Tống Dật người đã thấy qua vô số người chết lại lần đầu tiên đối mặt một khối thi thể mà lộn ngược dạ dày ra, vịn vào tường, ngồi xuống, cuối cùng mới thở dốc một hơi. Một cái khăn tay đưa tới trước mặt, Tống Dật ngẩng đầu, mới phát hiện Lưu Dục thế nhưng vẫn luôn ở bên cạnh, đúng vậy, tên hỗn đản này vậy mà cứ đứng nhìn nàng phun, nhìn da mặt cứng đờ của hắn liền biết hắn đã nhìn bao lâu.
Làm chuyện ghê tởm như vậy còn bị người khác quan sát từ đầu đến cuối, Tống Dật da mặt có dày nữa cũng có vài phần xấu hổ, tiếp nhận khăn tay lau nước mắt, Lưu Dục lại bưng tới một chén nước cho nàng súc miệng. Toàn bộ quá trình khuôn mặt tuấn tú đều cứng đờ, mặt vô biểu tình.
“Cảm ơn.”
Lời khách khí Lưu Dục coi như không nghe thấy, một tay đem nàng từ trên mặt đất kéo lên, “Đi vào phòng.”
Tống Dật cũng cảm thấy mông ngồi đến lạnh băng băng, vội đi vào trong phòng sưởi ấm một chút, uống chút trà để thanh trừ mùi khó chịu.
Người không liên quan đều bị cho đi xuống, Lưu Dục đem những ai phàm là tới gần lò nướng này đều kêu hết lại. Quảng Bình vương Tiêu Viêm cùng Thế tử Tiêu Húc sắc mặt tái nhợt, một câu cũng chưa nói, khi chờ Lưu Dục thẩm vấn những người có liên quan, Sở Lưu Vân thì đảo tới đảo lui trước mặt 'con dê nướng' kia, tất cả mọi người theo bản năng mà tránh xa nơi này, riêng hắn thì nghiên cứu đến hứng thú dạt dào.
Tống Dật ổn ổn tinh thần, đi qua, Sở Lưu Vân nghe tiếng bước chân, quay đầu lại nhìn nàng một cái, “Phun ra?”
Khẩu khí cực kỳ ghét bỏ.
“Vô dụng như vậy!”
Tống Dật quá là muốn một cú đấm chết hắn.
Tống Dật hất hất cằm, hỏi hắn: “Ngươi đang nhìn cái gì?”
“Cảm thấy có chút quen mắt......”
Quen mắt? Tống Dật lập tức sởn tóc gáy. Ngươi xác định là ngươi không phải nhìn quen mắt dê nướng nguyên con đó chứ?
Sở Lưu Vân rất xác định là bản thân chưa từng thấy kiểu chết này, nhưng cố tình lại có cảm giác rất quen thuộc, cứ như trong mộng đã gặp qua Triệu Thạch bị nướng như vậy. Từ tư thái của hắn cùng với dấu vết lưu lại trên bốn vách thùng sắt có thể thấy được hắn trước khi chết là giãy giụa ra sao bị sống sờ sờ nướng chín như thế nào.
Lúc đầu cửa thông khí là được mở ra, vì để cho Triệu Thạch có đủ không khí, làm hắn không đến mức bị nghẹn chết. Sở Lưu Vân cảm giác mình nghe được tiếng Triệu Thạch gào rống, vọng ra từ cửa thông khí, có một bàn tay từ cửa thông khí ném hương liệu vào, rơi trên người hắn. Triệu Thạch ở lò nướng nổi cơn điên, vặn vẹo, dữ tợn, nhưng cũng không thoát khỏi tuyệt vọng, điều này làm cho Sở Lưu Vân cảm giác vô cùng thoải mái.
Đầu kia, người của Tư Lệ Đài cũng lục tục xem xét hiện trường. Lưu Dục hỏi chuyện cũng đã sắp hỏi xong.
Đầu bếp Vương phủ tên là Trịnh Nhị, đã ở Vương phủ mười mấy năm, trù nghệ tinh vi. Món dê nướng nguyên con này là hắn đã ướp xong từ chiều hôm qua, đầu giờ Sửu mới đưa vào lò đốt lửa.
Lò nướng được đốt bằng than tre, ván sắt dẫn nhiệt sợ gây hoả hoạn, lò được đặt lộ thiên cách xa với tất cả các vật phẩm khác, tiểu đồ đệ canh lò cả một đêm, nhưng trong thời gian đó có ngủ quá hai lần, mỗi lần thời gian hẳn là không dài, bởi vì khi tỉnh lại than được châm thêm cũng chưa cháy hết, phỏng chừng chỉ có hai khắc thời gian.
Chỉ trong thời gian này muốn đem dê đổi thành người, lại là lò bằng thiết bị lửa nướng đến cực nóng, nếu không phải người quen thuộc thì không có khả năng.
Điều này lại một lần nữa xác minh phỏng đoán của bọn họ —— Tuyết nữ bắt Triệu Thạch đi là người có quan hệ rất chặt chẽ với Quảng Bình vương phủ, nói không chừng giờ phút này đã ở trong Quảng Bình vương phủ.
Căn cứ kinh nghiệm nhiều năm làm dê nướng nguyên con của Trịnh Nhị, có thể phán đoán Triệu Thạch bị nướng ít nhất bốn canh giờ, cho nên khả năng lớn nhất là bị thay đổi trong khoảng giờ Sửu. Giờ này, trong phủ trên dưới trừ bỏ gác đêm đều ngủ rất say.
“Triệu Trọng Dương, gọi toàn bộ người gác đêm đến hỏi chuyện.”
Lưu Dục nói với Quảng Bình vương: “Dùng phương pháp ác độc như vậy giết chết Triệu Thạch trong Quảng Bình vương phủ, Quảng Bình vương nghĩ là vì cái gì?”
Quảng Bình vương cười: “Ta già rồi, thật sự nghĩ không ra điểm này.”
“Đây đương nhiên là khiêu khích, hoặc là một loại bố cáo, ta nghĩ mục tiêu kế tiếp của hắn đương nhiên là ở Quảng Bình vương phủ. Quảng Bình vương cần phải cẩn thận một chút.”
“Đa tạ điện hạ nhắc nhở, Tiêu mỗ bình sinh không làm chuyện trái với lương tâm, tất nhiên là không sợ.”
Lưu Dục híp híp mắt, quay đầu hỏi Tiêu Húc, “Hai ngày trước Tiêu thế tử còn bị giam lỏng ở Định Viễn Hầu phủ, ngươi còn muốn nói ngươi chính là Tuyết nữ sao?”
Trách chỉ trách lúc ấy Tiêu Húc nói đến quá khẳng định, đến giờ khắc này không còn đường cứu vãn, bị hỏi như vậy, hắn đành phải nói: “Đại khái là còn có người có thù oán với Triệu Thạch, mượn danh nghĩa Tuyết nữ để báo thù thôi.”
“Ồ, phải không? Nói như vậy lời Tiêu thế tử nói hôm đó đều là thật, Tuyết nữ giết người ngươi không kịp thời giết chết, lại thị uy với Quảng Bình vương phủ, bổn vương có phải nên cho rằng, mục tiêu kế tiếp của hắn nếu không phải Trần Thâm thì là Quảng Bình vương? Nếu thế, Tư Lệ Đài không thể ngồi nhìn. Từ hôm nay trở đi, bổn vương tự mình tọa trấn, thẳng cho đến khi bắt được ác ma giết người này mới thôi!”
“Loại chuyện này, cần gì phiền đến Tư Lệ Đài? Sở Lưu Vân ta thề sống chết bảo vệ Quảng Bình vương phủ!” Sở Lưu Vân đi tới, nửa tấm mặt nạ bạc mỏng, hàn quang lạnh thấu xương.
Lưu Dục híp híp mắt, nói: “Kiếm thuật của Sở công tử rất lợi hại, chẳng qua, cực kỳ đáng tiếc, ngươi cũng là người bổn vương hoài nghi, đương nhiên không thể đem Quảng Bình vương phủ giao vào tay ngươi!”
Lông mày Sở Lưu Vân dựng lên, cơn giận bốc lên, lần đầu tiên có người hoài nghi lòng trung thành của hắn đối với Quảng Bình vương phủ. Quảng Bình vương là nghĩa phụ là ân nhân của hắn, thế tử Tiêu Húc là huynh đệ có thể phó thác sinh tử, hắn sao có thể làm ra chuyện thương tổn bọn họ?
Mắt thấy vị này sắp nổ tung, Tiêu Viêm liền bước ra giải vây, nói: “Nếu Dự Vương điện hạ đã có tâm, như vậy liền thỉnh nghỉ lại Mai Viên được không?”
“Đương nhiên có thể, nhưng là, Tư Lệ Đài cần phải phái người bảo hộ an toàn cho Trần Thâm cùng Vương gia ngươi!”
“Trần Thâm có thể sẽ là mục tiêu kế tiếp, bổn vương thì không cần.”
Cự tuyệt đến trắng trợn như vậy?
Dù sao cũng có thân phận vương hầu, thân phận Lưu Dục có cao nữa cũng không thể ngang ngược, chỉ đành âm thầm phái người bảo hộ.
Tống Dật vội vã tiến lên, “Quảng Bình vương có thể cho Tống Dật một chỗ đặt chân không? Có lẽ việc này ta có thể giúp đỡ một chút a.”
“Mai Viên có mấy gian phòng, Tống tiên sinh nếu không chê thì cũng ở đó đi.” Quay đầu lại nói với Trần Thâm, “Để tiện cho Tư Lệ Đài bảo hộ, ngươi cũng qua đó ở đi.”
Trần Thâm chắp tay, lĩnh mệnh.
Quảng Bình vương ra lệnh một tiếng, Mai Viên bên kia rất nhanh được dọn dẹp thỏa đáng.
“Bọn họ sẽ không để cho chúng ta vào ở trong Mai Viên, rồi lại phái người nhìn chằm chằm Mai Viên đi?” Tống Dật đa tâm hỏi Lưu Dục.
Lưu Dục chỉ nhìn lướt qua bên ngoài, liền nói: “Ngươi đoán không sai.”
Nhìn thấy Trần Thâm xách theo một cái tay nải đi về ban công phía đông, Tống Dật tung tăng đi theo.
“Điện hạ?” khuôn mặt tuấn tú của Tiết Đào hơi lạnh, Tống Dật sao có thể đi thông đồng dã nam nhân khác trước mặt điện hạ nhà hắn như thế?
Lưu Dục chỉ dùng thời gian vài phút đánh giá Trần Thâm, ba mươi, tài học không tồi, nhưng tướng mạo tầm thường, hắn khoanh tay đứng, hào phóng nói: “Để nàng đi đi.”
Tiết Đào liền ngoan ngoãn theo phía sau, không nói nhiều một câu.
Tống Dật vừa đi vừa trò chuyện với Trần Thâm, Trần Thâm đều rất khách khí mà ứng phó. Vị này là người bị liệt vào mục tiêu ám sát của Tuyết nữ, thế nhưng một chút cũng không khẩn trương, chẳng lẽ kiểu chết của Triệu Thạch không đủ đáng sợ? Nếu nhìn kỹ, có thể nhìn ra hắn lãnh đạm không chút gợn sóng, bộ dáng rất là thông thấu. Khó trách tuy xuất thân nhà nghèo tuổi còn trẻ mà đã được Quảng Bình vương tuyển làm phụ tá đắc lực.
“Trần Trường sử còn nhớ rõ bộ dáng Tuyết nữ không?”
“Tống tiên sinh hỏi cái này làm cái gì?”
“Chính là thử xem ngươi có phải năm đó thật sự ở trên Tuyết sơn hay không thôi.”
Con ngươi lãnh đạm của Trần Thâm chợt co rụt lại, chỉ giây lát đã khôi phục thanh minh, “Đương nhiên là có. Tống tiên sinh muốn chứng minh cái này làm gì?”
“Ta đã thấy Tuyết nữ hai lần, tuy rằng nhìn không rõ lắm, nhưng nói không chừng có thể vẽ ra được hình dáng mơ hồ, chỉ là muốn nhìn một chút có giống như trong trí nhớ của Trần Trường sử hay không?”
“Sao có thể giống nhau, Tuyết nữ chân chính đã chết. Hiện tại chẳng qua là có người giả mạo Tuyết nữ để giết người mà thôi.”
“Mắt thấy chưa chắc là thật đi, cho dù giả mạo để giết người, giết đều là mấy người kia, không khỏi quá mức trùng hợp, có lẽ Tuyết nữ hiện tại chính là Tuyết nữ trước kia, nếu không, Tiêu thế tử vì sao phải liều chết thế tội cho nàng ta. Không bằng, ngươi ta cùng nhau vẽ nàng ra, xem có phải là cùng một người hay không, miễn cho lại sinh ra thêm nhiều thị phi nữa.”
“Ngươi quả thực có thể họa ra hình dạng Tuyết nữ?”
Tống Dật thề son sắt, “Tuyệt kỹ của Họa Cốt tiên sinh toàn bộ Thái Khang Thành đều kinh ngạc cảm thán, thân là đệ tử của ông ấy, không thể chút bản lĩnh này cũng không có.”
Trần Thâm thật sự bị thuyết phục.
Thu thập một phen, hai người đến họa trai, từng người bắt đầu vẽ tranh. Tống Dật dong dong dài dài mà nghiền mực, trộm đánh giá Trần Thâm bên kia, vị này đặt bút cực kỳ do dự, rất nhiều lần vẽ đến nửa đường lại đem giấy vẽ xé đi.
Tống Dật trộm dùng mắt ra hiệu cho Tiết Đào, Tiết Đào ngầm hiểu, nhìn giấy vo lại quăng trên mặt đất, bất động thanh sắc mà đá qua một bên, rồi lại nhặt lên nhét vào ống tay áo.
Thấy bên kia rốt cuộc vẽ thông thuận, Tống Dật mới nghiêm túc bắt đầu vẽ tranh.
Đúng như lời nàng nói, nàng không thấy rõ dáng người hình dạng của Tuyết nữ, nhìn từ góc độ nằm cũng xác thật không dễ đoán ra chiều cao, đáng tiếc, rất là không khéo, hai lần đó, đều là Lưu Dục đuổi tới, đồng dạng tầm mắt, đồng dạng góc độ, có vật đối chiếu, một thứ gì đó liền có thể được so sánh ra, tuy không quá chuẩn xác, phạm vi đại khái vẫn là có, ít nhất chỉ riêng cốt cách mà nói, nàng không đến mức thật sự coi Tuyết nữ là nữ tử.
Nhưng thân là nam tử, người nào mới có thể biểu đạt ra nàng ta? Kỳ thật đáp án rất là rõ ràng, nhưng mà không chứng cứ a.
“Ta đã vẽ xong.” Trần Thâm vẽ xong trước, đem bức họa đặt ở một bên cho khô mực, quay đầu nhìn bức họa Tống Dật vẽ, đồng tử của hắn tức khắc co rụt lại. Tống Dật chỉ dùng khóe mắt dư quang để bắt giữ phản ứng của hắn, tay lập tức vẽ đến thông thuận, chỉ là khi vẽ đến ngũ quan, nàng không dùng bút lông, mà dùng bút than, phác họa ra những nét mơ hồ.
Từng nét bút, tim Trần Thâm dần lạnh theo, ngay khi tim muốn nhảy khỏi cổ họng, Tống Dật đột nhiên dừng tay, duỗi eo, “Ta chỉ có thể vẽ đến mức này. Đáng tiếc...đáng tiếc!”
Tống Dật nhìn bức vẽ của Trần Thâm, không hề bất ngờ, một khuôn mặt rất bình thường, hầu như không có nét gì đặc sắc đáng nói, cũng vô pháp nhìn ra là nàng ta và những người gặp ở vương phủ có chỗ nào tương tự.
Lưu Dục sai tiểu đồ lệ đem những gì mà Quảng Bình vương phủ, từ Quảng Bình vương cho tới bà tử nha đầu vẩy nước quét nhà, tối hôm qua đã làm cái gì, nhìn thấy nghe thấy đều ghi chép hết xuống. Cộng thêm hộ viện gia đinh, gần hai trăm phần lời khai, Tào Mạt đem toàn bộ lời khai nhìn kỹ một lần, lại chọn ra những phần hắn cảm thấy khả năng có giá trị tham khảo, đưa cho Lưu Dục xem.
Lưu Dục vừa nhìn là hiểu rõ, “Trần Thâm có đi qua phòng bếp?”
“Đúng vậy, đêm qua khoảng cuối giờ Sửu canh ba, có người thấy hắn bưng đồ vật đi ra từ phòng bếp bên kia, đại khái là nửa đêm đói bụng, đi kiếm đồ ăn khuya.”
“Trùng hợp như vậy?”
“Có điều, cũng không phải trùng hợp, nghe nói gần đây hắn có thói quen thức dậy lúc nửa đêm, đặc biệt là những đêm tuyết rơi, còn thích đi dạo trong hoa viên, có khi còn đi lang thang trên đường cái.”
Đây là cái thói quen gì? Quá quỷ dị!
“Thói quen này là có từ khi nào?”
Tào Mạt rút ra một tờ ghi lời khai, “Đây là thuật lại từ gã sai vặt thấy hắn sớm nhất, là buổi tối sau hôm Tiêu thế tử bị bắt.”
“Trần Thâm này cũng biết Tiêu thế tử không phải là Tuyết nữ, lại không biết Tuyết nữ chân chính là ai, mới muốn dùng cách này dẫn dụ Tuyết nữ ra hay sao? Hắn thấy chết mà không cứu, đại khái tội không đến chết, cho nên Tuyết nữ mới không động thủ với hắn đi?” Triệu Trọng Dương hiếm khi thông minh một lần, tự cho là đúng mà rút ra cái kết luận này.
Tào Mạt lại không cho là như vậy, “Thuộc hạ lại cảm thấy Trần Thâm chưa chắc có quan hệ đến chuyện 16 năm trước.”
“Chỉ giáo cho?”
“Cái này......” Tào Mạt chần chờ một chút, “Một loại trực giác đi. Hắn đi dạo mỗi đêm, thay vì nói là muốn dụ Tuyết nữ ra, không bằng nói hắn đang thử. Người nhìn thấy hắn đã nói, mỗi đêm hắn mặc y phục cũng không giống nhau, nếu muốn dụ người ra, không phải nên ăn mặc giống nhau sao? Tốt nhất chính là mặc thành bộ dáng giống năm đó ở Tuyết sơn.”
Lưu Dục nhịn không được nhìn thủ hạ này nhiều hơn, lộ ra vẻ khen ngợi.
Tào Mạt đắc ý mà liếc nhìn Triệu Trọng Dương một cái, Triệu Trọng Dương buồn bực, Tào Mạt này khi nào mà ngay cả tra án tử cũng có khả năng hơn hắn?
“Nhìn chằm chằm Tiêu Viêm cùng Sở Lưu Vân!” Lưu Dục cuối cùng hạ lệnh.
Hai người lĩnh mệnh đi ra, Triệu Trọng Dương lại không hiểu ra sao, “Nếu nói Quảng Bình vương vì người trong lòng báo thù, có hiềm nghi, ta có thể hiểu được. Điện hạ hoài nghi Sở Lưu Vân là vì cái gì?” Có những thời điểm hắn không thể không thừa nhận mình ngu. Hắn vẫn luôn kiểm chứng quá, Sở Lưu Vân là mười bốn năm trước Quảng Bình vương thu dưỡng từ một thôn trang bị người Hồ xâm chiếm, người nhà đều bị người Hồ giết chết, đây cũng là nguyên nhân mà sau này Sở Lưu Vân ở trên chiến trường vô cùng dũng mãnh, mà chuyện Tuyết nữ lại phát sinh vào mười sáu năm trước.
Tào Mạt trầm ngâm một lúc lâu sau, “Đại khái là bởi vì Tiêu thế tử.”
“Nói như thế nào?”
“Có thể làm Tiêu thế tử lấy mệnh bảo hộ, toàn bộ Quảng Bình vương phủ ngươi có thể tìm được mấy người?”
Triệu Trọng Dương tức khắc tỉnh ngộ, đúng vậy, ngoại trừ Tiêu Viêm và Tiêu Ngọc Trí, hắn có thể nghĩ đến cũng chỉ có Sở Lưu Vân.
Phòng Sở Lưu Vân.
Ăn qua cơm chiều, rửa mặt xong, Tiêu Húc liền lập tức về phòng hắn, Sở Lưu Vân khoanh tay mà đứng, nhìn hắn thắp hương liệu, bất mãn hỏi: “Chân của ngươi đã không có việc gì, vì sao còn muốn đốt loại hương liệu này?”
Tiêu Húc cũng không quay đầu, nói rất tự nhiên: “Tuy chân ta có thể đi có thể nhảy, nhưng cơn đau từ phong thấp lại không có khả năng chữa khỏi. Bất quá là khống chế mà thôi.”
Sở Lưu Vân nuốt khẩu khí, sắc mặt dịu lại vài phần, đi qua, nhìn gương mặt bình đạm không gợn sóng của Tiêu Húc, “Ngươi thật sự không định nói gì?”
“Ngươi cũng muốn biết Tuyết nữ là ai? Xin lỗi, ta không thể nói cho ngươi.”
Khẩu khí Sở Lưu Vân mới vừa nuốt xuống tức khắc lại bị nghẹn ở cổ họng. Tiêu Húc đậy nắp lư hương lên, quay đầu cười nói: “Nên ngủ, ta đã lâu không ngủ được giấc nào ngon.”
Triệu Trọng Dương đích thân nhìn chằm chằm bên này, nhìn ánh nến tắt, ánh mắt trở nên có chút cổ quái, hai vị này tuổi không nhỏ, mà Quảng Bình vương phủ lớn như vậy, kiểu gì cũng phải chen chúc trên một cái giường, chậc chậc, tình huống này hơi quỷ dị a.
Đèn từng trản một tắt đi, Quảng Bình vương phủ dần dần khôi phục vẻ yên lặng. Người ban ngày bị dê nướng nguyên con làm sợ đến trùm chăn run bần bật, cả đi tiểu đêm cũng không dám. Cả đình viện rộng lớn, cũng chỉ nghe được tiếng giày sàn sạt trên tuyết của thị vệ tuần tra.
Năm nay cũng không biết vì sao, tuyết đặc biệt nhiều, cũng đã đầu xuân, còn rơi liên tục vài ngày. Ban ngày ngưng, buổi tối lại rơi, tuyết đọng chưa tan, buổi tối lại trải lên thêm một tầng.
Khi bông tuyết đầu tiên rơi xuống, người Tư Lệ Đài liền biết là tối nay khỏi ngủ.
Bọn họ đánh lên tinh thần, gắt gao nhìn chằm chằm vị trí từng người. Trần Thâm lại trở dậy, chậm rãi thong thả mà đi tới phòng bếp, cầm hai củ khoai lang nướng, trở về phòng, bỏ lên bếp lò làm nóng lại, mùi thơm ngào ngạt liền bay ra ngoài cửa sổ. Đồ lệ ngoài cửa sổ hai mặt nhìn nhau, trong đó một người dặn dò vài câu với người khác rồi đi bẩm báo với Lưu Dục.
Ban công đối diện Lưu Dục là chỗ nghỉ ngơi đêm nay của Tống Dật, đèn trên ban công cũng sáng. Hắn vừa nhìn bóng người rọi trên cửa sổ, vừa nghe thủ hạ hội báo tình hình Quảng Bình vương phủ.
Nghe xong, Lưu Dục lại chăm chú nhìn thân ảnh trên cửa sổ kia trong chốc lát, vật nhỏ kia đã bao lâu không nhúc nhích, ngực hắn bỗng dưng chấn động, xông tới ban công đối diện, chỉ thấy bên cửa sổ có một cái hình cắt được cắt ra bị cơn gió hắn mang vào lay động phần eo nhỏ một cái, phảng phất như đang cười nhạo hắn ngu xuẩn.
“Người đâu rồi?”
Tiết Đào vẫn luôn canh giữ ở cửa cũng ngẩn người, thế nhưng có người chuồn ngay dưới mí mắt hắn mà hắn không hề phát hiện.
“Nàng hôm nay đã làm cái gì?”
Tiết Đào đem chuyện hôm nay Tống Dật cùng Trần Thâm vẽ tranh nói ra, Lưu Dục nhíu mày, mấy tờ Trần Thâm lúc đầu vứt ra chỉ sợ ít nhiều gì cũng vẽ ra vài phần bộ dạng của Tuyết nữ, tiểu hỗn đản kia thông minh như vậy, chắc đã biết Tuyết nữ là ai?
Tiêu Húc đột nhiên từ trong mộng bừng tỉnh vào khoảng giờ Sửu, duỗi tay sờ một cái, nơi Sở Lưu Vân nằm vẫn còn hơi ấm, người lại không thấy. Quả nhiên, hương liệu này đã dần dần mất hiệu lực. Tùy tiện khoác tấm áo ra cửa, bị gió tuyết thổi đến run bần bật.
Triệu Trọng Dương bước lại, “Tiêu thế tử có chuyện gì à?”
“Đi ngoài!” Tiêu Húc chạy về hướng viện mà Quảng Bình vương cư trú, Triệu Trọng Dương sửng sốt một chút, mới vừa rồi hắn rõ ràng cảm giác được Tiêu Húc có một tia hoảng loạn, xoay người nhìn vào trong phong, ĐM, Sở Lưu Vân đâu rồi?
Mà người đồng thời biến mất còn có Quảng Bình vương, đồ lệ âm thầm trông coi không ít, thế nhưng cũng không một ai phát hiện.
Tư Lệ Đài lần đầu cảm thấy bố trí của mình đã bị lừa gạt, ba người đều trốn thoát ngay dưới mí mắt bọn họ, toàn bộ vương phủ tức khắc loạn thành một đoàn.
Một khắc trước, tại một tòa viện nhìn như hoang phế. Đằng sau cánh cổng cao lớn, là một gian nhà gỗ nhỏ đứng sừng sững giữa cỏ hoang băng tuyết, không hề hợp với toàn bộ vương phủ tráng lệ huy hoàng, xưa nay hầu như không ai tới. Tiêu Viêm giơ đèn, xem xét phía dưới điện thờ, quả nhiên có vết máu. Hôm qua Triệu Thạch hẳn là bị giấu ở chỗ này.
Ông định đứng dậy, cửa kẽo kẹt một tiếng mở ra, gió lạnh ùa vào, làm ông rùng mình một cái. Mặc dù không quay đầu lại ông cũng biết, trong gió lạnh giờ phút này có một người đang đứng.
“Tới rồi?”
“Ừm.”
Tiêu Viêm đặt giá cắm nến lên bàn, ánh nến lay động trong gió lạnh, nhìn không rõ sắc mặt người trước mặt. Quần áo đơn bạc, tóc dài phết đất, đôi bàn chân trần, đôi mắt chỉ lộ ra nửa con giữa đống tóc dài rối tung, bộ dáng âm trầm đáng sợ như quỷ mị.
“Ngươi muốn chết như thế nào?”
Tiêu Viêm hít sâu một hơi, ngày này rốt cuộc vẫn tới, ông mang sắc mặt bình tĩnh nhìn người trước mắt, trong ánh mắt lộ ra một tia từ ái, “Nếu có thể làm ngươi thoát khỏi cừu hận, ta chết như thế nào đều không sao cả.”
Tuyết nữ rút kiếm ra khỏi vỏ, “Vậy đem thịt của ngươi cắt ra từng mảnh từng mảnh, làm ngươi nếm thử toàn bộ thống khổ mà bà ấy phải chịu năm đó được không?”
Tiêu Viêm trong miệng có một tia chua xót, đáp: “Được!”
Tay Tuyết nữ ở một khắc đó run rẩy, nhưng nháy mắt, ánh mắt “nàng ta” trở nên hung ác, trường kiếm nhắm ngay mặt ông phóng tới.
Một tiếng vang lên, trường kiếm xé rách huyết nhục, đâm vào ngực người trước mặt.
Khi Tiêu Húc tới nơi, nhìn đến đúng là một màn này, máu cả người đều lạnh thấu. Nhát kiếm kia cũng không sâu, mũi kiếm rút ra, nhân tiện tước rớt một miếng thịt.
Tiêu Húc không nói gì, rút chủy thủ ra, bước qua, đâm vào ngực Tiêu Viêm, Tiêu Viêm dùng một tia sức lực cuối cùng nắm chặt tay hắn, rồi ngã trên mặt đất. Tiêu Húc xoay người, nhìn về phía Tuyết nữ, Tuyết nữ lạnh lùng nhìn trên mặt đất, “Ông ta chết rồi?”
“Đúng vậy, ông ấy đã chết!”
Tiêu Húc kéo vạt áo, lộ ngực ra, bên trên còn những vết thương do đao kiếm lưu lại khi bọn họ cùng nhau tắm máu hỗn chiến. Hắn làm một cái thủ thế với Tuyết nữ, giống như đang dạy cho “nàng” là làm cách nào cắt xuống.
Rõ ràng là chuyện huyết tinh tàn khốc như vậy, trên mặt hắn lại mang nụ cười, nụ cười ấm áp như gió xuân mà “nàng” quen thuộc nhất.
Tay Tuyết nữ cứng đờ giữa không trung, Tiêu Húc nói: “Ta là người cuối cùng ngươi muốn tìm, giết ta rồi, ngươi lập tức có thể rời đi.” Triệt triệt để để mà biến mất!
Tuyết nữ đột nhiên cười lạnh, “Ngươi đang hù dọa ta! Người cuối cùng không phải là ngươi!”
Quả nhiên, người này không dễ lừa, khó trách Trần Thâm lang thang nhiều ngày như vậy, “nàng” đều không ra tay, hắn liền biết, người này so với tưởng tượng của hắn còn khó đối phó hơn!
Tiêu Húc kéo áo, cũng không dẫn dắt “nàng” nữa, nói, “Vậy ngươi cảm thấy người cuối cùng sẽ là ai?”
Tuyết nữ sửng sốt, người cuối cùng, rốt cuộc là ai? “nàng” nghĩ không ra.
Tiêu Húc đột nhiên cười tà, “Người kia, vẫn luôn ở bên cạnh ngươi, ngươi muốn giết hắn sao?”
Tuyết nữ nhìn hắn.
Tiêu Húc tới gần, duỗi tay, kéo quần áo trên người mình ra, lại vung tay ra hiệu về phía mình giống như trước đó.
“Một kiếm này đi xuống, ngươi lập tức được giải thoát rồi, toàn bộ kẻ thù của ngươi đều bị giết sạch rồi.”
Gió lạnh phất mấy sợi tóc của Tuyết nữ lên, lộ ra đôi mắt hoảng sợ và đôi môi đang run rẩy của “nàng“.
“Ngươi quên rồi sao? Ngươi cũng là một phần a! Năm người sống sót, ngươi cũng là một trong số đó! Bằng không, ngươi sao có thể đứng ở chỗ này?”
Mặt Tuyết nữ đã vặn vẹo.
“Nhìn đi, ngươi đã biết, chỉ là ngươi vẫn luôn không muốn thừa nhận thôi!”
“Muốn ta giúp ngươi sao?” Tiêu Húc tựa như một con quỷ, dụ hoặc người sa đọa vào vực sâu vô tận.
Trong tay hắn còn nắm chủy thủ đã giết chết Tiêu Viêm, dụ hoặc nói: “Một đao này đi xuống, ngươi lập tức được giải thoát hoàn toàn rồi. Thù của ngươi đã báo! Để cho ta giúp ngươi đi!”
Một chủy thủ kia không chút lưu tình cắm xuống, Tống Dật núp bên ngoài cơ hồ có thể cảm giác được máu tươi bắn vào mặt. Thân hình Tuyết nữ ngã xuống, Tiêu Húc đỡ lấy “nàng”, tầm mắt khóa chặt hướng Tống Dật.
Tống Dật bị bất đắc dĩ phải bò từ trong bụi cỏ ra, cười gượng hai tiếng, “Ta cái gì cũng chưa nhìn thấy!”
Tiêu Húc không để ý đến nàng, thu hồi chủy thủ, lấy dược ra, trước tiên đắp cho vị phụ thân bị hắn thọc một đao, rồi đắp cho Tuyết nữ. Máu được cầm rất nhanh, Tiêu Húc gỡ mái tóc dài của Tuyết nữ xuống, lộ ra gương mặt của Sở Lưu Vân, cởi áo của mình ra bọc lấy hắn.
Tống Dật yên lặng ngồi xổm bên cạnh hắn nhìn hắn xử lý miệng vết thương, miệng vết thương được xử lý xong, nàng mới mở miệng: “Chủy thủ kia của ngươi có bôi thuốc đi? Có thể làm người nháy mắt hôn mê.”
Tiêu Húc không trả lời.
Tống Dật lại nói: “Như vậy hắn có phải sẽ cảm thấy bản thân cũng bị chính mình giết chết, sẽ không bao giờ bám vào người Sở Lưu Vân nữa?”
Tiêu Húc tìm được một cái chậu than, nhặt bó củi, đốt lửa lên, kéo Tiêu Viêm cùng Sở Lưu Vân đến bên chậu than, độ ấm trong phòng chậm rãi tăng lên.
Tống Dật không thỉnh tự đến, đẩy Sở Lưu Vân ra một chút, ngồi chen vào chỗ gần chậu than để sưởi ấm, Tiêu Húc rất bất mãn mà liếc nàng một cái, nàng lại không hề có cảm giác, chậm rãi nói: “Hắn là hài tử của Tuyết nữ đi? Năm đó được phụ thân ngươi cứu, sợ bị đám người Triệu Thạch La Kính Huy nhổ cỏ tận gốc, không thể không đưa đi gửi nuôi ở nông thôn. Sau đó thôn trang bị người Hồ đồ sát, phụ thân ngươi bất đắc dĩ phải mang hắn về vương phủ.”
Tiêu Húc mắt tràn ngập đề phòng mà nhìn Tống Dật, Tống Dật tiếp tục nói: “Hắn sở dĩ sẽ mất ký ức, chính là vì hắn đã làm một chuyện mà cuộc đời này hắn tuyệt đối không thể chịu đựng được hay sao?”
Một hài tử bị coi như đồ ăn để dành, bị buộc ăn thịt của mẫu thân để kéo dài tánh mạng, từ đó về sau, hắn, không bao giờ còn là hắn nữa......
Tay Tiêu Húc co chặt lại thành nắm, lại không phủ nhận, ngược lại như là đã nhẫn nại đến cực hạn, cảnh giác nói: “Ngươi còn muốn nói cái gì nữa?” Hắn muốn nhìn xem người này rốt cuộc biết được nhiều ít, có cần phải bịt miệng hay không.
“Thả hắn đi đi.”
Tiêu Húc đột nhiên chấn động.
“Nếu sáng mai hắn tỉnh lại, muốn rời đi, thì thả hắn đi đi, đừng giữ hắn nữa.”
Tiêu Húc nhìn về phía Sở Lưu Vân, ngày mai, hắn sẽ còn là Sở Lưu Vân mà mình nhận thức sao?
Tống Dật đứng dậy, phủi tro bụi trên người, đi ra khỏi cái viện này. Trong bóng đêm trên mặt tuyết có một bóng đen đang đứng, như là đã đợi nàng từ lâu. Tống Dật chỉ chinh lăng một cái, liền bước qua.
Sắc mặt Lưu Dục rất bình tĩnh, chỉ đem một cái lò sưởi tay đưa cho nàng, “Kết thúc rồi?”
“Ừm, chắc vậy.”
Tống Dật ngẩng đầu, những bông tuyết mới vừa rồi còn tung bay, vào giờ phút này lại ngừng.
Tác giả có lời muốn nói: Viết hơi tào lao, ngàymai sửa