Một Thai Sáu Tiểu Bảo Bảo - Tổng Tài Daddy Bị Tra Tấn

Chương 944: Chương 944: Không còn mộ của Tư Viễn Hằng




Nếu như không thể chết ngay lập tức, Tư Hải Minh sẽ trói buộc cô khiến cô sống không bằng chết.

“Cô nhìn chằm chằm như thế, đang sợ tôi sẽ nhảy xuống sao?” Đào Anh Thy hỏi.

Người giúp việc ấp úng: “Tôi… tôi không…”

“Yên tâm đi, tôi sẽ không tự sát đâu.” Đào Anh Thy nói xong thì đi vào nhà tắm rửa mặt.

Hai ngày liên tiếp Tư Hải Minh không xuất hiện, Đào Anh Thy cũng không cố gắng trốn ở trong phòng nữa.

Cô thường xuyên ra vào phòng khách và phòng ngủ.

Dường như cô không thèm để ý đến camera giám sát không biết để ở đâu theo dõi nhất cử nhất động của cô chằm chằm vậy.

Buổi chiều Đào Anh Thy xem ti vi, trên ti vi đang phát một show rất hài hước.

Đôi mắt của cô không động đậy, giống như mất đi tiêu cự vậy.

“Nếu như tôi xảy ra chuyện gì có phải cô sẽ gặp rắc rối phải không?” Đào Anh Thy đột nhiên lên tiếng.

Lúc trước khi Đào Anh Thy ra ngoài người giúp việc sẽ tránh vào phòng, hoặc là đi ra ngoài, nhưng hiện giờ cô ấy vẫn luôn nhìn cô.

Đào Anh Thy xem ti vi, cô ấy sẽ đứng ở ngoài cửa, cố gắng giữ khoảng cách xa một chút.

Nhưng phòng khách ở khu chung cư này đâu có to.

Giọng Đào Anh Thy bình thường, câu đầu tiên có thể nghe thấy rõ ràng. ”

.. Vâng.” Người giúp việc đáp.

“Cô không cần lo lắng, cho dù cô không ở đây tôi cũng sẽ không tự sát đâu. Dù sao thì tôi cũng không đấu lại anh ấy, không muốn bị trói…” Đào Anh Thy nói.

Người giúp việc không biết nên trả lời thế nào, cuối cùng cô ta nói: “Sau này sẽ tốt hơn thôi ạ.”

Sẽ tốt sao? Đào Anh Thy không nói chuyện nữa, cô tiếp tục xem ti vi.

Cô tin rằng mỗi một hành động của cô, bao gồm những lời cô nói đều sẽ được báo hết lại cho Tư Hải Minh.

Đào Anh Thy xem ti vi sau đó ngủ mất.

Cô ngồi trên tấm bọt biển, lưng dựa ra sau ghế sofa. Đầu cô nghiêng sang bên ghế sofa, måt nhằm chặt, hơi thở đều đều.

Người giúp việc đi tới thấy cô ngủ thì không nỡ gọi cô dậy.

Cô ta bèn đi vào phòng cầm chăn lông nhẹ nhàng đắp cho Đào Anh Thy.

Trong khi ngủ Đào Anh Thy gặp ác mộng bị dọa sợ nên tỉnh lại, vẻ mặt đề phòng. Người giúp việc cũng bị phản ứng kích động của cô dọa sợ.

Cô ta vội vàng xin lỗi Đào Anh Thy: “Xin lỗi cô Đào, xin lỗi cô! Tôi… Tôi không cẩn thận…”

Đào Anh Thy thở hổn hển hoàn hồn: “Không sao…”

Cô nhìn chăn lông trên người mình.

Không phải là người giúp việc bất cẩn, mà là phản ứng bản năng của cô sau khi bị thương. “Cô Đào, hay là cô về phòng ngủ đi? Ngủ trên giường sẽ thoải mái hơn đấy ạ..”

Đào Anh Thy không còn muốn ngủ nữa, cô nhìn đồng hồ treo trên tường rồi nói: “Tôi muốn ra ngoài đi dao…”

“Cô muốn đi đâu ạ.” Người giúp việc có hơi căng thẳng.

“Cô không cần lo lắng, tôi chỉ muốn đến một nơi xem thôi, nếu cô không yên tâm thì có thể đi theo tôi.” Đào Anh Thy đứng dậy.

Cô mang theo tâm lý may mắn, không muốn phát điện như Tư Hải Minh, dù sao thì ngày hôm đó cô ngất xỉu cũng không làm tới cùng, chỉ là bia mộ bị đập vỡ thôi…

Nhưng khi cô ngồi xe đi đến nghĩa trang thì trước đó phần mộ đã không còn rồi.

Đào Anh Thy ở trong nghĩa trang tìm đi tìm lại, càng tìm càng hoảng loạn, cuối cùng cô cũng không tìm thấy mộ của Tư Viễn Hằng.

Nước mắt không ngừng rơi.

Cô không kiềm được đau lòng.

Cô không nên có cái suy nghĩ may mắn đấy.

Tư Hải Minh là loại người như thế nào cô còn nghi ngờ sao…

“Cô Đào, chúng ta về thôi.” Người giúp việc sợ sẽ xảy ra chuyện.

Đào Anh Thy khóc đến nỗi cả người mềm nhũn, một tay chống vào thân cây bên cạnh.

Không có thứ gì cả…

Cô sợ là Tư Viễn Hằng..

Đào Anh Thy lên xe, cô ngồi tựa người vào cửa xe, tay cầm điện thoại, nước mắt đầy mặt, chữ trong điện thoại đều mờ mờ ảo ảo.

Lúc lâu sau cô mới tìm thấy số điện thoại của Tư Hải Minh, cô gọi cho anh.

Bên kia bắt máy, giọng nói trầm thấp lạnh lẽo của Tư Hải Minh vang lên: “Em vĩnh viễn đừng nghĩ tới chuyện tìm anh ta.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.