Một Thai Sáu Tiểu Bảo Bảo - Tổng Tài Daddy Bị Tra Tấn

Chương 997: Chương 997




Nhìn thấy nữ quản gia đang nhìn mình cách đấy không xa, cô ấy vội vàng rụt cổ tay lại. Giả vờ cầm lấy sợi dây chuyền trong hộp ra, những viên kim cương được lựa chọn cẩn thận bên trên sáng chói lấp lánh.

“Thương hiệu của anh có tên phiên âm không?” Đế Anh Thy hỏi.

“Trang sức Hoài Thy.”

“À, tôi đã từng nghe rồi, là một tên tuổi lớn…”

Khi Đế Anh Thy ăn tôm ở bến tàu cũng đã nghe thấy các nữ du khách nói với nhau. Nhưng quan trọng là cô ấy đã sử dụng hết tất cả các sản phẩm của những tên tuổi lớn kia, nhưng chưa bao giờ dùng nhãn hiệu này.

Là do các anh trai không chú ý đến sao?

“Đúng vậy, mới thành lập được ba năm.” Người đàn ông nói.

“Vừa thành lập ba năm mà đã áp đảo, làm lu mờ những trang sức hàng hiệu của nhãn hiệu khác, đúng là lợi hại.”

Đế Anh Thy đặt chiếc vòng cổ lên mu bàn tay, ngón trỏ mảnh khảnh hơi nâng lên: “Nghe nói nhẫn của trang sức Hoài Thy có giới hạn, một người cả đời chỉ có thể đặt riêng một chiếc nhẫn thôi sao?”

“Vâng.”

“Không phải là mánh lới chứ? Không cần lợi nhuận à?” Đế Anh Thy hỏi.

“Thật mà, bởi vì một người chỉ có thể yêu một người trong đời, đó là món quà của thượng đế. Nếu bỏ lỡ thì sẽ không còn nữa.” Người đàn ông nói xong, ẩn ý đưa tình nhìn Đế Anh Thy.

Đế Anh Thy lại bị ánh mắt của anh ta làm cho sững sờ.

Người đàn ông này đang muốn yêu đương với cô à?

Ngay lúc cô đang ngẩn người, Để Bắc Lâm đã mang trái cây đã chuẩn bị sẵn tới gần.

Đế Anh Thy lập tức tập trung lực chú ý của mình vào món trang sức trên tay, làm như không có việc gì cả.

Hoa quả được đặt trên bàn trà trước mặt cô ấy, Đế Bắc Lâm ngồi xuống bên cạnh cô ấy: “Có thích không?” “Rất thích.”

Đế Anh Thy dùng nĩa gắp một miếng bánh trái cây đã cắt đưa tới bên miệng Đế Anh Thy: “A…”

Đế Anh Thy nhìn chằm chằm đồ trang sức, há miệng, hoa quả được đưa vào trong miệng, cô ấy chậm rãi nhai.

“Ngon không?”

“Ừm, anh ba làm gì cũng ngon hết, không ai có thể so được!” Đế Anh Thy ăn ngay nói thật. Đồ ăn thức uống của cô ấy đều do anh ba xử lý.

Anh hai muốn học nấu ăn nhưng không làm gì được, tức quá suýt ném bom vào luôn trong nhà bếp. Lạ nhất là anh cả của cô ấy cũng muốn học nấu ăn.

Đây vốn là chuyện không có khả năng, dù sao người đàn ông kia lạnh lùng như vậy, tồn tại giống như một ông vua.

Ai biết đêm khuya cô ấy không ngủ được nên chạy xuống lầu, lại phát hiện anh cả đang lén lút học nấu ăn trong bếp, làm cô hoảng sợ giật cả mình!

Tất nhiên cũng không học được!

Đế Bắc Lâm được khen lên trời tiếp tục dùng vẻ mặt ôn nhu cưng chiều đút cho cô ấy: “Ngon thì ăn nhiều chút.” “Ừ” Đồ ăn nhét vào miệng Đế Anh Thy, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng phồng lên.

Trong lòng Đế Bắc Lâm mềm mại, nhìn si mê, Anh

Thy thật sự rất đáng yêu… Nhưng khi ánh mắt lướt qua cái tên tiếng Anh trên hộp trang sức, ánh mắt lại biến thành tia sáng lạnh lẽo khuất ánh mặt trời.

Ánh mắt lướt qua người đàn ông đang quỳ một gối, cúc áo mở ra quá rộng, lồng ngực thấp thoáng như ẩn như hiện, nhìn từ góc độ này, trong lòng thật sự rất có “cảm giác”.

“Đồ trang sức này không tốt lắm.” Đế Bắc Lâm cầm lấy sợi dây chuyền.

“Nhìn không đẹp sao?” Đế Anh Thy hơi sững sờ, trước đây thứ cô ấy thích là mua, chỉ biết khen cô thôi. Hơn nữa vừa rồi cô ấy cũng nói mình rất thích… Đây là lần đầu tiên nghe thấy anh ba nói điều trái ngược đấy!

“Không thể nhận những thứ không xứng với Anh Thy.”

“Đây là nhãn hiệu lớn” Đế Anh Thy nói.

“Nhãn hiệu lớn cũng chưa chắc đã tốt.” Đế Bắc Lâm ném trang sức vào trong hộp, nhìn người đàn ông bên cạnh, hỏi: “Anh rất nóng sao?”

“Cũng… không sao.” Người đàn ông lo lắng cúi đầu.

“Ngẩng đầu lên.” Người đàn ông ngẩng đầu, lộ ra khuôn mặt.

Đế Anh Thy nhìn dáng vẻ kỳ quái của anh ba khi dò xét người đàn ông đó, trong lòng thầm nghĩ, anh ấy đang muốn làm gì thế? Thứ mà anh ba không thích, chẳng lẽ sẽ trừng phạt người đàn ông này sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.