Một Thai Sáu Tiểu Bảo Bảo - Tổng Tài Daddy Bị Tra Tấn

Chương 1144: Chương 1144: Đừng về




Thấy Đế Anh Thy quay về, mấy đứa nhỏ nhiệt tình vẫy tay: “Anh Thy về rồi”

“Mẹ!” Thấy mẹ về, sáu đứa nhóc không còn vây quanh các bác nữa mà chạy hết đến trước mặt cô.

“Mẹ đi đâu vậy?”

“Vừa tỉnh dậy con đã không thấy mẹ đâu!”

“Mẹ đi tìm ba à?”

“Mẹ đi về cùng ba à?”

“Á, ba về rồi!”

“Ba!”

Đế Anh Thy sửng sốt quay đầu lại, vừa khéo thấy Tư Hải Minh cũng vừa bước vào cửa, cô ngạc nhiên, sao anh lại về rồi.

Tư Hải Minh dường như không để ý đến những gì đang diễn ra trong phòng, sau khi đi vào, anh chỉ nhìn vào Đế Ảnh Thy. Anh đi đến trước mặt cô, cố gắng để kiêm chế bản thân.

“Em ra ngoài rồi à?” Tư Hải Minh hỏi với giọng khàn khàn.

“Sao anh lại vê sớm thế?” Đế Anh Thy hỏi.

“Anh đã nói là sẽ về sớm rồi còn gì?” Tư Hải Minh nói.

Đế Anh Thy nghĩ ngợi, anh về vì đã nói trước là sẽ về sớm, hay là vì đã nghe thấy tin gì đó khác? Nếu Tư Hải Minh muốn biết chuyện đã xảy ra trong lúc cô đang đi dạo phố thì cũng không khó lắm…

“Mua gì vậy?” Tư Hải Minh nhìn xuống tay cô.

Lúc này Để Anh Thy còn câm túi của cửa hàng châu báu trên tay, trong đó là chiếc khuy măng tơ kim cương đen mà cô đã mua cho Tư Hải Minh.

Cô không nói gì, cũng không nhúc nhích, lúc này cô không muốn nói cho anh biết rằng đây là quà tặng cho anh.

Nhưng Tư Hải Minh lại chủ động đưa tay ra lấy quà rồi mở hộp quà bên trong ra. Một đôi khuy măng tô từ kim cương đen, màu sắc rất tinh khiết, bóng loáng xuất hiện. Đôi mắt đen của Tư Hải Minh hơi thay đổi, anh rung động: “Tặng anh à?”

“Không phải đâu…” Đế Anh Thy định giành đồ về.

Nhưng Tư Hải Minh lại lùi vê phía sau một bước, không để cô cướp mất hộp quà, mở thẻ đi kèm ra: “Trên này ghi là tặng cho anh mà?”

Trên tấm thẻ có viết chữ, người được tặng đúng là Tư Hải Minh.

Đế Anh Thy không phản bác lại được, cô mà biết như này sớm thì đã không viết rồi.

“Đây là lần đầu tiên anh được tặng quà” Tư Hải Minh nói.

Đế Anh Thy buột miệng hỏi lại: “Lân đầu tiên?”

“Ừ, anh vui lắm. Cảm ơn em” Tư Hải Minh thật lòng nói, trước giờ anh chưa bao giờ nhận được quà từ bất kỳ người phụ nữ nào.

Đế Anh Thy rất muốn hỏi: Chẳng lẽ Đào Anh Thy không tặng quà cho anh à? Nhưng kể ra cũng đúng, Tư Hải Minh là người theo đuổi Đào Anh Thy mà. Nhưng phải thích người ta đến mức nào thì mới có thể như thế…

Ba ông anh ngồi trên sofa, mặt đen như đáy nồi.

Dám cầm tiền của bọn anh đi mua quà cho Tư Hải Minh!

Nhưng nếu họ mà biết rằng cô tiêu tiền của Tư Hải Minh thì có khi mặt sẽ càng đen hơn!

Dù sao thì trong nguyên tắc của họ, em gái chỉ được tiêu tiền của các anh trai chứ không phải là của mấy gã đàn ông thối khác.

“Em ở đây chơi lâu như vậy, tặng quà cho anh cũng là điều bình thường. Bây giờ các anh trai đến đón em rồi, em phải về đây” Đế Anh Thy nói.

Nói đến đó, cô lại cảm thấy đồng hồ và vòng tay trên cổ tay mình như nóng lên, làm bỏng cả da cô.

Mà Tư Hải Minh giống như vừa bị kích thích, vẻ mặt anh cứng đờ lại. Anh nhìn về phía những người đang ngồi trên sofa, cố gắng hết sức để khống chế lại cảm xúc của bản thân.

Anh tự nhắc nhở bản thân, không được mất lý trít Những điều anh cần là tương lai sau này chứ không phải là những khoảnh khắc nhất thời!

Đế Anh Thy chú ý đến vẻ mặt của Tư Hải Minh, anh không nói lời nào, có vẻ như đang cố kìm chế điều gì đó.

Mà sáu bé con thì lại càng kích động hơn.

“Không được đi! Mẹ đừng rời khỏi chúng con mài!” Bảo Nam.

“Đúng rồi, mẹ là của chúng con, sao phải rời đi chứ?” Bảo Vỹ.

“Đóng cửa lại” Bảo Long, “Mẹ đừng đi mà.” Bảo My mếu máo.

“Mẹ đi rồi, chúng con và ba cũng muốn đi cùng!” Bảo Hân.

“Đi cùng đi!” Bảo An.

Đế Anh Thy nhìn mấy đứa nhóc này, càng thấy mấy đứa nhỏ sốt ruột thì lại càng nhớ đến những câu nói của Đào Sơ Tâm, có lẽ cô cũng chỉ là thế thân thôi.

Mặc dù lúc cô đi ra biển với Tư Hải Minh đã rất vui, mọi chuyện đều êm ấm, nhưng cô lại không thể bỏ chuyện này xuống được, phải làm sao đây Vậy nên cô không thế mở lời, nói chia tay với Tư Hải Minh trong khoảng thời gian yêu đương cuồng nhiệt này, đợi sau này quay về rồi thì sẽ cắt đứt liên lạc sau vậy.

Cô cũng mong rằng mình chỉ nghĩ nhiều mà thôi. Tư Hải Minh… thích cô thật sự.

Anh đối xử với cô rất tốt, cô không thấy bất kỳ một tỉa sơ hở nào.

Cô chỉ cảm thấy rất ghét việc nhìn mình giống Đào Anh Thy.

Biết đâu, Tư Hải Minh lại coi cô là Đào Anh Thy để yêu…

Trong lúc cô còn đang bối rối thì Bảo Vỹ quay người lại, chạy đến chỗ các bác, thậm chí còn bò lên đùi của anh ta, ôm anh ta rồi nũng nịu: “Bác, bác đừng dẫn mẹ đi nữa nhé? Nếu mẹ quay lại đảo Trân Châu thì Bảo Vỹ sẽ rất buồn”

“Đó là nhà của mẹ” Đế Hoàng Minh nói.

“Không thích! Cháu không thích! Mẹ đừng đi mà.” Bảo Vỹ gục mặt vào ngực bác trai, khóc òa lên.

Phần ngực áo sơ mỉ Đế Hoàng Minh toàn là nước mắt, nước mũi của cô bé, anh ta cảm nhận chiếc áo ướt sũng trên người, nét mặt cũng dần trở nên dịu dàng hơn.

Bảo My chạy đến trước mặt Đế Hạo Thiên, không nhào lên người anh ta mà chỉ đứng trước mặt anh ta, không nói không rằng, chỉ bĩu môi, mếu máo nhìn cực kỳ đáng thương.

Đế Hạo Thiên vốn cứng cỏi mạnh mế nhìn vậy cũng cảm thấy tim mình như thắt lại Bảo Hân thì nhào vào lòng Đế Bắc Lâm: “Bác sắp đi rồi à, cháu không phải là cục cưng nhỏ của bác nữa sao? Huhu..”

“Không, không, bác vẫn chưa đi đâu cả, Bảo Hân là cục cưng nhỏ của bác, tối nay bác ngủ với cháu nhé” Đế Bắc Lâm lập tức đầu hàng, cúi xuống dỗ dành cô nhóc đang phụng phịu trong lòng.

Bảo Hân lập tức nín khóc, quay đầu về phía Tư Hải Minh và Đế Anh Thy: “Ba, bác trai không đi nữa! Mẹ cũng không cần đi nữa rồi!”

Đế Anh Thy nghĩ ngợi, như thế này đúng là chẳng có quy tắc gì cả.

Vậy là sáu bé con đã thành công giữ chân các ông bác ở lại Minh Uyển ăn cơm.

Đế Anh Thy vẫn luôn yên lặng nhìn ba ông anh của mình tương tác với sáu bé con. Sáu đứa bé nũng nịu nhưng cũng rất ngoan ngoãn nghe lời, còn đút cơm cho các bác, khiến ba ông bác vui đến mức chẳng biết trời đất gì nữa.

Buổi tối sáu đứa bé cũng đòi ngủ với các bác trai, cứ quấn quýt mãi không buông, Bảo My cũng thì ngồi trên tay Đế Hạo Thiên, không chịu xuống, đúng là có bác rồi thì cũng chẳng cần phải tự chạy bộ làm gì, muốn đi đâu thì được bế đi đó.

Đế Anh Thy, sáu bé con và ba ông bác ngồi trong phòng chơi với nhau.

Tư Hải Minh đi vào, đầu tiên là nhìn về phía Đế Anh Thy. Nhưng Đế Anh Thy lại chuyển tầm.

mắt đi chỗ khác, mặc dù nhìn cô có vẻ như không quan tâm lắm, nhưng thật ra là đang bị anh ảnh hưởng Tư Hải Minh nhắc nhở: “Còn chưa dẫn các bác đi ngủ à?”

“Bác, chúng ta đi ngủ thôi.”

Đế Bắc Lâm:” Ừ:”

Vậy là ba ông bác đã bị dắt đi hết, trong phòng chỉ còn lại Đế Anh Thy và Tư Hải Minh.

Không khí trong phòng lập tức trở nên nặng Tư Hải Minh đi đến, ngồi xuống cạnh Đế Anh Thy: “Bao giờ em đi?”

“Không biết, để xem các anh đã” Đế Anh Thy cũng không rõ lắm, mà nhìn mấy ông anh của cô thì lại càng không rõ.

Sáu bé con thật sự rất biết cách dụ dỗ người lớn.

Tư Hải Minh kéo tay cô, nhẹ nhàng nắm lấy hai bàn tay cô trong lòng bàn tay mình, bàn tay ‘thô ráp cứ vậy nắm trọn lấy bàn tay mềm mại của cô: “Đợi anh giải quyết xong mấy việc bận rộn ở đây xong thì anh sẽ đến đảo Trân Châu tìm em”

Đế Anh Thy không nói gì, chỉ gật đầu.

Cô ngoan ngoãn nghe lời như vậy, lại càng khiến Tư Hải Minh cảm thấy lo lâng hơn nữa, anh cảm thấy nắm tay cô vẫn chưa đủ, vội vàng nhào lên, môi mỏng hạ xuống bắt đầu gặm cắn miệng Không đủ, không bao giờ đủ cả, anh muốn thêm nữa…

Cảm giác mất khống chế khiến anh thấy không an toàn, cô có thể rời đi bất kỳ lúc nào…

‘Thậm chí trong lúc bị anh hôn, cô vẫn ngấn ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.