Một Thai Sáu Tiểu Bảo Bảo - Tổng Tài Daddy Bị Tra Tấn

Chương 1006: Chương 1006: Ở lại đảo Trân Châu




Chương Vĩ bày tỏ sự kinh ngạc, mới vừa gặp mặt đã đi quốc trong bụng người ta? Anh †a không cần biết ngài Hải Minh đã dùng thủ đoạn gì, nhưng đây chắc chắn không phải là một vụ “va chạm” đơn giản.

Nếu cô gái kia nói với Tân Hành Chỉ rằng ai đó đã cởi quần áo của cô ta, liệu chuyện này còn có thể tiếp tục không?

“Người vừa rồi Tân Hành Chí nói đến, chính là em gái của chủ nhân đảo Trân Châu”

Thân phận kia cùng một chỗ, cùng một thời điểm không thể nào là cùng một người Tư Hải Minh uống một hơi cạn ly rượu, đôi môi mỏng nhuốm màu ướt át, đôi mắt đen như mực lạnh lùng ẩn chứa đầy sự nhẫn nhịn.

“Thật sự không thành vấn đề sao?” Tân Hành Chỉ hỏi qua điện thoại.

Không quan trọng việc kinh doanh đã hoàn thành hay chưa, Đế Anh Thy tuyệt đối không thể chịu ủy khuất.

“Tôi nói rồi tôi không sao, anh ta… anh ta không hại tôi, hơn nữa tôi cũng không dễ bắt nạt” Đế Anh Thy nói qua điện thoại.

“Không sao là tốt rồi” Tân Hành Chi thở phào nhẹ nhõm.

“Người đó là thần tài của anh sao?” Đế Anh Thy hỏi.

“Ừ. Không ngờ anh ấy đi đến vườn nho.”

“Ö, không sao tôi cúp máy đây”

“Được”

Tần Hành Chỉ nói chuyện xong liền đi tới, nhìn cái ly trống rỗng trước mặt Tư Hải Minh nói: “Rượu này rất dễ say. Không biết tửu lượng của anh Kim như thế nào?”

“Anh Kim đây đã uống qua tất cả các loại rượu mạnh và rượu ngon. Anh ấy chưa bao giờ say, cùng lắm chỉ ngà ngà mà thôi”

Chương Vĩ nói tiếp: “Tôi cảm thấy như thể nó có một chút khác biệt so với trước đây. Có gì để nói không?”

“Nó có một cái tên, gọi là, yêu mà không phải yêu” Tân Hành Chỉ nói Đôi mắt đen láy của Tư Hải Minh hằn sâu những gợn sóng, yêu mà không phải yêu.

Năm chữ này như đâm thẳng vào tim anh, rỉ máu khiến anh nhíu chặt mày đau đớn.

Chương Vĩ cười nói: “Một cái tên rất hàm Anh ta không hỏi nhiều về chuyện riêng tư của Tân Hành Chị, chỉ nói: Anh Kim muốn tất cả rượu của anh”

“Muốn tất cả sao?” Tân Hành Chỉ ngạc nhiên nhìn Tư Hải Minh.

Anh lặng im không phản ứng, “Đúng. Có bao nhiêu muốn bấy nhiêu Nhưng chúng ta từ xa đến, không biết có thể ở trên đảo thêm mấy ngày nữa không?”

Chương Vĩ hỏi, thấy Tân Hành Chỉ do dự liền nói tiếp: “Tôi biết đây là đảo tư nhân, nhưng anh yên tâm, chỉ có hai người là anh Kim và tôi sẽ không gây thêm phiền phức cho anh đâu. “

“Được, tôi sẽ giúp các anh sắp xếp”

Tư Hải Minh mở miệng đáp: “Cảm ơn.”

“Không có gì”

Thứ không thiếu nhất ở đảo Trân Châu chính là nhà ở, Tân Hành Chỉ có thể sắp xếp cho họ đến khu phong cảnh bên đảo để tỏ lòng hiếu khách.

Thu xếp xong, anh ta liền rời đi để bọn họ nghỉ ngơi.

Tư Hải Minh nào có tâm trạng nghỉ ngơi, anh mở cửa kính đi ra ngoài và đứng trên ban công. Nơi này không những có thể nhìn thấy biển mà còn có thể nhìn thấy vườn nho.

Ngay cả cô gái trong vườn nho cũng xuất hiện trong tâm trí anh Lúc này, Chương Vĩ đang ở trong phòng của mình, việc đầu tiên là lấy máy tính ra tra xem em gái của đảo chủ đảo Trân Châu là ai.

Mười phút sau, anh ta gõ cửa phòng Tư Hải Minh, đi tới ban công và đứng đẳng sau anh, khẽ vuốt cằm: “Ngài Hải Minh, trên đảo có giám sát nên không vào được”

“Cậu nghĩ đây là nơi nào?” Tư Hải Minh nhìn về phía trước, vẻ mặt lạnh lùng bất động.

“Tôi không để bên kia phát hiện ra”

Chương Vĩ nói: “Nhưng tôi đã gọi cho anh Hạ Khôi, anh ta nói rằng có trên đảo này có ba đảo chủ, họ là anh em sinh ba và là bá chủ của toàn bộ khu vực Đông Nam Á. Họ có một em gái khoảng 20 tuổi. Người ngoài chỉ biết ba anh em rất yêu thương cô em gái này, cho tới giờ chưa từng xuất hiện trước công chúng, cũng không được phép gặp mặt, thật là danh giá.

“Người ngoài bắt đầu biết khi nào?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.