Một Thai Sáu Tiểu Bảo Bảo - Tổng Tài Daddy Bị Tra Tấn

Chương 1015: Chương 1015: Có thể kết hôn rồi




“Anh cả, để em dẫn anh đến hầm rượu.” Tân Hành Chỉ nói.

“Ừm”

Hầm rượu rất lớn, rượu do Tân Hành Chỉ ủ đều ở đây, nơi này giống như một phòng nghiên cứu lớn. Hầu hết rượu bên trong đều là do anh ta tự ủ ra, không mua được trên thị trường Đế Hoàng Minh cầm lấy một chai rượu, xem xét tỉ mï, nói: “Rượu mà lần trước Anh Thy mang về đều đã bị Hạo Thiên và Bắc Lâm uống, là loại gì đấy?”

“Em đi rót cho anh” Tân Hành Chỉ quay người đi rót rượu.

Ly rượu được đưa tới, cầm băng cả hai tay.

Đế Hoàng Minh nhận lấy, lắc nhẹ ly rượu, nhìn chất lỏng màu đỏ như máu chao đảo trong chiếc ly trong suốt, nhuộm đỏ thành ly, rồi lại yên lặng trở lại “Bắc Lâm rất thích uống loại rượu đỏ như máu này, cũng không biết nó thích cái gì” Đế Hoàng Minh không nặng không nhẹ nói một câu, giống như chỉ đang nói ra một câu chuyện bình thường đến mức không thể bình thường hơn.

“Anh cả à, uống rất ngon đấy”

“Cũng đâu có nói rượu cậu ủ không ngon”

“Tên là gì?” Đế Hoàng Minh nhấp một ngụm, hỏi.

Cổ họng Tân Hành Chỉ như bị mắc kẹt, ổn định giọng rồi nói: “Yêu mà không được”

“Cậu đặt sao?”

“Vâng”

“Cái tên này thú vị hơn cả rượu” Đế Hoàng Minh đánh giá một câu như vậy.

Da đầu Tân Hành Chỉ căng thẳng không rõ lý do “Hành Chỉ, cậu bao nhiêu tuổi rồi?” Đế Hoàng Minh lại hỏi một câu không liên quan gì đến rượu.

“29” Trong lúc nhất thời, Tân Hành Chỉ không hiểu sao lại hỏi tuổi của anh ta?

Đế Hoàng Minh quay mặt lại, lạnh lùng như tảng băng nhìn anh ta: “Tuổi của cậu cũng không còn nhỏ nữa, có thể kết hôn rồi”

“Anh cả cũng đã 35 rồi, không phải anh cũng chưa kết hôn sao?” Tân Hành Chỉ cãi lại.

“Tân Hành Chi”

Tân Huy trầm giọng quát một tiếng: “Nói chuyện kiểu gì thế hả?”

Tân Hành Chỉ nhận ra mình không nên nói như vậy, ngậm miệng lại Đế Hoàng Minh nhìn anh ta, vẫn lạnh lùng như mọi khi, nhưng lại không thể nhìn ra liệu anh có đang tức giận hay không.

“Cậu cả, chắc là đứa nhỏ này đã ủ rượu đến mức hỏng não mất rồi” Tân Huy nói.

“Thầy, không sao đâu” Đế Hoàng Minh đặt cái ly trong tay xuống, đi đến trước mặt Tân Hành Chí, vóc dáng cao lớn của anh ta nặng nề đè ép xuống.

Đứng đối mặt ở khoảng cách gần như vậy khiến Tân Hành Chi cảm thấy áp lực rất nhiều.

“Hành Chỉ cũng là người con trông từ bé đến lớn, giống như em trai của con vậy”

Đế Hoàng Minh nói: “Chỉ là Hành Chỉ. Sự khác biệt lớn nhất giữa anh và cậu chính là anh không có ba mẹ”

Vẻ mặt của Tân Hành Chỉ đờ ra, nhất thời không tìm được lời nào để trả lời anh ta. Anh cả nói câu này là đang cảm thấy thương cảm vì không có ba mẹ hay là cảm thấy may mắn?

“Nghe nói nhà họ Kiều có ý định gả con gái thứ hai cho nhà họ Tân?” Đế Hoàng Minh hỏi.

“Đúng vậy. Nhưng mà tôi cảm thấy không ổn, cô cả nhà họ Kiều là vị hôn thê của cậu cả, nếu cô hai gả cho Hành Chi thì không tốt lắm” Tân Huy nói.

“Thầy, những thứ như thân phận chỉ là thứ yếu, cho nên thầy không cần để ý đến con” Đế Hoàng Minh nói.

“Tôi hiểu rồi”

Tân Hành Chi cau mày, vừa định nói gì đó, Đế Hoàng Minh đã xoay người lại: “Giúp tôi chuyển rượu lên xe”

“Vâng” Tân Hành Chỉ quay người chuyển rượu.

Tân Huy và Tân Hành Chi đứng ở ngã tư nhìn xe của Đế Hoàng Minh rời đi, dần biến mất, vẻ mặt mới thả lỏng.

Mặc dù Tân Huy đã dạy dỗ ba người con trai của nhà họ Đế, nhưng ngay từ khi bắt đầu, ba người con trai này đã là rồng giữa loài người, vô cùng thông minh, thủ đoạn tàn nhẫn, ngoài tầm với của ông ta. Bây giờ đứng trên đỉnh quyền lực, ba người bọn họ kính trọng người thầy này, nhưng thầy vẫn phải kiêng ky.

“Sắp xếp thời gian để gặp mặt cô hai nhà họ Kiều” Tân Huy nói.

“Ba, chẳng lẽ ba thật sự muốn con kết hôn sao?” Tân Hành Chỉ vội vàng nói.

“Có vấn đề gì sao? Con đã bao nhiêu tuổi rồi? Con làm gì mà suốt ngày không muốn kết hôn?” Tân Huy nghiêm túc hỏi anh ta.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.