Một Thai Sáu Tiểu Bảo Bảo - Tổng Tài Daddy Bị Tra Tấn

Chương 1096: Chương 1096: Tôi muốn về đảo Trân Châu




Đế Hạo Thiên hơi sửng sốt, trên người Tư Hải Minh có hình xăm như vậy? Thật là biết chơi đấy!

Đế Anh Thy quay mặt lại nhìn anh hai của cô: “Thật ra không phải là em, đúng không?”

Đế Hạo Thiên làm sao nói ra sự thật? Anh ta mỉm cười dịu dàng, xoa đầu cô: “Cho dù em muốn làm gì, các anh cũng đều ủng hộ em.

Trên thế gian này có rất nhiều người đàn ông tốt, không nhất thiết phải là Tư Hải Minh, đúng không?”

Anh ta không có nói “đúng”, cũng không có nói “không đúng”. Nhưng nói như thế vô tình sẽ trở thành mặc nhận biến tướng.

“Anh hai, anh có thể tìm được ảnh của Đào.

Anh Thy không? Em muốn nhìn xem thử rốt cuộc là giông cỡ nào”

“Anh tra rồi, không có” Lời Đế Hạo Thiên nói đều là thật.

Trước đây Đào Anh Thy từng sống ở Đế Đô, thậm chí còn từng làm MC cho đài truyền hình Tiên Phong. Bây giờ tất cả hình ảnh đoạn ghi hình đều không còn nữa, biến mất không còn dấu vết.

Đó chính là sự tự tin khi Tư Hải Minh đưa Anh Thy đến thủ đô.

Đế Anh Thy không nói chuyện, lại nhìn ra ngoài cửa sổ xe.

Tuy nói như thế, nhưng trong lòng cô vô cùng chua xót, khó chịu.

Lần đầu tiên khi Tư Hải Minh nhìn thấy cô thì đã gọi cô là “Anh Thy”, muốn vén váy cô lên để xem vết sẹo do sinh con mà có của cô!

Sáu bào thai không dễ dàng thuận lợi gì mà sinh ra. Sau đó, anh lại nhiều lần tiếp cận cô, lại trải qua nỗi bấp bênh trong lòng gì đó, cuối cùng không thể không chấp nhận sự thật cô không phải là Đào Anh Thy, chỉ có thể lùi lại để tiến một bước nhỏ mà chấp nhận cô?

Đế Anh Thy cảm thấy khuôn mặt của mình chắc hắn rất giống Đào Anh Thy. Nếu không sẽ không xảy ra những chuyện như thế, Gòn anh trai cô lại nói không có tấm hình nào của Đào Anh Thy.

Anh hai cô bản lĩnh lớn như thế cũng.

không tra ra được, chỉ có thể chứng minh là Tư Hải Minh đã giấu rất kỹ. Không muốn cho người khác nhìn thấy, chí ít là không muốn cô nhìn thấy.

Sự xuất hiện của Võ Ái Nhi, cùng với sự việc diễn ra khi nãy đã nói rõ tất cả.

Hơn nữa sáu bé con vừa nhìn thấy cô đã gọi cô là mẹ, chắc chắn ít nhiều cũng có liên quan đến câu chuyện mà Tư Hải Minh đã kể.

Đế Anh Thy cô, vậy mà lại trở thành thế thân của người khác, còn vui mừng trong lòng, đúng thật là nực cười.

Điện thoại trong tay vang lên, Đế Anh Thy liếc mắt nhìn, là Tư Hải Minh gọi đến.

Cô nhìn chăm chăm vào cuộc gọi, nhưng không trả lời Đế Hạo Thiên nhìn bộ dạng xuất thần của em gái, giơ tay giật lấy điện thoại, bấm nút trả lời bằng giọng điệu hắn học: “Rốt cuộc là anh muốn gọi bao nhiêu cuộc điện thoại đây hả?

Từ khi ra khỏi cửa, anh gọi không phải mười thì cũng hết tám cuộc, anh muốn nói cái gì?”

Giúp tôi chuyển lời cho cô ấy, tôi nhớ cô ấy “” Đế Hạo Thiên siết chặt điện thoại!

Đế Anh Thy nhìn vẻ mặt đằng đãng sát khí của anh hai cô, liền hỏi: “Anh ta nói gì vậy?”

*Không có nói gì cả”

Đế Anh Thy không hỏi thêm câu nào mà ủ rũ nói với Đế Hạo Thiên: “Anh hai, lát muộn em muốn nói chuyện với Tư Hải Minh…

Câu đó có nghĩa là muốn anh ta đừng xen vào nữa Đế Hạo Thiên đồng ý: “Được”

Lúc này, anh ta không cần lo lắng Tư Hải Minh có cơ hội gì đó tiếp cận Anh Thy.

Đế Anh Thy bước xuống xe, nhìn thấy một bóng đen đứng trước đại sảnh. Anh trở về rồi Bốn mắt chạm nhau từ xa, Đế Anh Thy thậm chí không có tâm tình mà né tránh, dù sao người anh nhìn cũng không phải là cô.

Ánh mắt này, nghĩ chắc là vẫn còn vương vấn không quên người phụ nữ trước đây…

Tư Hải Minh bước tới, đôi mắt đen láy chăm chú nhìn gương mặt xinh xắn ấy, hỏi “Thu hoạch thế nào?”

“Cũng tàm tạm. Tôi có hơi mệt, tôi vê phòng trước đây” Đế Anh Thy nói xong liền đẩy Tư Minh Hàn ra lảo đảo đi về phía sảnh lớn, Cơ thể Tư Hải Minh cứng đờ, vẻ mặt xa lánh của Đế Anh Thy khiến trái tim anh chợt chùng xuống.

Sau bữa tối, Đế Anh Thy bước ra khỏi phòng ăn, nhìn thấy Một Hào ở sảnh lớn, cô liền đi lại ôm nó lên: “Một hào, em ăn gì chưa?”

Quản già Bào Điển nói: “Nó đã ăn rồi”

Đế Anh Thy vuốt ve cái đầu tròn tròn bé bé của nó: “Đi, chị dẫn em đi dạo.”

“Gâu” Khóe miệng Một Hào hơi cong lên, vẫy đuôi thích thú.

Một bóng đen cao lớn lặng lẽ đứng ở của nhà ăn, nhìn chằm chằm bóng người mảnh khảnh đang bước ra ngoài Một Hào nhảy lộn mèo trên bãi cỏ.

it… hai… ba… bốn… năm… sáu… lộn được sáu vòng luôn, Một Hào giỏi quá!” Đế Anh Thy thích thú, ngồi xổm xuống vuốt ve bộ lông mềm mượt trên người nó như đang khen thưởng. ‘Ăn no mà lộn mèo như thế không sao chứ?

“Gâu” Một Hào càng vẫy đuôi mạnh hơn, đôi mắt tròn xoe nhìn chủ nhân, muốn nói là không sao.

Đế Anh Thy bật cười, trông thật đáng yêu.

Nếu như cô đi, có nên mang nó theo không? Ở đây mấy ngày, cũng có chút tình cảm với nó.

Lúc đang vuốt ve Một Hào, Đế Anh Thy cảm thấy phía sau có tiếng bước chân, loại uy áp nặng nề ấy khiến cô phải quay đầu lại nhìn, lọt vào tầm mắt của cô, chính là đôi mắt đen sâu thẳm ấy.

Cô đứng dậy, nhìn về phía sau lưng của Tư Hải Minh, anh hai cô không có theo sau.

“Tối nay thấy em ăn không nhiều” Tư Hải Minh nói. “Sao vậy? Có tâm sự à?”

“Tư Hải Minh, tối nay tôi muốn về đảo Trân Châu” Đế Anh Thy nói Cơ thể Tư Hải Minh đột nhiên rung lên, bỗng chốc, anh dường như không thể nghe thấy được nhịp tim của chính mình. Trái tim quặn thắt từng cơn.

“Tôi ở đây cũng đã mấy ngày, nên trở về rồi” Đế Anh Thy ngoảnh mặt đi.

“Anh Thy, không phải tôi nói muốn đưa em ra ngoài chơi sao?” Tư Hải Minh hỏi “Thôi bỏ đi, tôi nhớ nhà rồi…” Lời này của Đế Anh Thy vừa thốt ra, bóng đen liền áp tới, bỗng chốc bị Tư Hải Minh ôm vào trong lòng, một tay ôm lấy đầu cô, nhìn cô bằng ánh mắt độc đoán.

“Khoan đã, ừm? Tối nay tôi đưa em ra ngoài chơi” Dù Tư Hải Minh có kìm nén thế nào đi chăng nữa, sự lo lắng và hồi hộp vẫn bộc lộ ra ngoài, anh nói với giọng khàn khàn.

Đế Anh Thy mấp máy môi nhìn anh.

“Chỉ mấy ngày thôi, được không? Em đến thủ đô tôi chưa lần nào đưa em đi chơi đàng hoàng. Bắt đầu từ tối nay, tôi sẽ đi cùng em!”

Tư Hải Minh nói.

“Không phải vậy đâu Tư Hải Minh, anh…”

Đế Anh Thy kéo bàn tay đang ôm eo mình, nhưng bàn tay bị trói chặt như xích sắt, dù cố dùng sức thế nào cũng không thể nhúc nhích được.

*Thy, chỉ mấy ngày thôi!”

“Tư Hải Minh, anh làm eo tôi đau đấy!” Đế Anh Thy tức giận.

Trong lòng Tư Hải Minh đau nhói, ánh mắt nhìn xuống eo Đế Anh Thy. Tay anh đang ghì chặt eo cô, không thể chịu đựng được sức mạnh mất kiểm soát của anh. Eo của cô mảnh mau như thế, sao có thể… tay anh run lên rồi bất chợt buông lỏng ra.

Đế Anh Thy vội vàng lùi lại hai bước, nhìn anh thở dốc không yên Tư Hải Minh một tay che mặt, thở hồng hộc, nghiêm túc nhưng khó mà ẩn nhãn, trái tim dường như bị một bàn tay túm chặt không tha, khiến anh vô cùng đau đớn.

“Tư Hải Minh, anh… anh bị sao vậy?” Đế Anh Thy có chút lo lắng hỏi.

Dưới lòng bàn tay, đôi mắt đen của Tư Hải Minh nhằm chặt, kiềm chế hết mức có thể cảm xúc của mình. Cho dù cô rời đi, cũng là trở về đảo Trân Châu, đó là nhà của cô, anh muốn cô có thể về, cô sẽ không rời khỏi mái nhà của mình, càng sẽ không khiến anh giống.

như trước đây không tìm được côi Không cần phải lo lắng cô sẽ biến mất nữa, không cần…

Vài phút sau, Tư Hải Minh từ từ hạ bàn tay trên mặt xuống, thần sắc gần như khôi phục lại bình thường. Anh nhìn Đế Anh Thy, kìm nén giọng nói của mình, nghe có vẻ rất là bình thường: “Tôi đưa các người về đó.”

“Hả? Đưa về đảo Trân Châu?” Đế Anh Thy tò mò hỏi.

“Ừm, đưa về đảo Trân Châu, tôi sẽ về lại”

Đế Anh Thy nghĩ, sao phải như thế? Lại nghĩ, chắc là đưa cô về đảo Trân Châu, rồi đón con về.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.