Một Thai Sáu Tiểu Bảo Bảo - Tổng Tài Daddy Bị Tra Tấn

Chương 991: Chương 991




“Anh ba.” Tần Hành Chi nói.

Đế Bắc Lâm đi tới kéo Đế Anh Thy lại nhìn xem xem cô có bị thương chỗ nào không.

“Anh ba, em không sao, Hành Chi vẫn luôn bảo vệ em mà.” Đế Anh Thy nói đỡ cho Tần Hành Chi.

Đế Bắc Lâm nhìn Tần Hành Chi rồi nở nụ cười vô hai.

Tần Hành Chi vô thức lùi về phía sau một bước. “Em gái tôi mà cũng dám bắt nạt, muốn chết đúng không!” Đế Hạo Thiên lạnh lùng và tục tằng, trong tay anh ta cầm một khẩu súng bazooka hướng về phía cửa quán bar, trực tiếp nổ súng, không phải là đùa.

Đế Bắc Lâm dịu dàng cười giơ tay che hai tai của Đế Anh Thy lại.

Vệ sĩ vốn đang đuổi theo Đế Anh Thy và Tần Hành Chi nhìn thấy khẩu bazooka nã đạn đến thì nhanh chóng bổ nhào sang một bên.

Còn những người đang ra ra vào vào ở cửa quán bar, còn có cả bảo vệ thì thét chói tai ôm lấy đầu, giây tiếp theo một tiếng nổ mạnh đến định tai nhức óc.

Màn đêm đen tối được chiếu sáng bừng cả một vùng, loạt sóng nén có biên độ rộng đánh bay những người đang ở cửa quán bar ra ngoài, ngã sõng soài trên đường lớn.

Những chiếc xe trên đường thì liên tiếp đâm vào nhau, hiện trường là một vùng hỗn loạn, không khí trong quán bar trở nên ngột ngạt, tiếng thét chói tai vang lên từng đợt.

Thang máy bỗng nhiên dừng lại, đứng im ở tầng hai.

Tư Hải Minh nhíu chặt lông mày, con ngươi sắc bén đen láy ngước lên, đường bộ bị chặn đứt, giây tiếp theo, bên trong thang máy tối om.

Anh bị nhốt trong thang máy rồi.

Đợi đến khi Tư Hải Minh bước ra khỏi thang máy, bên ngoài đã không còn một bóng người. Anh xông ra phía cửa. Trên đường hỗn loạn, cửa quán bar đều bị nổ tung.

Trong không khí nồng nặc mùi thuốc súng. “Ngài Hải Minh, hai người kia từ trên dù nhảy xuống đây, là dừng ở đối diện cửa lớn quán bar.

Sau đó có ba chiếc xe xuất hiện, chúng tôi còn chưa kịp nhìn rõ có chuyện gì xảy ra thì đã có người giơ súng bazooka nã đạn về phía này. Đợi đến khi chúng tôi chạy lại thì đã không thấy họ từ lâu rồi.” Vệ sĩ nói bên cạnh anh.

Tư Hải Minh đứng ở giữa đường, anh vội vàng nhìn ra xung quanh tìm kiếm bóng hình kia, nhưng lại không nhìn thấy gì cả, cũng không nghe được.

Chỉ có tiếng hít thở nặng nề và tiếng trái tim của anh đang đập loạn từng nhịp trong lồng ngực thôi.

“Tìm người quản lý quán bar tới đây!” Giọng nói Tư Hải Minh cũng đang run run.

Người phụ trách quán bar vừa bị cảnh sát tra hỏi xong, anh ta tức đến nỗi vừa đứng đó vừa giậm chân vừa kêu gào. Cũng phải thôi, có người cầm súng bazooka bắn về phía quán bar của anh ta, anh ta có thể không phẫn nộ được ư?

Có kẻ dám nổ súng về phía quán bar của anh ta! Anh ta đã mở quán ở đây nhiều năm như thế rồi, kẻ nào dám chọc anh ta? Ngang ngược lắm rồi đấy.

“Camera giám sát buổi tối trong quán bar có thể điều tra không?”

Người quản lý quán bar ngoảnh đầu lại nhìn người đàn ông lạnh lùng hung ác trước mặt mình, thân hình người đó cao hơn anh ta, cảm giác bức bách khiến cả người anh ta giương cung bạt kiếm.

“Là anh đã phá quán bar của tôi?” Người quản lý quán bar hỏi.

Vệ sĩ đứng bên cạnh nói: “Tất nhiên không phải! Kẻ phá quán bar của anh đã cao chạy xa bay từ lâu rồi.”

“Vậy mấy người hỏi cái này làm gì?” Người phụ trách quán bar hỏi.

“Tìm người.” Tư Hải Minh rất sốt ruột, đường cong gương mặt căng cứng lộ ra vẻ lạnh lùng nghiêm nghị.

“Tìm người?” Gương mặt người phụ trách lóe lên nụ cười giễu cợt: “Tôi còn muốn tìm hẳn nữa kìa!

Quán bar bị nổ thành thế này rồi, đường bộ bị chặn đứt, tôi còn muốn tìm mấy người.”

Một chiếc thẻ giơ trước mặt anh ta, khiến anh ta lập tức ngậm miệng lại.

“Có vấn đề gì không?” Tư Hải Minh nhẫn nại hỏi.

“Không có vấn đề gì ạ.” Người phụ trách quán bar vô cùng chắc chắn.

Cả quán bar không hề bị phá huỷ hoàn toàn, bên trong là một vùng tối đen, người phụ trách quán bar có muốn lấy tiền thì cũng không dám đi vào trong.

Ai mà biết trong đó có cái nào đó lung lay sắp đổ, vừa đẹp lại rơi trên người anh ta hay không chứ.

Tư Hải Minh vừa định đi vào trong thì bị Chương Vī vội vàng cản lại, anh ta nói: “Ngài Hải Minh, anh đừng vào trong đó, bên trong rất nguy hiểm!”

Tư Hải Minh nhìn anh ta một cái, lạnh như vậy, đó rõ ràng là mệnh lệnh.

Chương Vĩ đành phải buông tay ra.

Thấy Tư Hải Minh bước vào, anh ta cũng nhanh chóng chạy theo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.