Một Thai Sáu Tiểu Bảo Bảo - Tổng Tài Daddy Bị Tra Tấn

Chương 992: Chương 992




Cô gái nào co?

Bước vào văn phòng, người phụ trách quán bar rút thẻ nhớ trong camera giám sát ra đưa cho Tư Hải Minh: “Là cái này… ghi chép buổi tối đều ở trong đó hết, đều là tự động lưu lại. Nếu như không có người anh tìm trong đó vậy thì hết rồi.”

Tư Hải Minh quay người đưa nó cho Chương Vĩ: “Tìm ra.”

Ra khỏi quán bar, Chương Vĩ đứng đằng sau anh hỏi: “Ngài Hải Minh, tìm ai ạ.”

Tư Hải Minh dừng bước, anh đứng trước xe, tơ máu rõ ràng hiện lên trong đôi mắt đen láy, anh cố gắng kìm nén hô hấp: “Anh Thy…” nói xong anh cúi người lên xe.

Chương Vĩ ngơ ngác đứng đó, Đào Anh Thy? Việc này sao có thể chứ?

Bệnh tình của ngài Hải Minh lại tái phát rồi hả.

Lúc trước anh chỉ là hỏi Đào Anh Thy thôi, bây giờ còn có thể nhìn thấy Đào Anh Thy trong quán bar, lại còn muốn điều tra camera giám sát nữa chứ?

Anh ta vội kéo vệ sĩ đứng bên cạnh hỏi: “Nhìn thấy cô Đào thật à?”

“Chúng tôi… chúng tôi không nhìn thấy. Ngài Hải Minh đang ngồi trong đó uống rượu thì đột nhiên anh ấy đứng dậy đuổi theo ra ngoài.”

Vệ sĩ chỉ có nghe lệnh mà làm việc thôi, anh ta cũng không nhìn rõ gương mặt của cô gái kia.

Chương Vĩ không biết làm sao nhìn thẻ nhớ trong tay mình.

E là bệnh tình của ngài Hải Minh lại nghiêm trọng hơn rồi, đã đến mức tự biên tự diễn rồi.

Nhưng anh ta có thể không điều tra được không? Anh ta không chỉ điều tra thôi đâu, mà phải còn lật tung từng ngõ ngách lên ấy chứ.

Sau đó Chương Vĩ lại nói với anh là Đào Anh Thy chết rồi.

Về đến khách sạn, Chương Vĩ Cắm thẻ nhớ vào trong máy tính rồi bắt đầu tìm kiếm.

“Xem đến hết thì thôi.” Tư Hải Minh đứng phía sau, đôi mắt đen không động đậy nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, xem ra anh còn căng thắng hơn cả Chương Vĩ nữa.

“Vâng.” Chương Vĩ đáp lại rồi bắt tay vào công việc.

Hiện giờ ngài Hải Minh có bắt anh làm cái gì thì anh cũng bằng lòng, chỉ cần thất vọng qua đi thì sẽ có thể ổn định trở lại được.

“Phóng to chỗ này lên.” Tư Hải Minh chỉ vào một chỗ trên máy tính, đó là chỗ đặt camera theo dõi cuối cùng ở cửa lớn quán bar trước khi bị khẩu bazooka nã đạn về.

Chương Vĩ phóng to lên nhưng lại phát hiện ra vì khoảng cách quá xa nên không nhìn rõ thứ gì cả, đến cả biển số xe cũng không nhìn thấy.

Chỉ biết trên xe có ba người đàn ông, trong đó có một người lấy từ cốp xe ra một khẩu bazooka.

“Phóng to ra phía trước.” Tư Hải Minh nói.

Chương Vĩ lại phóng to lên, trong quán bả nhốn nháo hết cả. Anh biết ngài Hải Minh muốn nhìn thấy cái gì thế nên anh ta nhìn chằm chằm vào người phụ nữ, anh ta cũng không biết bản thân mình đang trông đợi điều gì nữa.

Cái gọi là nhìn thấy Đào Anh Thy, chắc hẳn là ngài Hải Minh đang hoang tưởng.

Lúc anh ta đang chăm chú xem thì Tư Hải Minh đứng ở phía sau chống một tay lên mặt bàn, ánh mắt sắc bén như muốn chọc thủng màn hình máy tính vậy ấy, một cánh tay khác thì đặt trên màn hình máy tính đang run rẩy chỉ vào cô gái bên trong đó.

Thật ra chỉ là một bên mặt thôi, nhìn không rõ.

Nhưng đó cũng chỉ là một bên mặt, nó làm cơ thể Chương Vĩ theo bản năng căng thẳng, dù sao thì anh ta cũng quen biết Đào Anh Thy mà.

Lập tức anh đã điều tra hết camera giám sát trong quán bar, trong mọi ngóc ngách trong quán bar đều xuất hiện hết trên màn hình máy tính, gương mặt của cô gái dần dần lộ diện, ngũ quan, nét mặt,

Chương Vĩ ngây người ra.

“Đây..” Chương Vĩ quay đầu lại nhìn ngài Hải Minh, anh ta chỉ nhìn thấy gương mặt chăm chú nhìn chằm chằm vào hình ảnh dừng trên máy tính của ngài Hải Minh, dường như anh ta không nghe thấy được tiếng thở của anh, ngón tay cách một màn hình sờ lên gương mặt xinh đẹp kia, hốc mắt anh đỏ ửng

. “Là cô ấy, cô ấy vẫn chưa chết…” Giọng nói của anh run rẩy.

Chương Vĩ lại nhìn gương mặt trên màn hình, bốn hình ảnh trên camera giám sát ở các góc độ khác nhau, quả thực là giống nhau như đúc, nhưng lại có cảm giác như có cái gì đó không giống.

“Ngài Hải Minh, đây có phải là người giống người không?” Không phải Chương Vĩ muốn phá vỡ niềm hy vọng của ngài Hải Minh, mà là ADN sẽ không biết lừa người.

“Không phải, đây chính là cô ấy.”

“Ngài Hải Minh tại sao anh lại nhìn ra được? Là do gương mặt ư?”

Chương Vĩ nói: “Viện trưởng Mai đã làm ADN rất nhiều lần rồi, dù cho có làm bao nhiêu lần thì kết quả đều chứng minh người đó chính là Đào Anh Thy. Người này… có lẽ nào người này chỉ là người có gương mặt trông rất giống Đào Anh Thy thôi không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.