Một Thai Sáu Tiểu Bảo Bảo - Tổng Tài Daddy Bị Tra Tấn

Chương 908: Chương 908




Tại sao anh ta lại tìm cô chứ? Cũng không cần thiết, không phải sao? Nhưng xem nhật ký cuộc gọi thì thấy Tư Hải Minh không gọi được.

Đào Anh Thy gọi lại lần nữa, điện thoại kêu vài tiếng mới có người bắt máy, cô hỏi: “Xin chào, vừa nãy anh gọi điện cho tôi phải không.” “Xin lỗi, có thể là tôi gọi nhầm.”

Tiếng người đàn ông xa lại vọng tới, không phải là Cổ Mạnh.

Đào Anh Thy tắt máy, chỉ là một cuộc gọi nhầm thôi mà, sao Tư Hải Minh lại đáng sợ như thế chứ, tính chiếm hữu lại tái phát rồi sao.

Đàn em trả lại điện thoại cho Cố Mạnh, Cố Mạnh nhìn chằm chằm hai dãy số, vẻ mặt sâu xa.

Dáng vẻ ngờ ngợ, Đào Anh Thy đặt điện thoại lên cửa sổ lồi, chuẩn bị đi ngủ.

Tư Hải Minh gọi điện thoại ở phòng khách xong thì vào phòng, anh nhìn về phía Đào Anh Thy đang nằm ở trên giường, thân hình mạnh mẽ gần kề ôm lấy cô.

Đào Anh Thy nhắm mắt, nằm im, dù cô có làm thế nào thì cũng không thoát khỏi bàn tay anh.

Nhưng cơ thể rất căng thẳng, tim đập thình thịch không ngừng.

Mấy ngày nay Tư Hải Minh đều ngủ ở đây, không có chạm vào cô, chỉ toàn ôm cô ngủ thôi.

Cô không biết rốt cuộc anh muốn làm gì nữa.

Cảm giác đoán già đoán non cũng không biết được tâm trạng của Tư Hải Minh càng khiến cô lo lắng bất an hơn.

Lúc Đào Anh Thy cố gắng đi vào giấc ngủ thì điện thoại bên cửa sổ vang lên, là tiếng chuông khi có ai đó gọi điện.

Đào Anh Thy giơ tay cầm lấy điện thoại, vẫn là số điện thoại kia, sao lại gọi tới nữa vậy?

Vừa nghe máy thì đầu bên kia đã tắt.

Cô chắc chắn lại gọi nhầm nữa rồi, chuẩn bị để chế độ im lặng đặt bên cửa sổ.

Lúc vừa đặt lại thì cô nghe thấy giọng nói của Tư Hải Minh: “Tại sao không nghe điện thoại?” Giọng nói của anh lạnh lùng không có chút độ ấm nào cả, cả căn phòng cũng biến thành hầm băng luôn rồi.

Đào Anh Thy kinh ngạc, cô quay đầu lại chạm phải ánh mắt đen láy đáng sợ của Tư Hải Minh: “Tôi đang định nghe thì người ta tắt máy rồi.”

“Vậy em đang làm gì.” Tư Hải Minh kìm nén trong mắt anh tràn ngập sự nghi ngờ.

“Đang để chế độ im lặng!” Đào Anh Thy nghi ngờ, cô không còn tâm trạng ngủ nữa bèn đứng dậy muốn xuống giường.

Vừa đứng dậy cô lại bị Tư Hải Minh mạnh mẽ kéo lại.

“A.” Đào Anh Thy ngã lên giường, bóng đen bao trùm xuống dưới, trong đôi mắt hoảng sợ của cô là khuôn mặt hung ác nham hiểm của Tư Hải Minh: “Anh… anh làm gì vậy?”

“Điện thoại của ai?”

“Tôi không biết, lúc trước tôi gọi lại, là người lạ, chỉ là gọi nhầm thôi.” Đào Anh Thy tức giận giải thích.

“Sao lúc tôi gọi lại không liên lạc được? Hả?”

“Không liên lạc được? Làm sao tôi biết được…”

“Em không biết hay là em không muốn nói!”

“Tư Hải Minh, anh lạ lắm… a!” Đào Anh Thy muốn đẩy anh ra nhưng hai tay lại bị đè trên đỉnh đầu.

Một tay của Tư Hải Minh dùng lực rất mạnh, hai cổ tay cô bị anh bóp tới đau. “Bảo em đi tắm, không chạm vào em có phải là tôi quá tốt với em rồi không.”

Đôi mắt đen của Tư Hải Minh híp lại, thật sự rất đáng sợ.”

“Anh… anh đừng chạm vào tôi.” Đào Anh Thy vô cùng tức giận, cô cắn răng phản kháng.

“Nói cho tôi biết người đó là ai, tôi sẽ tha cho em.”

“Không có ai hết! Tư Hải Minh, có phải anh bị điện rồi không… a.” Đào Anh Thy còn chưa nói xong thì áo ngủ đã bị kéo xuống dưới, bả vai trắng muốt lộ ra.

“Đúng lúc gần đây tôi nhịn cũng rất khó chịu, em cũng không cần phải nói nữa.” Tư Hải Minh nói xong thì cúi người xuống.

“Đừng mà.” Đào Anh Thy xoay mặt sang một bên kháng cự anh.

Nhưng Tư Hải Minh sao có thể để cho cô trốn thoát được chứ, anh bóp chặt khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, chiếm đoạt cái miệng đang mở ra kia của cô. “Um… um… ummmm!

Đào Anh Thy cảm thấy môi lưỡi của mình bị cắn đau nhói, đôi mắt tràn ngập nước.

Dưới sức mạnh của anh, cô giống như con mồi trói gà không chặt, một khi đã bị cắn lấy cổ thì không thể nhúc nhích được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.