Một Thai Sáu Tiểu Bảo Bảo - Tổng Tài Daddy Bị Tra Tấn

Chương 835: Chương 835: Không còn kịp nữa




Tư Hải Minh mất kiểm soát ngã sang một bên!

Ánh mắt căm hận của Đào Anh Thy nhìn anh khiến tim anh gần như ngừng đập!

“Tư Viễn Hằng? Không sao đâu, em sẽ lập tức đưa anh đến bệnh viện…” Đào Anh Thy thu ánh mắt lại, kéo cánh tay của anh ta, ngược lại bị Tư Viễn Hằng nắm chặt lấy tay cô.

“Không cần đâu…” Tư Viên Hằng mỉm cười, “Hồi sáng bác sĩ có nói với anh, nếu cánh tay lại bị thương, sẽ không giữ được nữa, bây giờ tốt rồi, không cần phải lo lắng… “

Anh ta nói xong liền ho, máu trào ra từ khóe miệng.

Đào Anh Thy vội vàng lấy tay lau cho anh ta, nước mắt cũng từ từ rơi xuống: “Anh nói bậy bạ gì thế? Lập tức… lập tức đi bệnh viện…”

“Không kịp nữa…” Tư Viễn Hằng yếu ớt nhìn cô.

“Không đâu! Không đâu! Sao lại không kịp? Đến bệnh viện thì sẽ không sao nữa!” Đào Anh Thy không kìm chế được mà kêu lên, nhìn con dao trên bụng, máu vẫn không ngừng chảy ra, cô nhắm mắt lại, không dám nhìn nữa, mím chặt môi nhưng vẫn không thể khống chế được cơn run rẩy lợi hại ấy!

Tư Hải Minh thân thể hơi cứng đờ ra lệnh: “Người ở bên ngoài vào đây!”

Vệ sĩ bước vào.

“Đưa nó đến bệnh viện”

Vệ sĩ dìu Tư Viễn Hằng đứng lên, rời khỏi phòng.

Đào Anh Thy vội vàng chạy theo, cổ tay bị siết chặt, cô không thèm nghĩ mà hất tay ra, dường như đã dùng hết sức lực của mình, cơ thể không ngừng chao đảo, ánh mắt mang đầy căm phẫn, lạnh lùng nhìn anh.

Chỉ nhìn anh như vậy, không nói lời nào, tất cả cảm xúc đều hiện lên trong mắt cô.

Không chút do dự quay đâu và rời đi!

Tư Hải Minh đứng sững sờ một chỗ, ánh mắt Đào Anh Thy như băng giá, thấm vào máu anh …

Tư Viên Hằng được cấp cứu trong phòng cấp cứu, Đào Anh Thy bám chặt vào cửa, cúi đầu căn ngón tay mình, tâm trạng vô cùng căng thẳng!

Tư Hải Minh ở cách đó không xa, cứ nhìn chằm chằm vào cô, gần như không thể cảm nhận được nhịp tỉm của mình, anh ta muốn bước tới, nhưng cơ thể lại không thể di chuyển …

Đèn trong phòng cấp cứu phụt tắt, chưa đến nửa tiếng, cánh cửa lại được mở ra.

Hạ Khiết Mai bước ra ngoài, tháo khẩu trang trên mặt xuống.

Đào Anh Thy vội vàng bước tới, hỏi: “Thế nào?

Không sao chứ?”

“Tôi xin lỗi…” Hạ Khiết Mai nhìn Tư Hải Minh và nói.

Một câu “tôi xin lỗi” thì chính là hết cách cứu vấn rồi, cô ấy đã làm hết sức mình.

“Cái gì mà tôi xin lỗi? Rốt cuộc là như thế nào rồi? Cô nói đi!” Đào Anh Thy nắm chặt tay Hạ Khiết Mai, lắc lắc tay cô ta, nói: “Anh ấy không sao, đúng không? Chỉ bị đâm một nhát thôi mà, anh ấy bị súng bắn cũng không sao? Một dao chắc không làm gì được anh ấy đâu? Hả?”

“Gan bị vỡ, mất máu quá nhiều… Đào Anh Thy, anh ấy muốn gặp cô” Hạ Khiết Mai nói.

Một giọt nước mắt rơi ra từ khóe mắt cô, Đào Anh Thy xoay người chạy vào phòng cấp cứu!

Tư Viễn Hằng đang nằm trên giường bệnh, khuôn mặt tái nhợt không còn chút máu, Đào Anh Thy đứng đó, nước mắt không ngừng tuôn rơi, cảm giác tim bị siết chặt đến nghẹt thở…

Tư Viễn Hằng mở mắt nhìn Đào Anh Thy nói: “Không qua đây sao…”

Đào Anh Thy hít một hơi thật sâu, kìm nén cảm xúc gần như mất kiểm soát của mình, cứng rắn bước về phía trước, nói: ‘Hạ Khiết Mai nói anh không sao, anh không cần phải lo nữa, anh sẽ khỏe mà…”

Tư Viễn Hằng nhìn cô, giống như một cô gái bé nhỏ rụt rè, sợ hãi đứng ở đó, đôi mắt bất giác ửng đỏ: “Đừng khóc…” Anh đưa tay về phía cô.

Đào Anh Thy vội nắm lấy hai tay của anh ta, lạnh đến mức khiến cô nghẹn ngào: “Anh sẽ không có chuyện gì đâu, sẽ ổn thôi…”

“Lần đầu tiên nhìn thấy em, anh đã suy nghĩ, cô gái này xem ra rất dễ lừa, sau này bị mình lừa thật, mình sẽ xem như là bảo bối. Có điều nếu không có mình, cô ấy chắc chắn sẽ bị người khác ăn hiếp, mình sẽ chiều chuộng cô ấy cả đời vậy…nhưng cuối cùng, người khiến em mất đi hạnh phúc, lại là anh… “Tư Viễn Hằng yếu ớt nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.