Có những thời điểm, duyên phận chỉ kém một chút vận khí như vậy mà thôi, Sở Lưu Vân mới vừa xách theo Tống Dật rời khỏi Sấu Ngọc Trai, Lưu Dục liền lướt qua cửa Tường Vi viên.
Nước trà còn chưa lạnh, bếp lò bị nước tưới tắt còn bốc khói, trong phòng còn tàn lưu hơi thở của Tống Dật, phảng phất như nàng chỉ rời đi trong chốc lát, đảo mắt liền quay về.
Nhưng toàn bộ dấu hiệu đều nói cho hắn, A Xu của hắn đã biến mất, không lưu lại cho hắn một câu một chữ nào, phảng phất như nàng chưa bao giờ xuất hiện. Lưu Dục lẳng lặng đứng trong phòng, vô pháp nhúc nhích.
“Dự Vương điện hạ?” Kiều Tam theo sát đằng sau nhẹ nhàng gọi một tiếng.
Lưu Dục quay đầu lại, Kiều Tam hai tay dâng lên một ống trúc to như ngón tay cái, nói: “Đây là tin tức ám vệ trông coi Sấu Ngọc Trai lưu lại.”
Lưu Dục lấy từ ống trúc ra một tờ giấy xếp chỉnh tề, mở ra chỉ lớn không quá một thước vuông, bên trên vẽ hình một nam một nữ, nắm tay rời đi, đây rõ ràng đang nói Vương phi của hắn đã cùng tên dã nam nhân nào đó tư bôn rồi.
Lại nhìn kỹ nam tử kia, tuy kỹ thuật vẽ của ám vệ xấu đến không thể phân biệt được bộ dáng, nhưng nửa tấm mặt nạ kia lại có thể nhìn ra, ngoại trừ Sở Lưu Vân còn có thể là ai?
Điểm đến của chuyến tư bôn, chỉ hướng bắc Ngụy.
Bắc Nguỵ?
Chẳng lẽ nàng muốn rời xa hắn mới chạy tới nơi xa như vậy?
Nhưng mà, vì cái gì không tới hỏi hắn một lần, cứ không có chút trách nhiệm nào mà chạy như vậy......
“Phong tỏa toàn bộ cửa thành! Bổn vương lại muốn nhìn xem nàng có thể chạy đến đâu?”
Lần này Lưu Dục thật sự nổi giận!
Kiều Tam nói Tiết Đào đã theo ký hiệu ám vệ lưu lại đuổi theo rồi. Theo hắn nghĩ, kỳ thật không cần thiết phong tỏa toàn bộ cửa thành, đám ám vệ đã nói rõ phương hướng, không sai được.
Nhưng Lưu Dục hiển nhiên không lạc quan như vậy, có một Sở Lưu Vân khinh công cao cường, còn có một Tống Dật quỷ kế đa đoan, chỉ cần bọn họ phát hiện có ám vệ tồn tại liền có biện pháp thoát được.
Quả nhiên, chỉ chốc lát sau, Tiết Đào cùng ám vệ đều trở về, nói cho Lưu Dục một sự thật bi đát khỏi bàn cãi: Đã mất dấu!
Đối với người bình thường mà nói, tháng giêng chính là năm mới, Lý Mật lại từ đầu tới đuôi không ngủ được một giấc nào yên ổn. Lần này vụ án thật vất vả đã tra ra manh mối, hắn cảm thấy, kiểu gì cũng có thể ngừng nghỉ đi, đến khi Lưu Dục đạp vỡ cửa phòng hắn...
Lý Mật bừng tỉnh từ trong mộng nhìn đến người không kiêng nể gì mà vọt tới trước mặt mình kia, thiếu chút nữa tưởng là mình đang nằm trong chiếu ngục của Tư Lệ Đài, mà không phải là Sấu Ngọc Trai.
“Dự Vương điện hạ, đã trễ thế này, có việc sao?”
Ngọn nến đem gian phòng chiếu sáng như ban ngày, đâm vào cặp mắt ngái ngủ của Lý Mật, Lưu Dục thong thả ung dung ngồi xuống trước mặt hắn, duỗi tay ra, Tào Mạt đưa qua một phần hồ sơ.
“Lý Tuần, đệ đệ của Tây Lương hậu chủ Lý Hân. Năm đầu Vĩnh Sơ, Bắc Lương Võ Tuyên Vương Tự Cừ Mông Tốn công phá Tây Lương, Lý Hân bị giết. Tàn quân Tây Lương ủng lập Lý Tuần xưng vương Đôn Hoàng, Tự Cừ Mông Tốn tập kích Đôn Hoàng, Lý Tuần đóng cửa thành không đánh, Tự Cừ Mông Tốn dựng tường vây thành, dẫn nước vào thành, Lý Tuần tự sát, cả thành Đôn Hoàng bị đồ sát.”
Lưu Dục đem hồ sơ ném đến trước mặt Lý Mật, “Lý tiên sinh bác học đa tài, phần hồ sơ này của Tư Lệ Đài nhất định còn rất nhiều chỗ thiếu sót, còn thỉnh chỉ giáo.”
Đây có chỗ nào là tư thái khiêm tốn thỉnh giáo, rõ ràng là đang thẩm vấn phạm nhân.
Lý Mật cười gượng, “Hồ sơ của Tư Lệ Đài đương nhiên là hoàn mỹ nhất.”
“Lý Tuần tự sát năm ấy, cũng là năm ái phi của bổn vương tự sát. Mùa xuân năm thứ ba, Sấu Ngọc Trai thành lập, cùng năm, Họa Cốt tiên sinh xuất hiện ở Thái Khang Thành, Lý tiên sinh tự mình thỉnh ông ta vào ở trong Kỳ Lân Các. Lý tiên sinh có muốn bổn vương bổ sung hai năm trống kia, một quân vương mất nước đã như thế nào mà trở thành chưởng quầy hiệu sách cho ngươi hay không?”
“Thật đúng là cái gì cũng không thể gạt được Tư Lệ Đài.”
“Người để ủy thác ái thê của bổn vương, đương nhiên là muốn tra cho rõ ràng minh bạch.”
Bị người vạch trần gốc gác, mặt Lý Mật vẫn không đổi sắc, “Hiện giờ, ta chỉ là chưởng quầy của một hiệu sách, Dự Vương điện hạ còn có gì chỉ giáo?”
Lưu Dục cũng tỉnh bơ, “Tây Lương là nước bạn của Đại Tống ta, Đại Tống theo lý nên tiếp nhận quốc quân của Tây Lương. Có điều, nghe nói Lý Cảnh nhi tử của Tây Lương hậu chủ, hiện giờ ở Bắc Nguỵ nhậm chức An Nam Tướng quân, chỉ là ý nghĩa của chữ An Nam này, có phải là ý muốn đem hoàng thất nhà Tống ta ra hủy diệt hay không? Bổn vương dù sao cũng phải mọc thêm cái tâm nhãn, không phải sao?”
Lý Mật coi như đã hiểu, gia hỏa này đây là không có việc gì mà tìm việc còn gì.
“Dự Vương điện hạ có chuyện không ngại nói thẳng.”
Lưu Dục nhìn trái nhìn phải, các thị vệ đồ lệ ngoan ngoãn lui ra, chỉ để lại hai người ở trong phòng bàn luận cơ mật. Còn về phần bàn cái gì, không ai biết, một khi đại triều hội kết thúc, Dự Vương điện hạ liền cáo ốm không ra, đóng cửa từ chối tiếp khách.
Bình Thành cách Thái Khang Thành một ngàn dặm, từ biên cảnh của nước Tống vượt qua Hoài Thủy, vào đất Ngụy, Tống Dật cùng Sở Lưu Vân đã nhiều lần cải trang giả dạng, trốn lưu dân tránh binh mã, gian nan hiểm trở, đến khi rốt cuộc nhìn đến cửa thành Bình Thành, đã trôi qua hai tháng, ngay cả cây ở Bắc địa khô cằn cũng đã nhú chồi non.
Vừa lúc gặp dịp Võ Uy Công chúa tuyển phò mã, không ít thế gia huân quý lân bang đến thử một lần. Toàn bộ Bình Thành đông đúc ồ ạt, chỉ là ngồi xuống trà lâu bên đường, trong vòng một khắc, đã có thể nhìn đến ít nhất hai người lân bang đi ngang qua.
Tống Dật rảnh rỗi không có việc gì, đếm một chút, Thổ Cốc Hồn, Thù Trì, Bắc Lương, chậc chậc, đều tới. Mà người Hán đại tộc ở Bắc địa vốn đã không ít, xuất sĩ Bắc Nguỵ nhiều không kể xiết, bọn họ mơ ước vị trí phò mã này cũng hợp tình hợp lý.
“Mùa xuân, quả nhiên đã tới rồi đó.” Tống Dật cảm khái.
Sở Lưu Vân đem túi tiền đưa cho Tống Dật, dặn dò: “Ta có chút việc riêng phải đi làm, ngươi ở trong khách điếm đừng có chạy loạn! Bắc địa này không thể so với Giang Tả, không có nhiều lễ nghi ôn hoà hiền hậu như vậy đâu.”
Tống Dật thập phần ngoan ngoãn gật gật đầu.
Sở Lưu Vân đưa Tống Dật về đến khách điếm mới chịu rời đi, Tống Dật không hỏi hắn đi đâu làm cái gì, càng tới gần Bình Thành, vị này càng trở nên trầm mặc. Tống Dật nghĩ thầm, chắc có liên quan đến thân thế của hắn đi.
Sở Lưu Vân vừa mới đi, trên đường đã khua chiêng gõ trống, một đội cấm vệ quân mang theo bố cáo ra dán. Tống Dật theo dòng người đi xem náo nhiệt, đáng tiếc người quá nhiều, nàng không có thể chen vào bên trong, chỉ nghe được người bên trong nói là Võ Uy công chúa muốn tuyển chọn họa sư vẽ tranh cho nàng ta. Nhưng họa sư này không chỉ yêu cầu họa kỹ phải tốt, còn yêu cầu bộ dạng phải đẹp. Điểm mấu chốt nhất phải là nam tử trẻ tuổi!
Tống Dật nghe thấy mắt đều sáng, chậc chậc, Bắc địa này dân phong đủ bưu hãn a! Một vị công chúa, trước mặt mọi người tuyển mỹ nam! Hay đây là muốn trước đại hôn thì phong lưu khoái hoạt một phen?
Rất nhiều người nhìn đến cái này đều lộ ra một nụ cười đáng khinh, vị huynh đài đứng cách hai người về bên trái Tống Dật là người Hung Nô. Người Hung Nô rất hiếm khi xem trọng bề ngoài, nghe những lời này, âm âm trắc trắc mà hừ lạnh một tiếng, ra vẻ rất là khinh thường.
Với dân phong bưu hãn như Hung Nô, cái này căn bản không có gì to tát a, bên phải nàng còn có hai người Hung Nô, không phải vẫn nhìn vui vẻ đến hi hi ha ha hay sao? Thậm chí còn trù tính muốn vào cung thử một lần, nói không chừng có thể trở thành tình lang của công chúa, từ đó thăng chức nhanh chóng đến đỉnh cao nhân sinh.
Mà vị này cho cảm giác nói sao đây, vẻ khinh thường kia phô trương đến mức cứ như hắn và Võ Uy Công chúa rất quen thuộc vậy.
Tống Dật bên này đang nghiên cứu ngũ quan của mỹ nhân Hung Nô, với ý định dùng góc độ chuyên nghiệp của một họa cốt sư để phân tích ra cốt cách của hắn xem hắn làm sao có thể thoát khỏi huyết thống chủng tộc mà có bộ dáng đẹp như vậy, mỹ nhân Hung Nô kia đột nhiên quay đầu liếc qua phía nàng.
Tống Dật xác định giờ phút này bản thân mình đã ngụy trang đến thiên y vô phùng, không sợ hắn đào ra vẻ ngoài thật sự, nên cười đến không có chút chướng ngại nào, bộ dáng vô cùng thiên chân thuần lương, rất là vô hại.
Mỹ nhân Hung Nô đột nhiên rùng mình hai cái, con mẹ nó, hắn đây là bị một con gà ốm nhìn trúng hay gì?
Ngụy Quốc này dân phong quả nhiên bưu hãn!
Đánh giá nam tử như gà ốm đang chen trong đám người một phen, mỹ nhân Hung Nô lại lạnh lùng hừ một tiếng, ngẩng cao cái đầu cao quý, ra khỏi đám người.
Không còn mỹ nhân để ngắm, bố cáo cũng không có gì mới mẻ, Tống Dật cũng ra khỏi đám người, mua chút điểm tâm, quay lại khách điếm, vừa muốn vào cửa liền ngửi được mỹ nhân hương quen thuộc, ngẩng đầu, mỹ nhân Hung Nô đang dùng ánh mắt hung ác mà nhìn mình, thậm chí còn dùng thân hình hơi cường tráng của hắn chặn đường đi của nàng.
Tống Dật moi moi da mặt, “Ặc, huynh đài đây là có ý gì?”
“Lời này nên là ta hỏi ngươi mới đúng, ngươi theo ta cả một đường, hiện tại chẳng lẽ muốn nói là mình cũng ở tại khách điếm này sao?”
Thanh âm của mỹ nhân Hung Nô rất dễ nghe, có điều tiếng Hán của người này nàng nghe hơi mê mang, nghe xong nửa ngày cũng không biết đây là phương ngôn ở đâu. May mắn là Tống Dật có sức lý giải rất cường đại, miễn cưỡng hiểu được ý tứ của hắn, vì thế cười nói: “Ta thật là ở đây. Không tin ngươi hỏi tiểu nhị.”
Nhìn đến bên này có người nháo sự, tiểu nhị cùng chưởng quầy vẫn luôn nhìn chằm chằm, nghe thấy những lời này vội chạy lại, Tống Dật khí định thần nhàn, chờ người trả trong sạch cho nàng, kết quả chưởng quầy dùng giọng rất bản địa nói: “Khách quan, tiểu điếm đã đầy khách, thỉnh đi nhà khác.” Quay đầu lại dùng tiếng Hung Nô nói với Hung Nô mỹ nhân: “Hắn không phải khách của bổn tiệm.”
Hung Nô mỹ nhân nghe vậy, lại dùng ánh mắt càng cao quý lãnh diễm khinh bỉ liếc nàng.
Tống Dật sờ sờ mặt mình, thôi được rồi, nàng quên mất, mình ở bên ngoài dịch dung.
May mắn hiện tại sắc trời cũng tối sầm xuống, Tống Dật nhìn chuẩn phòng của mình, thừa lúc không ai chú ý, từ đường hẻm đằng sau bò cửa sổ mà vào. Nàng thập phần đắc ý là mình cơ trí, cũng không chú ý tới đằng sau cửa sổ ở cách vách, mỹ nhân Hung Nô kia vẫn đang đứng trong bóng tối. Khi móc sắc tự chế của nàng vừa mới câu lấy cửa sổ của phòng mình, mỹ nhân Hung Nô kia lại hừ lạnh một tiếng, lại còn muốn tập kích ban đêm, người Hán này quả thực là sắc đảm bao thiên!
Chỉ tiếc, người hơi ngốc, cửa sổ cũng có thể bò nhầm.
Mỹ nhân Hung Nô nghĩ nghĩ, cách vách tựa hồ là hôm nay mới có người vào ở, tuy không có tâm tư xen vào việc người khác, nhưng con kiến kia cứ mơ ước sắc đẹp của hắn thì hắn lại không tính toán buông tha dễ dàng như vậy.
Vì thế, khi Tống Dật trăm cay ngàn đắng bò được vào phòng, mới vừa bóc rớt mặt nạ, chuẩn bị rửa mặt một phen, liền có người tới gõ cửa.
Mở ra nhìn một cái, đúng là vị mỹ nhân Hung Nô kia, nàng hoảng hồn, ý thức được đây là phòng mình, giờ phút này mình đã thay đổi bộ dáng, nàng cười tươi tắn, đổi giọng nói, “Vị huynh đài này có việc gì sao?”
Đôi mắt mỹ nhân Hung Nô có chút ngỡ ngàng, thiếu niên lang này, bề ngoài thật quá mức xinh đẹp, nếu là dạng này mà mơ ước mình, có lẽ sẽ không ghê tởm khó chịu như vừa rồi.
Ý, khó trách tên sắc lang bò sai cửa sổ kia lại không bò trở ra, hoá ra là nửa đường thay đổi mục tiêu. Một mỹ nhân như vậy, chậc chậc, mỹ nhân Hung Nô cảm thấy mình có chút miệng khô lưỡi khô.
“Mới vừa rồi ta ở cách vách thấy có con ăn trộm bò cửa sổ vào, không yên tâm, cho nên lại đây nhìn xem.”
Nima ăn trộm mà là 'con' sao? Làm phiền ngươi trước hết học cho giỏi Hán ngữ đã biết không?
Tống Dật hiểu ra, cố ý giả bộ ra vẻ sợ sệt, “Thật sao? Ta không phát hiện, có thể đã núp ở đâu rồi hay không?”
Mỹ nhân Hung Nô thập phần trượng nghĩa, vào nhà nhìn hết tất cả những chỗ có thể trốn được, xác định không có, mới lộ ra biểu tình nghi hoặc, “Đại khái là ta nhìn lầm rồi.”
“Huynh đài thật đúng là người nhiệt tâm!”
“Ta tên Tự Cừ Mục, ở cách vách của ngươi, nếu có việc, kêu một tiếng, ta có thể nghe thấy.”
Tống Dật nhạ nhạ xưng được, quả nhiên là nhiệt tâm a!
Sáng sớm hôm sau, Tống Dật chọn một kiện nam trang nàng cho là phong lưu phóng khoáng nhất đem bản thân tỉ mỉ trang điểm một phen, rồi vát gương mặt mị hoặc chúng sinh thuần lương vô tội kia mà đi đến hoàng cung ứng tuyển họa sư.
Vừa ra khỏi cửa liền đụng phải Tự Cừ Mục, cùng phương hướng, cùng trang phục tỉ mỉ, chỉ liếc mắt một cái, liền biết đối phương muốn làm gì.
“Thật trùng hợp!” Tống Dật chào hỏi.
Tự Cừ Mục liếc nàng một cái, ánh mắt vốn nhiệt tâm có phiếm chút ánh sáng lạnh, “Ngươi chẳng lẽ cũng đi đến hoàng cung?”
“Cơ hội ngàn năm một thuở, sao có thể bỏ qua.”
Lúc này, nàng trực tiếp nhận một tiếng hừ lạnh, vị mỹ nhân Hung Nô kia xoay người liền đi.
Tống Dật buồn bực, ngươi không phải cũng vào trong cung sao, dựa vào cái gì mà xem thường ta?
Phụ trách tuyển chọn là hai vị cung nhân, nghe nói là đại cung nữ bên người Võ Uy công chúa, ánh mắt của các nàng đại biểu cho ánh mắt của công chúa. Ở cửa cung, đã có người tiến hành sàng chọn bước đầu, đem đám người thiếu tay thiếu chân miệng méo mắt lệch đuổi hết ra ngoài, tới bên trong chỉ còn lại chừng hai trăm người.
Hai vị đại cung nữ nhìn một đám người, vẻ mặt sưng xỉa, ánh mắt lại độc ác, chỉ dùng không đến một canh giờ, hai trăm người còn lại hai mươi người.
Khi tiến vào vòng thứ ba, Tống Dật rốt cuộc thấy Tự Cừ Mục từ trong đám người đã được tiếp tục giảm bớt, vị này được xếp đầu hàng, hiển nhiên là người được đề cử rất được coi trọng. Mà cùng được xếp đứng đầu ở một đội khác, Tống Dật cũng vừa vặn bị hắn nhìn thấy.
Ánh mắt Tự Cừ Mục lộ ra chút cổ quái, Tống Dật cười tủm tỉm mà nháy mắt đáp lễ hắn một cái, vì thế vị kia càng cổ quái.
Hiện giờ dư lại, diện mạo đều được coi là không tồi, tất cả mọi người đều nghĩ, vị công chúa này chọn một hậu cung có 20 vị mỹ nam dùng một lần cũng không phải chuyện gì kỳ quái, bọn họ đều cho rằng ngay sau đó là có thể gặp công chúa, kết quả, bàn lùn được bày ra, giấy và bút mực được chuẩn bị đầy đủ, đại cung nữ ra lệnh một tiếng, “Họa công tỷ thí bắt đầu, các ngươi chỉ có nửa canh giờ, có thể vẽ bất kỳ ai trong số hai người chúng ta.”
Lần này đa số người đều choáng váng.
Tuyển mỹ nam cả nửa ngày, cửa cuối cùng lại là vẽ bộ dạng, công chúa này đầu óc là hồ nhão sao?
Đại cung nữ như đã nhìn ra tâm tư của những người này, cười lạnh nói: “Các ngươi sẽ không cho rằng công chúa điện hạ là tuyển mỹ nam cho mình đi? Ha hả, cũng không nhìn xem bản thân là thân phận gì!”
Vì thế, Tự Cừ Mục nhìn thoáng qua thân thể Tống Dật, xác định vị này chính là cái bình dân áo vải, tuy khí chất kia siêu nhiên, cùng lắm cũng là bình dân áo vải có hàm dưỡng nhất mà thôi.
Tống Dật giờ mới nhớ ra dòng họ Tự Cừ này, nhịn không được cũng nhìn mỹ nhân Hung Nô thêm vài cái, đột nhiên hiểu ra, vẻ khinh thường cùng tiếng hừ lạnh kia của hắn là xuất phát từ đâu.
Tự Cừ, chính là dòng họ của vương tộc Bắc Lương.
Vị này hu tôn hàng quý lấy thân phận họa sư đi thử, sợ là đối với vị công chúa này là nhất định phải được. Lại nhìn ánh mắt hắn nhìn mình, đây là coi mình như địch nhân sao?
Vì có vẻ hồn nhiên vô hại, Tống Dật dùng một nụ cười thuần lương chống lại ánh mắt đánh giá của Tự Cừ Mục, Tự Cừ Mục đột nhiên cảm thấy, nụ cười này có chút quen mắt. Hình như, nam tử nhìn tầm thường mơ ước hắn trong đám người kia đã cười với hắn như vậy, chẳng lẽ......
Tim hắn đột nhiên đập lỡ một nhịp.
“Công chúa điện hạ sắp đại hôn, người được chọn là phò mã nhiều như lông trâu, tuyển họa sư, là để vẽ tranh cho phò mã tương lai, để dâng lên cho điện hạ tuyển chọn.” bên kia đại cung nữ tiếp tục nói.
Có người không phục, “Vậy tuyển người có diện mạo là đạo lý gì?”
“Hô! Người quá xấu chẳng phải sẽ bẩn pháp nhãn của công chúa hay sao? Huống chi, người xấu xí sao có thể vẽ ra mỹ họa?”
Rất logic, có chút sắc bén a!
Tống Dật vốn muốn vẽ ra một cung nhân mỹ mạo như tiên, nghe xong mục đích của Võ Uy công chúa, quyết định vẽ tả thực. Hơn nữa còn nhanh chóng vẽ tả thực cả hai người. Đem chỗ hơn người lẫn khuyết điểm của mỗi người đều mô tả đầy đủ.
Canh giờ vừa đến, họa tác được nộp lên, sắc mặt hai cung nữ đều trở nên cổ quái, nhịn không được nhìn về phía nàng, trong đó một người còn thì thầm: “Cằm của ta ngắn như vậy sao?”
Người còn lại rất thành thật mà gật đầu, “Đích xác! Lỗ tai ta lệch như vậy à?”
Đối phương lại nhìn nhìn, như trả thù mà hung hăng gật đầu.
Nhưng không thể không nói, chỗ nên đẹp cũng không thiếu đi của các nàng phần nào, cho nên hai người mới thấy khó khăn.
Ở đây rõ ràng là hai mươi người, họa tác nộp lên lại chỉ có hơn mười phần, trong đó có vài phần còn là quỷ vẽ bùa, hoàn toàn nhìn không ra hình người, mà kiệt xuất nhất, đem các nàng vẽ đến đẹp nhất, là của Tự Cừ Mục. Nhìn xong, hai người đều đưa qua một ánh mắt tán thưởng, vẫn là vị này thức thời.
Lấy ra hai bức kiệt xuất nhất, đem những người khác ném hết ra ngoài cung, hai vị cung nữ nhìn hai vị mỹ nam trước mặt, một cường tráng khoẻ mạnh, một ôn nhuận như ngọc, thật sự quá khó tuyển.
Bộ dạng đẹp, họa kỹ còn lợi hại đến thế, thật là nhân trung cực phẩm a!
Tự Cừ Mục nhờ ưu thế thân cao mà nhìn đến họa tác của Tống Dật, sắc mặt lại đổi, hắn vốn cho rằng Tống Dật cũng như đám đăng đồ lãng tử kia, muốn dựa vào gương mặt để đi lối tắt, không ngờ họa kỹ này, ngay cả hắn nhìn cũng tự than thở không bằng.
Tự Cừ Mục bình ổn một chút sau chấn động liên tiếp, “Nếu là vị tiểu huynh đệ này họa, ta cam bái hạ phong!” Dứt lời định đi.
Chỉ còn hai người, chẳng lẽ không nên ra sức một trận sao? Hắn thế nhưng rời đi? Cung nữ vội vã gọi hắn lại, “Lần này còn không có xong đâu!”
Tự Cừ Mục sửng sốt một chút, quay đầu lại.
“Họa kỹ của hai vị đều thuộc thượng thừa, nhưng trong cung còn có một vị tự xưng là họa cốt sư từ Giang Tả đến, muốn cùng họa sư của Đại Ngụy ta so cao thấp!”
“Họa Cốt tiên sinh?” Hai người cơ hồ đồng thời hô lên cái tên này, hiển nhiên đều đã bị chấn động.
Tống Dật chấn động chính là tên hỗn đản nào dám giả mạo lão tử ra ngoài lừa bịp?
Tự Cừ Mục chấn động lại là “Chính là vị Họa Cốt tiên sinh khống chế 《 Kinh Hoa Lục 》kia?”
Ý......
Tống Dật quay đầu, chẳng lẽ thanh danh của mình lớn như vậy? Truyền tới cả Bắc Lương?
Hai vị cung nữ cũng thấy có chung vinh dự, “Đúng là vị Họa Cốt tiên sinh kia. Giờ phút này ông ấy ở ngay trong cung, hai vị đi theo ta!”
Tống Dật trên đường đều cân nhắc xem rốt cuộc ai có lá gan to đến như vậy, vào cả trong hoàng cung để giả danh lừa bịp. Đến khi nhìn vào Ngự Hoa Viên, vị mỹ nam kia, cùng Võ Uy công chúa cười cười nói nói, đánh cờ dưới dàn hoa tử đằng, bước chân của nàng liền không nhích nổi.
Trong nháy mắt kia nàng rốt cuộc minh bạch vì sao Võ Uy công chúa chẳng những muốn tuyển họa kỹ còn muốn đem họa sư mỹ mạo xếp hàng đầu, thật sự là vị này mỹ đến kinh thiên địa khiếp quỷ thần.
Hai tháng không thấy mà thôi, nàng phát hiện chấp niệm của mình đối với sắc đẹp của hắn lại lần nữa bùng lên mãnh liệt, tiểu tâm can đều lạnh thấu, nhìn móng vuốt của Võ Uy công chúa vô tình đụng tới hắn đều hận không thể băm xuống dưới có biết hay không?
Dục mỹ nhân hình như có cảm giác, quay đầu nhìn ra, gió nhẹ phất qua mặt hắn, ánh mắt ngưng trên người Tống Dật, đạm nhiên như gió, lại xé không ra.
Cách gió xuân cả trăm thước, bốn mắt nhìn nhau, hình như có thứ gì nổ tung trong không khí. Tự Cừ Mục nhạy bén mà bắt giữ hơi thở của người bên cạnh, vị này, nhanh như vậy đã di tình biệt luyến?
Giữa nam nhân với nhau, thật sự có thể như vậy sao?