Mà tay kia thì, vì Để Hạo Thiên và Đế Bắc Lâm tranh nhau, suýt thì đánh nhau.
Ngược lại Đế Anh Thy nhìn thấy thế thì cười cười. Ba mẹ cô nên sinh ba đứa con gái, đỡ cho họ khỏi phải giằng co cả ngày lẫn đêm.
Lúc ở trên xe, Đế Anh Thy tựa đầu vào vai anh cả ngủ.
Lúc được ôm xuống xe, Đế Anh Thy nằm gọn trong ngực anh cả ngủ mà sẩm nổ bên tai cũng không dậy.
Trong phòng, nhẹ nhàng đặt trên giường, sợ đánh thức cô.
Người cao quý thống trị cả nhà họ Đế to lớn lại tự minh cởi giày cho em gái, đắp kín chăn. Nhin cái đuôi của Một Hào không ngừng đong đưa, dặn dò: “O đây với em ấy, không cho phép lên giường.” “Gâu --”
Đế Hoàng Minh xoay người đi ra ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa lại. Một Hào liền nấm ở cuối giường, lẳng lặng ở bên.
Rất nhanh tới chủ nhật, lúc Đế Anh Thy rời giường thì Để Hoàng Minh đã không còn ở nhà. Như mọi khi, chỉ có Để Bắc Lâm rãnh rỗi nhất ở lai.
V Để Bắc Lâm phối hợp với em gái bảo bối, nên đói bung cho để ăn sáng cùng nhau. “Anh ba, chờ một chút em tới công ty của anh cả chơi!” “Được, anh ba đưa em đi.”
Để Anh Thy nhớ kỹ lời của Tư Hải Minh, nên nhìn chằm chằm vào anh cả cô. Tại sao Tư Hải Minh lại có để nghị như vậy chứ? Chẳng lẽ từ chủ nhật tới thứ hai anh cả cô muốn làm cái gì ư?
Càng nghĩ càng tò mò.
Để Hoàng Minh đang mở hội nghị cấp cao, thư ký tới nói điều gì đó ở bên tai.
Hội nghị còn đang tiến hành, Đế Hoàng Minh đi ra khỏi phòng hội nghị trước.
Bên trong phòng làm việc, em trai em gái anh ta đang chơi game trên máy tính của anh ta. “Yêu quái ở trên, đánh!” Đế Anh Thy ngồi trên ghế làm việc của Đế Hoàng Minh, Để Bắc Lâm đứng ở phía sau, hơi khom người, ở bên cạnh dạy em gái nên đánh như thế nào. “Tại sao tới đây?” Để Hoàng Minh hỏi. “O kia, do anh cà, vừa mới nói lien chết roi!” Để Anh Thy thờ hồng hộc. “Anh không ra ngoài thì anh tới phòng làm việc để làm gì?” Đế Bắc Lâm cũng nên giận. “...” Để Hoàng Minh.
Để Anh Thy đứng lên, đi tới trước mặt Đế Hoàng Minh: “Anh cả, anh cử bận bịu việc anh, chúng em chơi phần chúng em.”
Đế Hoàng Minh không quan tâm họ, tùy ý họ gây sức ép ở trong phòng làm việc. Lúc quay người, mở miệng nói: “Buổi tối khuya anh mới trở về, các em về Bảo Thành sớm một chút.” “Biết rồi.” Để Bắc Lâm nói.
Nếu như là bình thường Đế Anh Thy cũng không cảm thấy có gì không đúng.
Có thể sau khi Tư Hải Minh nhắc nhở, cô trở nên nhạy cảm.
Rất khuya mới trở về? Bận rộn như thế sao? Anh cả cô trừ khi phải đi công tác, đều ở trong biệt thự dùng bữa tối củng cố. Quả nhiên là có chuyện... “Anh ba, anh đi về trước đi, em ở đây giúp anh cà.”
Đế Anh Thy nói. “Em giúp anh ấy?” Đế Bắc Lâm ngạc nhiên: “Anh ấy ở lại rất khuya.” “Bởi vì rất khuya, nên em mới muốn giúp anh cả đó! Em ăn chơi cả ngày lẫn đêm, ngại lắm.” “Việc này có liên quan gì? Chúng ta là anh ruột của em, em ngay cả ăn chơi cũng không thể, vậy muốn bọn anh làm sao chứ?” “Em muốn tìm giá trị của em.” “Giá trị bây giờ của em là vô giá!” “Thôi mà anh ba ---” Để Anh Thy nũng nịu lắc tay anh ta.
Để Bắc Lâm bị cô kéo phe phẩy, liền đồng ý, nghe lời đi khỏi.
Tuy nhiên sau khi xuống lâu thì gọi điện thoại cho Đế Hoàng Minh, em gái chơi ở phòng làm việc, đừng để cho đói bụng buồn tẻ.
Sắc mặt Đế Hoàng Minh liên lạnh xuống, làm cho cả bàn hội nghị cấp cao không dám thỏ.
Sau khi hội nghị kết thúc, Đế Hoàng Minh vào phòng làm việc, Đế Anh Thy đang chơi game đến nỗi mặt đỏ tới mang tai, bởi vì thua nhiều lần, làm cho cô rất bực. “Ai làm ra trò chơi này? Tức chết minh!” Đế Anh
Thy nói.
Để Hoàng Minh đi tới, lạnh lùng liếc màn hình máy tinh, lấy điện thoại ra gọi điện thoại, giọng điệu ra lệnh: “Thu mua công ty trò chơi YL.” “.” Đế Anh Thy. Mình đã làm gi? Mình chỉ là lại chơi trò chơi trên máy tính của anh cà, sau đó chơi không vui, kết quà nó bị thu mua?
Để Hoàng Minh nhìn cô: “Quy tắc trò chơi nên do chúng ta quyết định.” “Anh cả... nói đúng.” “Anh cả dẫn em đi ăn cơm.” “Được ạ.”
Đi tới khách sạn là sản nghiệp của tập đoàn nhà họ Đế.
Khi đi vào còn chưa giống với nhà mình. Toàn bộ phòng ăn đều bị thanh trừ sạch sẻ, chi để lại bàn của Đế Anh Thy và Đế Thuận Hàn.
Thức ăn tinh xào ngon không cần phải nói, bày ra đẩy cả bàn.
Đế Anh Thy đang ăn vui vẻ, nghe được anh cà cô nói: “Ăn xong anh cả đưa em trở về Bảo Thành.”
Động tác đang nhai của Đế Anh Thy dừng một chốc: “Tại sao? Em muốn ở lại giúp đỡ anh cả.” “Anh phải hơn nửa đêm mới trở về, quá muộn” Đế Hoàng Minh nói, hoàn toàn không nhìn ra có vấn đề gì. “Em thất tình, đêm này không muốn ngủ.” “Anh Thy đi.” “Anh cả cái này cũng không đồng ý cái kia cũng không đồng ý, rốt cuộc muốn như thế nào ạ?” Đế Anh Thy tức giận, buông dao nĩa xuống, rõ ràng không có khẩu vị.
Đế Hoàng Minh nhìn cô như vậy, lòng mềm xuống: “Cơm nước xong cùng anh cả trờ về công ty.”
Mặt Đế Anh Thy lộ nét cười: “Được ạ.” Cầm dao nia lên, khẩu vị cũng khá hơn.
Đế Hoàng Minh thu đôi mắt lại, ung dung thong thà cắt thịt bò bít tết trước mặt, chẩm nước sốt, bỏ vào trong miệng. Nâng lên đôi mắt hời hợt nhìn Anh Thy ở đối diện mà không có cảm xúc gì.
Sau khi trở lại công ty, Để Anh Thy đợi ở trong phòng làm việc. Anh cả cô làm việc, cô ôm máy tính xách tay chơi trò chơi, hoặc là xem phim điện ảnh.
Bóng đêm bên ngoài đã sớm đen kịt, đồng hồ chỉ chin gio.
Để Anh Thy xem phim mà ngáp.
Đế Hoàng Minh ngẩng đầu lên từ trong công việc, nhìn Để Anh Thy vừa ngáp xong trong mắt có ít nước mắt: “Anh Thy, đi ngủ.” “Không muốn, em còn chưa xem xong.” “Ngày mai xem.” “Không được. Em không thể bỏ anh cả một minh mà ngủ.” Để Anh Thy kiên trì. “Buổi tối anh không đi đâu.” “Vậy em đi ngủ.” Đế Anh Thy vừa nói xong, sững sở, sợ hãi quay đầu nhìn về anh cả đang ở phía sau bàn làm việc, trong lòng chột dạ vô cùng. “Sợ anh đi đâu?” Đôi mắt Đế Hoàng Minh hời hợt nhìn qua. “Em không biết, em không nói gì, anh cả nghe nhầm rồi...” Đế Anh Thy vô tội. “Liên lạc với Tư Hài Minh từ khi nào?” Đế Hoàng
Minh hỏi.
Trong lòng Đế Anh Thy giật mình một cái, tại sao lại dính tới Tư Hài Minh? Hai người có quan hệ như thế nào? Vì sao anh cả cô lại có liên tưởng như vậy... Theo phản xạ cô liền lập tức chối: “Không có! Em một mực chờ ở trên đào, làm sao có thể liên lạc với Tư Hải Minh...”
Điện thoại di động trên đảo không liên lạc được với Tư Hài Minh, bao gồm cả Tấn Hành Chi. Trừ khi có người ngoài tới.”
Đôi mắt Để Anh Thy đào một cái, hô hấp cũng chậm lại.
Người bên ngoài tới... Kiều Như An. “Anh Thy, đừng nói láo với anh.”
Đế Anh Thy hối hận cực kỳ, đề phòng như thế nào đều là vô ích, vẫn bị phát hiện!
Cô không thừa nhận thì có lợi ích gì? Đều bị anh cả đoán được, còn suýt nữa đem cuộc trò chuyện với
Kiều Như An tới trước mặt!
Cô cho rằng mình làm không chê vào đâu được, kết quà lại sơ hở đầy rẫy. “Liên lạc rồi ạ nhưng anh ấy không nói gì với em. Nói chuyện không thấy mặt cũng không phải là tội ác gì lớn lao đâu? Anh cả cũng quá hung dữ.” Để Anh Thy oan ức. “Cậu ta sao để em đi theo anh cả?” “Em không biết, anh ấy chưa nói...”