Một Thai Sáu Tiểu Bảo Bảo - Tổng Tài Daddy Bị Tra Tấn

Chương 947: Chương 947: Đốt vàng mã




Sáu giờ cô đã rời đi rồi.

Thậm chí Tư Hải Minh còn phóng to video lên, anh muốn nhìn thấy một chút biểu cảm trên mặt của Đào Anh Thy, nhưng lại không nhìn ra chút khác thường nào cả.

Phải rồi, chỉ là hôn thôi mà, không có gì ghê gớm cả, thế nên anh cũng không nhất thiết phải đi giải thích…

Nghĩ như thế, trong lòng anh lại hoảng loạn…

Quay về nhà cũ, dường như Đào Anh Thy quay về nơi thuộc về mình vậy.

Cô đẩy cửa phòng ra, mùi cũ kỹ trong không khí phả vào mặt cô.

Lần trước quay về đây chính là lần đưa tro cốt của dì Hà quay về.

Đào Anh Thy bước vào phòng, cô đứng bên cửa sổ nhìn ra phía xa, chỉ có tán cây đang lay động không ngừng.

Lúc trước Đào Hải Trạch từng nói, trong căn phòng ông ta từng sống có thể sẽ có chút tin tức về ba mẹ đẻ của cô.

Nhưng những thứ này đã không còn quan trọng với cô nữa rồi.

Sau khi quay về, Đào Anh Thy chỉ đi đến thăm mộ của bà nội và dì Hà.

Ánh lửa từ giấy tiền vàng mã chiếu sáng đôi mắt bi thương tràn đầy nước mắt của Đào Anh Thy.

Bà ơi, dì Hà có lẽ đây là lần cuối cùng con đốt vàng mã cho hai người rồi.

Con xin lỗi, cuộc đời thất bại của con khiến mọi người thất vọng rồi…

Trước mắt bà nội và dì Hà cô là một người vui vẻ cởi mở rất có chí cầu tiến, kết quả, cô lại khiến cuộc đời của mình nát bét thành thế này.

Cô cũng không biết tại sao mình lại đi đến bước đường này nữa.

Có lẽ là do cô đáng đời, nếu cô không kích động chạy tới quán bar uống rượu thì sẽ không lên giường với Tư Hải Minh, cô cũng sẽ không sinh sáu đứa bé, sẽ không về nước… Mọi thứ sẽ không ra nông nỗi này.

Nhưng sự việc cũng đã xảy ra rồi, việc này nối tiếp việc kia khiến cô không thể nào ứng phó nổi, không kịp trốn tránh, chật vật mà tan tác.

Nhưng kết quả cuối cùng..

Đào Anh Thy vừa đốt giấy tiền vừa khóc.

Người giúp việc đứng bên cạnh chỉ có thể lặng lẽ nhìn cô, đây là đốt giấy tiền cho người nhà, khóc cũng là việc rất đỗi bình thường.

Chỉ cần cô Đào không có việc gì là được. Đào Anh Thy đốt xong giấy tiền mới xuống núi. Ăn cơm trưa xong Đào Anh Thy quay về nhà, cô nhẹ nhàng đóng cửa lại rồi lại kéo rèm cửa lên.

Trong phòng chỉ có những tia nắng từ bên ngoài chiếu vào qua rèm cửa sổ.

Đào Anh Thy lấy một bình rượu từ trong bàn học ra, cô mở ra đổ đầy rượu lên trên giường, trên cửa sổ và ở cửa.

Lúc làm những việc này cô rất bình tĩnh giống như là cô đang tưới nước vậy.

Làm xong những việc này cô thấy hơi mệt mỏi nên ngồi ở trước bàn sách, nhìn xung quanh phòng.

Chỉ cần cô châm lửa thì cô có thể chôn vùi mình trong biển lửa rồi, bên dưới chỉ có vệ sĩ và người làm, nhân lực không đủ sẽ không tới kịp để cứu cô.

Đợi đến khi cứu được cô ra thì cô cũng sẽ không sống nổi.

Khi đó Tư Hải Minh tới đây bắt cô, anh đã ở trong căn phòng này.

Thật ra thì nghĩ lại cô và Tư Hải Minh cũng không sống chung với nhau quá lâu nhưng lại khiến cô mất đi khát vọng sống.

Người đàn ông như thế thật sự rất đáng sợ.

Điều duy nhất bây giờ có thể khiến cô rơi lệ là sáu đứa trẻ.

Vừa nghĩ đến bọn trẻ là nước mắt của Đào Anh Thy lại không ngừng tuôn rơi.

Cô từng nói sẽ bảo vệ chúng cả đời, mãi mãi ở bên chúng nhưng giờ cô không làm được…

Chỉ là có một người mẹ mơ mơ hồ hồ như cô, bọn trẻ sẽ càng khổ sở hơn thôi..

Cũng may, chúng mới hai tuổi rưỡi, đang ở độ tuổi không nhớ gì cả, sau này chúng sẽ quên cô thôi.

Tư Hải Minh có hết mọi thứ, bọn chúng cũng sẽ không sống khổ sở được.

Trái tim Đào Anh Thy đau vô cùng, mỗi lần hít thở là lục phủ ngũ tạng lại đau, rất lâu mới bình ổn lại được.

Đôi mắt đỏ vì khóc của cô nhìn điện thoại phía trước.

Lẳng lặng nằm ở đó bị người ta xem nhẹ.

Sau khi Tư Hải Minh tỉnh lại ở bệnh viện thì đi đến tập đoàn Vương Tân.

Mấy tiếng ngắn ngủi cũng không biết trôi qua như thế nào, cơ bản không có tâm trạng để làm việc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.