Dù sao thì chắc chắn cô phải cho các anh biết chuyện mình và Tư Hải Minh yêu nhau.
Nhưng Đế Anh Thy vẫn chưa biết nên nói lúc nào, nói ra sao. Lúc đối mặt với các anh chắc chắn cô sẽ hoảng hốt.
Nếu như các anh không đồng ý cho cô và Tư Hải Minh yêu nhau thì làm sao bây giờ?
Nếu như thế thật thì mình cũng không thể nào bỏ mặc các anh mà đi trốn với Tư Hải Minh đúng không?
Đế Anh Thy nghĩ tới đây thì cảm thấy rất bực bội.
Cô ăn sáng xong thì nhớ tới chuyện mình vẫn chưa câm cái điện thoại mà Tư Hải Minh tặng nên quay lại phòng lấy.
Cô không có thói quen đi đâu cũng mang theo điện thoại di động.
Đế Anh Thy về tới phòng thì nghe được tiếng chuông điện thoại kêu, vậy là vội vàng xách váy chạy tới.
Đế Anh Thy nhìn cái tên hiện lên màn hình mà cảm thấy ngọt ngào như nếm mật vậy.
Cô nhấn nút nghe rồi hỏi: “Cũng không cần phải gọi điện thoại cho em sớm thế đâu.” Mặc dù ngoài miệng Đế Anh Thy nói thế nhưng trong lòng lại rất là chờ mong.
Tư Hải Minh cụp mắt xuống, nếu không phải là sợ đánh thức cô thì nửa đêm anh cũng muốn gọi điện thoại cho cô nữa.
“Anh thi bằng lái du thuyền, dẫn em đi biển nhé. Chỉ có hai chúng ta thôi: Nếu như Tư Hải Minh không nhắc thì Đế Anh Thy cũng quên mất chuyện này rồi.
Lần đầu tiên hai người ra biển Tư Hải Minh đã nói muốn thi bằng lái. Lúc đó Đế Anh Thy chỉ cho rằng anh chỉ đang dỗ dành cô mà thôi, không ngờ anh lại làm thật.
Đế Anh Thy càng nghĩ mặt càng đỏ, hai người rời khỏi đất liền, cô cảm giác có chút nguy hiểm kêu trời trời không biết kêu đất đất chẳng hay.
“Hả?” Tư Hải Minh không nghe thấy giọng của Đế Anh Thy nên hỏi lại.
“Hay là… hay là để vệ sĩ lái đi? Anh lái… sẽ khá mệt mỏi đó.” Đế Anh Thy không biết mình đã tìm lý do bằng cách nào, dù sao trái tim của cô đang đập như trống chầu.
Giọng của Tư Hải Minh lại trầm hơn: “Sợ anh ăn em à? Hả?”
“Em… em không sợ, anh đã nói nếu không được em đồng ý thì sẽ không đụng vào em cơ mà. Có cái gì mà sợ chứ…’ Đế Anh Thy nói xong thì cắn môi.
“Anh mua một chiếc du thuyền cỡ lớn, chúng ta đi chơi mười ngày mười đêm”
Đế Anh Thy không dám tin là sẽ đi lâu như thế: “Lâu… lâu quá rồi đó?”
“Lâu ư?” Tư Hải Minh còn đang chê ngắn đây này.
“Cũng không phải… nhưng các anh sẽ không để cho em đi lâu như thế đâu.” Đế Anh Thy cúi đầu, ngón tay cô đang vẽ vòng tròn qua lại ở trên ga giường một cách vô thức.
“Giao chuyện này cho anh”
“A? Anh có thể thuyết phục các anh của em ư?’ Đế Anh Thy tò mò.
“ừ”
Đế Anh Thy cảm thấy Tư Hải Minh quá tài giỏi, dường như là dao bất cứ chuyện gì cho anh thì anh cũng có thể giải quyết một cách dễ dàng.
Còn cô thì chỉ cần mang hai cái đùi đi chơi là được, chẳng cần mang não làm gì cho thừa thãi.
“Vậy… vậy anh không cần phải vê thủ đô à?
Còn mấy đứa bé đang ở nhà đó.” Đế Anh Thy cũng không biết là mình đến cùng là không muốn đi, hay là đang thẹn thùng. Cô hỏi những vấn đề không liên quan tới mình.
“Không sao, anh đã sắp xếp xong xuôi cả rồi.” Tư Hải Minh nói.
Đế Anh Thy cắn môi, cô không nghĩ ra vấn đề nào để hỏi nữa rồi.
“Anh chờ em ở bến tàu.” Tư Hải Minh nói.
“A…” Đế Anh Thy cúp điện thoại với gương mặt đỏ rực.
Ý của Tư Hải Minh là đi luôn bây giờ à? Sao lại vội vã thế nhỉ? Nếu như bây giờ cô chạy ngay tới đó thì có bị anh hiểu nhầm là mình không kịp chờ đợi không nhỉ?
Cô… cô vẫn nên chọn quần áo trước thì hơn!
Đế Anh Thy quay người chạy về phía phòng giữ quần áo của cô, đi tới đi lui mấy vòng nhưng vẫn không biết nên chọn cái váy nào để mặc.
Cuối cùng cô mới chọn một chiếc váy xanh biếc, chất liệu rất đặc biệt. Mặc nó lên người thì dù có bị ánh nắng chiếu thẳng tới cũng cảm thấy rất mát mẻ.
Sau khi Đế Anh Thy thay đồ xong thì lại bắt đầu chọn đồ trang sức. Sau khi cô chọn tất cả chủng loại mà mình có đeo lên người rồi soi gương mới nhíu mày.
Bộ đồ này đẹp thì đẹp, nhưng dung tục quá rồi!
Không được, không được!
Đế Anh Thy lại tháo hết tất cả đồ trang sức trên người xuống. Cô thích đơn giản một chút!
Cuối cùng Đế Anh Thy đeo một đôi bông tai bằng bạc, thêm sợi dây chuyền kim cương màu hồng phấn mà Tư Hải Minh tặng cho cô và vòng tay nữa là xong.
Đế Anh Thy nhìn bản thân mình trong gương thì cảm thấy rất hài lòng.
Cái vòng trên tay cô được điểm xuyết một ngọc rồng biển sâu, là quà anh cả mua tặng. Viên ngọc tỏa ra một vầng sáng vàng nhạt, cho dù dưới ánh sáng gì nó đều phát sáng, xinh đẹp vô cùng.
Đế Anh Thy sửa soạn xong xuôi rồi mới xuống lầu, đúng lúc này cô lại nhìn thấy Tân Hành Chi đang ngồi trong sảnh nên cất tiếng hỏi với vẻ kinh ngạc: “Hành Chi, sao anh lại tới đây?”
Tần Hành Chỉ nhìn Đế Anh Thy đang bước từ trên bậc thang xuống mà ngây người bởi vẻ đẹp của cô.
Lúc Đế Anh Thy đi ngang qua thì thấy mang †ai của anh ta có chút đỏ, cô hỏi với vẻ thắc mắc: “Sao mặt anh lại đỏ thế?”
Tần Hành Chỉ vội vàng tỉnh táo lại rồi quay mặt sang chỗ khác: “Có hơi nóng”
“Nóng à?” Đế Anh Thy không cảm thấy nóng, nhiệt độ trong Bảo Thành là nhiệt độ bình thường, ngoài trời mới nóng chứ nhỉ?
“Anh vừa mới tới, còn chưa hạ nhiệt được.”
Tân Hành Chỉ nói.
“À ra vậy, anh tới tìm em có chuyện gì không?”
Đế Anh Thy hỏi.
“Không có chuyện gì là không được tìm em à?” Tân Hành Chỉ hỏi.
“Em không có ý đó, chỉ là em chuẩn bị đi ra ngoài, có lẽ sẽ không có thời gian chơi với anh rồi” Đế Anh Thy nói.
“Đi đâu?”
“Ra biển ạ”
“Anh đi với em.”
“Dạ không cần, không thể khiến anh đi theo em mãi được” Đế Anh Thy có chút chột dạ.
Tần Hành Chỉ nhìn biểu cảm và quần áo của cô rồi hỏi: “Em ra biển với Tư Hải Minh à?”
Giọng điệu của Tân Hành Chi không phải là hỏi nữa rồi, mà là khẳng định.
Đế Anh Thy biết mình đã bị xem thấu rồi nên nói thẳng, dù sao cũng chẳng có gì để che giấu: “Đúng, em ra biển với anh ấy.”
Sắc mặt của Tần Hành Chi trở nên u tối, cô sửa soạn như thế là vì đi hẹn hò với Tư Hải Minh: “Đi bao lâu?”
“Mười ngày.”
“Mười ngày ư!” Giọng nói của Tân Hành Chỉ cao hơn mấy độ.
“Sao anh lại tức giận như thế?”
“Chơi trên biển mà cần tới mười ngày à?” Tần Hành Chỉ hỏi: “Mười ngày để làm gì? Muốn nhìn biển lâu như thế ư? Cũng chẳng phải là đi xa!”
Đế Anh Thy nghe Tần Hành Chỉ nói thế thì lại càng thêm chột dạ, nhưng cô nghĩ rằng Tư Hải Minh sẽ không ép buộc mình nên đành trả lời: “Hành Chỉ, em không phải là con nít. Em biết chuyện gì nên chuyện gì không, anh không cần phải lo lắng!”
Tần Hành Chi thấy Đế Anh Thy đã quyết tâm thì cũng chẳng phản đối nữa, anh ta nói: “Đi cũng được, nhưng phải dẫn anh theo”
“Anh cũng đi à? Không… không được tốt lắm đâu” Đế Anh Thy có chút không bằng lòng. Dù sao trên du thuyền vốn chỉ có cô và Tư Hải Minh mà thôi. Bây giờ thêm Tần Hành Chỉ vào cứ thấy kỳ lạ làm sao ấy…
“Vì sao không tốt chứ? Em chê anh vướng mắc à?” Tần Hành Chỉ nói.
“Không có không có, chỉ là em…’ Đế Anh Thy cảm thấy rất khó xử: “Hành Chi, cũng không phải là anh không biết quan hệ giữa em và Tư Hải Minh, em dẫn anh đi anh không khó chịu à?”
“Anh không đi cũng được, đợi các anh của em về rồi hãy đi. Đến lúc đó em có đi với anh anh cũng sẽ không nói thêm một câu nào.”
Đế Anh Thy không biết bao giờ anh trai cô mới trở về, hơn nữa cô cũng có chút muốn làm trước báo sau.
Dù sao thì thái độ của các anh đối với việc cô đi ra biển với người đàn ông khác chắc chắn sẽ gay gắt hơn Tần Hành Chỉ nhiều.
Làm sao bây giờ? Cũng không thể dẫn Tần Hành Chỉ đi theo được.
Đế Anh Thy tới gần Tần Hành Chỉ với vẻ mặt đáng thương: “Hành Chi…”
“Anh biết em đang muốn nói gì, không có thương lượng.”
..” Đế Anh Thy thở phì phò, cô còn chưa nói cơ mà.
Tần Hành Chi nhìn cô, cho dù cô không mở miệng thì anh ta cũng biết là cô đang suy nghĩ điều gì.
Mà Tần Hành Chi vì phòng ngừa mình mềm lòng nên đành ra tay trước!
“Em xin anh đấy Hành Chỉ! Chỉ một lần này thôi có được không? Đợi tới khi các anh quay vê thì em cũng chẳng còn cơ hội ra biển nữa rồi!” Đế Anh Thy cầu xin Tần Hành Chỉ.
“Anh Thy, đừng nói với anh là em cho rằng mười ngày ở trên biển, Tư Hải Minh thật sự chỉ muốn câu cá ngắm biển với em đấy nhé?” Tần Hành Chỉ hỏi.