“Nói thế nào còn cần tôi truyền đạt sao?
Nó không đồng ý! Ông có phải ba ruột nó đâu, sao nó phải giúp ông?”
“Tôi hết cách, bà có cách, nếu không sao tôi lại tìm bà? Trong lòng tôi, bà thông minh lắm!”
Liêu Ninh sắp bị ông ta làm tức chết, bà ta không muốn nghe thấy lời khen như thế: “Có tin tức gì tự tôi báo cho ông, đừng gọi cho tôi nữa!”
Nói xong liền cúp máy!
Tiếng gõ cửa vang lên, bên ngoài là giọng của Tư Lệnh Sơn: “Sao lâu thế?”
“Ra đây!”
Liêu Ninh không chỉ nhận được cuộc điện thoại hết hồn từ Đào Hải Trạch, lúc tối cũng có một cuộc gọi kì lạ, chắc không phải do Đào.
Hải Trạch gọi nhỉ? Đó là aï?
Nhân lúc Tư Lệnh Sơn đang tắm, Liêu Ninh chạy ra ngoài nghe điện thoại: “Ai đó?”
“Tư Viễn Hằng!”
Liêu Ninh ngạc nhiên, Tư Viễn Hãng? Sao cậu ta lại gọi cho mình?
“Cậu tìm tôi có việc gì?”
“Chúng ta nên gặp mặt nói chuyện, tôi ở bệnh viện, chắc tìm được nhỉ? Dù sao chắc bà cũng dễ dàng tìm được bệnh viện mà ba tôi ở”
Liêu Ninh hoang mang: “Cậu..cậu có ý gì”
Tư Viễn Hằng không trả lời mà cúp máy.
Liêu Ninh hoảng sợ.
Tại sao Tư Viễn Hăng lại nhắc tới chuyện của Tư Triều Vũ?
Liêu Ninh chột dạ, cảm thấy nên đi gặp Tư Viễn Hãng thì hơn, nếu không tối nay bà ta không ngủ nổi mất.
Vê phòng, Tư Lệnh Sơn tắm xong đi ra, Liêu Ninh nói: “Tôi ra ngoài một chuyến”
“Lại ra ngoài?”
“Hình như bạn tôi đang đòi li hôn, khóc lóc ở quán bar, tôi đi khuyên bà ấy, kẻo lại nghĩ không thông”
“Về sớm nhé, có chuyện gì thì gọi cho tôi”
“Được”
Liêu Ninh tìm cớ xong thì ngồi lên xe, tới bệnh viện tìm Tư Viễn Hằng.
Đi vào, Tư Viễn Hằng đang dựa vào giường, nhìn tư liệu công ti trên tay.
Đồng hồ chỉ chín giờ, không có hình tượng của bệnh nhân.
“Tư Viễn Hằng, sức khoẻ tốt hơn chưa?”
Liêu Ninh vẫn không quên mang theo hoa quả, đặt trên bàn. Tư Viễn Hãng nhìn đồ trên bàn, nói: “Tốn công rồi”
“Nào có, trước kia bác cậu tới thăm cậu, tôi còn phải trông Tư Thái Lâm, sợ nó làm phiền cậu nên không qua, cậu không trách tôi chứ?”
Tư Viễn Hằng bình thản nhìn bà, khiến lông tóc bà dựng lên: “Cậu nhìn gì thế?”
“Bà và Tư Triều Vũ có quan hệ gì?”
Liêu Ninh hoảng sợ, sau đó cười: “Có quan hệ gì? Cậu đang nói tới quan hệ gì thế? Cậu hỏi lạ quá”
“Không muốn nói hay không thể nói!”
“Tư Viễn Hằng, tôi thực sự không biết cậu đang nói gì?” Liêu Ninh chết cũng không nói “Hôm đó bà đi bệnh viện giết Tư Triều Vũ, tôi cũng ở hiện trường” Tư Triều Vũ không tranh luận với bà ta, đổi chủ đề.
Liêu Ninh hoảng hồn, nhưng vẫn duy trì sự bình tĩnh: “Tôi không biết cậu đang…”
Tư Viễn Hằng mở video ra, cầm màn hình đối diện với bà ta.
Dù là có khoảng cách nhất định, Liêu Ninh vẫn có thể nhìn thấy rõ cảnh bản thân cầm gối ép lên mặt Tư Triều Vũ với chết!
Sắc mặt không nhìn được mà hoảng loạn Bà ta không ngờ rằng trong phòng bệnh vẫn có người khác! Người đó lại còn là Tư Viễn Hãng! Y tá chỉ nhìn thấy chứ không có bằng chứng, nhưng video lại là thứ có thể định tội bà ta!
“Bà nói xem, đưa video này cho Tư Triều Vũ, đưa cho cảnh sát, hoặc là bác tôi thì sẽ thế nào?” Tư Viễn Hằng tắt video, hỏi.