng không có tột đỉnh.” Đế Bắc Lâm nhìn qua: “Anh không phải ra ngoài, có thể ở bên Anh Thy bất cứ lúc nào, anh cả và anh hai đều ghen tị muốn chết.”

Đế Anh Thy cười, trong nhà có một anh trai làm bác sĩ thật tốt.

Không cần phải đi bệnh viện, ngay cả cơn đau bụng kinh cũng không có, dù sao nghe nói dù có bạn trai hay không đều sẽ tồn tại vấn đề này.

Y thật của anh ba rất ghê gớm, anh ba trị không hết thì cũng không cần đến bệnh viện ở ngoài.

Có điều, mặc dù nhìn anh ba có vẻ “vui vẻ tột đỉnh”, nhưng gần đây dường như cũng không có tinh thần gì. Trước đó sau đứa bé ở Bảo Thành, anh ba chơi với chúng rất vui vẻ.

Bây giờ sáu đứa bé đi rồi, các anh lại không nhắc đến câu nào.

Không phải rất thích chúng nó à?

Đế Anh Thy không nhịn được hỏi: “Anh ba…”

“Hử?” “Sáu đứa nhỏ không gọi điện thoại cho các anh à?” Để Anh Thy hỏi.

Đế Bắc Lâm mẫn cảm nhìn về phía cô: “Hỏi cái này làm gì?”

“Em chỉ tùy tiện hỏi một chút, em không có ý gì khác, anh đừng nghĩ lung tung.”

Đế Anh Thy giải thích: “Tư Hải Minh là Tư Hải Minh, trẻ con là trẻ con.” Đế Bắc Lâm ngẫm nghĩ, lời này sao mà quen thế?

À, trước đây anh cũng nói lời tương tự với Đế Hạo Thiên.

Đế Bắc Lâm lại nằm xuống: “Đó cũng là con của Tư Hải Minh, dẫn đi cũng tốt.” Đế Anh Thy hoài nghi nhìn anh, không lưu luyến chút nào à?

Để Bắc Lâm nhìn về nơi khác, không lưu luyến là nói dối, nhưng mà có nỗi khổ không thể nói ra.

Trời tối người yêu, Đế Bắc Lâm vươn mình nằm trên giường, ngủ không được… “Yên tĩnh quá, trống rỗng quá…”

Ngày trước buổi tối có thể ôm Bảo Hân và Bản Long ngủ, bây giờ một mình, chỗ trống không phải chỉ có một chút.

Nhớ lại lúc chúng nói gọi anh là bác, âm thanh mềm mại đáng yêu, Bảo Hân thông minh lanh lợi, anh còn muốn để Bảo Long học y, kế thừa y thuật của anh, bây giờ thì không còn gì nữa.

Đế Bắc Lâm trở mình, giờ ở thành phố và bên này không chênh bao nhiêu, bọn họ đang làm gì nhỉ? Trẻ con chắc đã ngủ sớm rồi.

Trước khi đi ngủ có nhớ bác không? Nhớ bác thì sao không gọi điện thoại tới?

Nhất định là Tư Hải Minh không cho! Sáu đứa nhỏ không phải là mấy đứa vô lương tâm!

Đế Bắc Lâm thật sự là nhớ bọn chúng đến khó chịu, không ngủ được, ngồi dậy, nhìn bóng đêm bên ngoài, đột nhiên nghĩ hay là mình trực tiếp đến thủ đô thăm bọn nó? Lén lén lút lút, sau đó làm cho đám nhóc kinh ngạc?

Càng nghĩ càng hưng phấn, càng nghĩ càng kích động.

Đế Bắc Lâm xuống giường, tiến vào phòng thay quần áo.

Cởi áo ngủ ra treo lên, tỉ lệ cơ thể cường tráng hoàn hảo khiến người ta nhìn mà muốn xịt máu mũi! Mà sau khi mặc quần áo lên, khí chất cao quý, ẩn chứa tài năng.

Vừa đeo đồng hồ, vừa đi ra ngoài.

Kéo cửa ra, Đế Bắc Lâm vừa đi tới cầu thang. “Đi đâu đó?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.