Edit By Trà Nữ Lê
Đế Anh Thy nhìn Tần Diễm My ngồi dưới đất dựa vào tường, ba năm không gặp trong cô gầy hốc hác đi nhiều
Năm đó lần đầu tiên ngặp cô, người xinh đẹp, tự tin lại kiêu ngạo
Còn hiện tại thì dáng vẻ đầy đau khổ, tiều tụy, trong như hai người khác nhau
Tần Diễm My nghe thấy âm thanh nhưng thân thể không nhúc nhích, nhìn thấy đôi chân đang bước đến là chân của con gái nên mới ngước đầu nhìn lên một cách chậm rãi. Nhìn thấy đó là Đế Anh Thy trong lòng nổi hận thù trổi dậy
Đế Anh Thy đứng im lặng nhìn cô, hai người nhìn nhau đều không nói gì
Tần Diễm My phát ra tiếng cười lạnh lẽo, nói “Một câu mọi thứ đều quên sạch liền có thể rũ sạch tội lỗi của mình, sống tự nhiên vui vẻ, thật đáng tiếc kẻ khờ kia đã trả giá bằng tính mạng của mình! Đào Anh Thy, cô sẽ gặp quả báo!”
Đế Anh Thy ánh mắt khẽ run, rủ xuống, vẻ mặt vừa hốt hoảng vừa thương xót cho ai kia “Chuyện quá khứ hãy để cho nó qua đi, cớ sao lại để cho bản thân thành ra như vầy. Nếu như Tư Viễn Hằng dưới suối vàng có biết chắc chắn anh cũng sẽ không mong cô như thế”
“Bỏ qua? Cô làm được nhưng tôi không làm được!” Tần Diễm My nghiến răng nghiến lợi, căm hận mà nhìn Đế Anh Thy “Tôi không giờ phút nào mà không nghĩ đến trả thù! Đào Anh Thy, nếu cô còn một chút lương tri thì cô hãy chết cùng với hắn ta đi!”
Tư Hải Minh đứng im lặng ở cửa nghe được lời nói của Tần Diễm My, ánh mắt lạnh lùng khẽ biến động, trở nên hung tàn khẩn trương
Chữ “Chết” trong lòng anh là điều cấm kỵ!
Ánh mắt của Đế Anh Thy nhìn cô cũng không một chút gợn sóng “Chết rất dễ dàng, chỉ sợ là không chết được. Chị Diễm My, đừng nghĩ đến chuyện trả thù, chị giết không được tôi đâu”
Tần Diễm My sửng sốt một chút, liền hỏi thăm dò “Ngươi… đã nhớ lại?”
Đế Anh Thy không trả lời, đồng nghĩa với việc thừa nhận. Nếu không nhớ lại quá khứ thì không gọi cô như thế
Tần Diễm My liền nở nụ cười, nụ cười này làm cho phòng nhà xác như thêm ghê rợn “Xem ra kế hoạch của tôi cũng không tệ lắm. Đào Anh Thy, đời đời kiếp kiếp cô hãy nhớ cho kỹ cái chết của Tư Viễn Hằng là như thế nào! Chính là cô đã hại chết anh!”
Sóng mũi cay cay truyền đến, Đế Anh Thy hít thật sâu, chịu đựng hốc mắt cay cay nói “Anh ấy chết tôi tuyệt đối không quên, nhưng cô tuyệt đối không có tư cách sắp xếp cuộc đời của tôi. Tư Viễn Hằng không thích cô, cô chỉ là bạn của anh, một người bạn bình thường của anh mà lại làm ra bộ dạng này thì tôi nhìn cũng thật là buồn cười”
“Cô nói cái gì?” Tần Diễm My sắc mặt tái nhợt khó coi
“Chẳng lẻ không phải sao? Cô làm tất cả mọi việc chẳng qua là vì tình cảm riêng của bản thân. Cho dù là Tư Viễn Hằng dưới suối vàng có biết cũng sẽ không cảm ơn cô” Đế Anh Thy vô tình nói
Nàng chỉ có thể như thế mà vô tình, dù sao thì nàng cũng không hy vọng Tần Diễm My tự hủy hoại cuộc đời của mình
Nếu như không vì chuyện của Tư Viễn Hằng thì chắc chắn sự nghiệp của cô sẽ rất thành công, không như bây giờ người không ra người quỷ không ra quỷ…
Tần Diễm My cười thành tiếng, nước mắt rơi xuống “Cô và Tư Hải Minh không hổ là tình nhân của nhau, ngay cả nói cũng giống nhau như đúc. Đào Anh Thy, cô rất độc ác, cô không sợ đêm đên Tư Viễn Hằng sẽ về tìm cô sao?”
“Hãy để anh tìm tôi, tôi không có ý kiến” Đào Anh Thy xem nhẹ câu nói của mình, nói “Tôi sẽ để cô đi, sau này…không muốn như này”
Nói xong, nàng quay người chuẩn bị rời đi
“Đào Anh Thy” Tần Diễm My gọi nàng
Đế Anh Thy dừng lại nhưng không xoay người. Cứ vậy đi, để nàng không nhìn thấy hình ảnh đáng thương đó
“Tôi vĩnh viễn sẽ không tha thứ cho cô…” Tần Diễm My nói trong tiếng khóc
Đế Anh Thy không nói chuyện, “Tha thứ” việc này khó quá
Nàng không trong mong vào Tần Diễm My tha thứ, bởi ngay cả bản thân nàng còn chưa tha thứ cho chính mình…
Đi ra khỏi phòng nhà xác, nhìn cũng không nhìn người đứng bên cạnh là Tư Hải Minh, ánh mắt buông thõng nhìn về hướng thẳng, nói “Thả cô ấy”