Cô ngồi xuống ghế của mình rồi nói: “Sau bữa ăn cũng không được!”
“Tôi không đụng những người phụ nữ khác cũng không được?” Tư Hải Minh khó mà tin được.
“Anh không đụng vào những người phụ nữ khác là chuyện của anh, tôi không vui lòng bị anh đụng là chuyện của tôi!” Đào Anh Thy đã hạ quyết tâm không xảy ra chuyện đó với Tư Hải Minh nữa rồi.
Đụng, tốt cho Tư Hải Minh. Không đụng thì tốt cho cô.
Đương nhiên là cô sẽ chọn cái sau, bảo vệ mình! . truyện tiên hiệp hay
Tư Hải Minh nghiêm mặt, anh nhìn chằm chằm cô dường như muốn giải quyết cô tại chỗ vậy. Anh đã một tháng trời không chạm vào cô rồi. “Em đang giữ mình cho Tư Viễn Hằng đấy à?”
Cả phòng như rơi vào hầm bằng vậy. Đào Anh Thy hít sâu một hơi rồi nhìn Tư Hải Minh: “Nếu anh không muốn cho tôi ăn cơm thì cứ nói thẳng! Con mắt nào của anh nhìn thấy tôi giữ mình cho Tư Viễn Hằng rồi? Tôi cũng đã nói rồi, cho dù không có anh thì tôi cũng sẽ không ở bên Tư Viễn Hằng! Tôi nói vậy còn chưa đủ rõ ràng hay sao anh còn hỏi? Chẳng lẽ cứ để tôi nói khẳng định thì anh mới hài lòng đúng không?”
Tư Hải Minh nghe thế thì nghiêm mặt, anh nhìn chằm chằm Đào Anh Thy rồi nói: “Vậy thì ở bên tôi.” “Tôi không thích!” Đào Anh Thy rất tức tối.
Tư Hải Minh siết cằm của cô, đưa tay giữ lấy gáy rồi hôn lên môi cô và nói: “Không thích cũng phải thích, em không có sự lựa chọn nào khác.”
Lúc đi ra khỏi nhà hàng, sắc mặt của Đào Anh Thy rất khó coi.
Môi đỏ chót!
Ai không biết còn tưởng rằng cô ăn ớt cay quá!
Đào Anh Thy hận Tư Hải Minh làm nhục mình như thế, nhưng lại không có sức mạnh để phản kháng, chỉ có thể dằn sự tức giận vào lòng.
Rolls-Royce dừng ở cửa, hai người vừa chuẩn bị lên xe… “Ngài Hải Minh!”
Đào Anh Thy sửng sốt một chút, cô quay đầu lại thì thấy cô gái bị đuổi việc kia chạy tới rồi nhìn Tư Hải Minh với vẻ không phục: “Tôi có thể hỏi anh vì sao lại đuổi việc tôi không? Nếu như tôi phạm tội thì cũng phải nói cho tôi biết chứ? Chẳng lẽ người cầm quyền đều ngang ngược như thế ư?”
Nghé con mới đẻ không sợ cọp!
Đào Anh Thy nhìn về phía Tư Hải Minh một cái, vẻ mặt của anh không tốt lắm. “Hai người nói chuyện đi, tôi đi trước.”
Cô nói xong rồi quay người chạy.
Đúng lúc có một chiếc taxi đi tới, Đào Anh Thy vội vàng ngồi vào.
Tư Hải Minh nhíu mày, sắc mặt của anh càng thêm khó coi.
Anh nhìn Phương Mai với sự hung ác: “Muốn chết à?”
Phương Mai sợ tới nỗi lùi về sau vài bước: “Cho dù chết thì cũng phải để cho tôi chết nhắm mắt!”
Trong đôi mắt đen của Tư Hải Minh cất chứa sự giận dữ, anh quay người lên xe.
Đào Anh Thy ngồi trên dãy ghế sau của xe taxi, cô quay đầu nhìn cảnh vật đang không ngừng lùi lại phía ngoài cửa xe nhưng chẳng có gì lọt vào mắt cả.
Trong đầu cô đang nhớ lại những lời mà Tư Hải Minh nói trong phòng riêng nhà hàng. Anh ta không đụng vào người phụ nữ khác, dưới tình huống đó anh ta cũng không đụng ư?
Bởi vì chuyện cô rời khỏi khu chung cư à? Đào Anh Thy nhắm mắt lại, đầu cô rất đau!
Cho dù thế nào cô cũng sẽ không bao giờ quay lại bên cạnh Tư Hải Minh. A, bởi vì anh ta ép buộc nên cô chưa từng rời đi, nhưng trên thực tế là có sự khác biệt. Đào Anh Thy quay lại văn phòng, điện thoại và túi xách của cô đều ở đó.
Lúc đó đột nhiên Liêu Ninh xuất hiện, lại xảy ra chuyện như thế nên cô chưa kịp lấy.
Đào Anh Thy ngồi xuống cầm điện thoại lên, cô thấy trong điện thoại có một tin nhắn và một cuộc gọi nhỡ.
Đều là của Tư Viễn Hằng.
Nội dung tin nhắn là: Anh không có quan hệ gì với Tần Diễm My cả, trái tim anh từ trước tới giờ chỉ có em mà thôi!