Phan Gay nói với ta muốn giúp ta thử xem Vũ Văn Duệ có
thâm tình với ta hay không. Ta cảm thấy thực buồn cười. Người giống như hắn há
có thể không biết trên đời này thứ không thể chấp nhận thử được nhất, đó chính
là “Tình”? Nói đến nói đi đơn giản là muốn gây chuyện thôi. Ta đương nhiên
không đồng ý, chưa nói đến việc ta không tin Vũ Văn Duệ hay là sợ hãi kết cục,
chỉ là cảm thấy đây là chuyện thừa mà thôi.
Hai người, có thể ở cùng nhau thì cứ cùng nhau, cần gì
phải yêu cầu đối phương đạt tới tiêu chuẩn hà khắc nào đó.
Phan Gay nói với ta câu đó xong liền rời khách sạn, ta
cũng không nói chuyện với hắn nữa. Ta không biết lúc ấy hắn nói là vui đùa hay
là có ý khác, dù sao xét theo tình huống bây giờ, tất cả đều gió êm sóng lặng.
Vũ Văn Duệ vẫn như trước cùng Bạch Kiếm Phi mang theo
Bạch Sắc đi tìm Liêu Tuyển, Bạch Vi cũng đi theo giúp đỡ. Bạch Sắc kia rốt cuộc
cũng tỉnh lại cùng nàng làm bạn, mỗi ngày ta cứ ở trong phòng xem sách, mà Phan
Gay cũng rất thức thời không xuất hiện trong tầm mắt ta nữa.
Ta đương nhiên không nghĩ đây là an ổn, phải biết, có
đôi khi ngầm giở trò quỷ có thể sánh bằng trực tiếp đối diện với đại thần, rất
khủng bố.
Sự thật chứng minh lo lắng của ta không phải không có
lý.
Buổi chiều một tuần sau, ta đang chống cằm cân nhắc
xem có nên gọi người ra bên ngoài mua thêm mấy quyển sách đem về không thì cửa
sổ lại bị người mở ra. Người ngoài cửa sổ bày ra khuôn mặt vô song, lưu manh hề
hề nhìn ta nói: “A Lam, nhiều ngày qua như thế nào, có nhớ ta không?”
Ta từ từ liếc nhìn hắn, “Nghĩ.”
Phan Gay thú vị, “Nghĩ? Vậy nàng nói xem, nàng nghĩ gì
về ta? Nghĩ ta là độc nhất vô nhị phong hoa tuyệt đại......”
“Ta nghĩ......” Ta hướng hắn nhe răng cười, rất vui,
“Ngươi rốt cuộc bao nhiêu tuổi.”
“......” Khuôn mặt Phan Gay lập tức cương cứng, cuối
cùng đau đầu xoa xoa mi gian, “Nghiệp chướng, vì sao lại có một nha đầu như
nàng.”
Ta cầm lấy cái chén liếc hắn, “Ngươi tới làm gì?”
Hắn lập tức hưng trí bừng bừng,“Mang nàng đi xem trò
vui.”
Ta một miệng từ chối, “Không xem.” Hắn chỉ giỏi diễn
trò, còn có thể là trò gì “Vui”? Phi! quỷ mang hắn đi.
Hắn ý vị thâm trường lắc lắc ngón tay với ta, “Nha
đầu, đây chính là tiết mục ta cố ý làm cho nàng, sao nàng có thể không xem?”
Hắn nói xong cũng không chờ ta trả lời, nhảy vào trong phòng liền điểm huyệt
ta, một phen vác ta lên vai, “Đi .”
Vừa rồi ngay cả á huyệt của ta hắn cũng điểm, làm cho
ta bây giờ không thể động cũng không thể nói chuyện, trong lòng căm giận nghĩ,
vì sao hắn không đem máu của ta tạm thời điểm huyệt luôn đi, ít nhất không cần
chịu cảnh sung huyết phiêu phiêu như vậy. Ta một bên nghĩ như vậy một bên suy
tư xem thử hắn mang ta đi xem trò gì vui, không phải là cảnh đệm chăn hỗn độn
trên giường có hai người nằm, mà một trong hai người kia, nam tử đó lại là biểu
ca ta Vũ Văn Duệ?
Ta ngoài cười nhưng trong không cười bĩu môi, nói
thực, trò vui đó một chút cũng không buồn cười.
Phan Gay khiêng ta lên xe ngựa, ước chừng nửa canh giờ
sau lại khiêng ta từ trên xe ngựa xuống. Ta nhìn xung quanh là ngoại ô có chút
hoang vắng, mà trước mắt chỉ có một gian phòng nhỏ, ta hơi hơi nghi hoặc, nơi
như thế làm cho người ta có loại......
“Nghĩ cái gì vậy?” Phan Gay đột nhiên kề sát vào ta,
“Có thấy nơi này có chút hương vị thế ngoại cao nhân?”
Ta không để ý tới hắn, tuy rằng hắn nói đúng.
Hắn vỗ vỗ đầu ta, “Nơi này là nơi ở của Liêu Tuyển.”
Liêu Tuyển......
Ta trừng mắt nhìn hắn một cái, hắn sẽ không thực sự
xuống tay với Vũ Văn Duệ và người nhà họ Bạch đi?
Phan Gay gợi lên môi mỏng, trong mắt chớp động ác liệt
,“Ta thấy biểu ca của nàng rất quan tâm Bạch gia tiểu thư, Bạch gia tiểu thư
kia đối với biểu ca của nàng cũng tình ý miên man. Hôm nay là ngày Bạch gia
tiểu thư kia khỏi hẳn, không bằng ta làm một hồi nguyệt lão, cho bọn họ song hỷ
lâm môn, thế nào?”
Ta nheo mắt, nguyệt lão? Này
là nguyệt lão kiểu gì? Ngươi là thích chõ mõm vào thì có, chính là muốn ép buộc
liền ép buộc, hoàn toàn không để ý đến suy nghĩ của người khác!
“Đang mắng ta?” Phan Gay xoa xoa mặt ta, thở dài nói:
“Nha đầu, ta cũng vì tốt cho nàng, biểu ca kia của nàng, nếu ngay cả chút dụ
hoặc này cũng chịu không được thì không tính là nam nhân tốt.”
Ta thật muốn phun hắn một miếng, Vũ Văn Duệ có phải
nam nhân tốt hay không thì có liên quan quái gì đến ngươi?
“Tính canh giờ, dược tính cũng đã phát tác.” Phan Gay
cười sung sướng, “Nha đầu, nhìn cho kỹ.”
Hắn đem ta vào phòng nhỏ dưới tầng hầm ngầm, ấn lên
vách tường làm một khối đá nhỏ rơi xuống, ôm ta nhằm ngay khe hở, ý cười ngâm
ngâm nhìn ta nói: “Trò hay bắt đầu.”
Ta hung hăng liếc hắn, xuyên qua khe hở thấy được mọi
thứ trong phòng cách vách.
Cách vách cũng là một phòng đơn sơ, trên bàn bày đầy
chai lọ mở hoặc không mở, trên giường sạch sẽ là Bạch Sắc cùng Vũ Văn Duệ đang
nằm, mà Bạch Kiếm Phi và Bạch Vi còn lại đang tựa vào góc tường, mặt khác có
một người trung niên đang run rẩy đi đến bên giường.
“Liêu thần y.” Bạch Kiếm Phi mày rậm nhíu chặt, hữu
khí vô lực hỏi: “Người vừa rồi rốt cuộc là ai? Vì sao lại hạ dược chúng ta?”
“Không biết.” Liêu thần y đi đến bên giường ngồi
xuống, tức giận nói: “Ai biết có phải hay không là kẻ thù của Dục Văn.”
“Này......” Bạch Kiếm Phi dừng một chút, lại lo lắng
hỏi: “Vậy hắn hạ dược gì với chúng ta? Vừa rồi hắn cho Sắc nhi và Dục Văn ăn
cái gì?”
Liêu Tuyển nhìn Bạch Sắc và Vũ Văn Duệ đang hôn mê,“Là
ta quá sơ suất, không ngờ sẽ có người hạ nhuyễn cân tán vào nước trà.” Hắn bắt
mạch cho Bạch Sắc, thần sắc có chút sững sờ, “Hắn cho muội muội ngươi và Dục
Văn hạ......”
Bạch Kiếm Phi và Bạch Vi sốt ruột hỏi:“Cái gì?”
Liêu Tuyển liếc bọn họ một cái, chậm rãi nói: “Xuân
dược.”
Bạch Kiếm Phi nghe vậy lập tức ngây người, trên mặt
Bạch Vi hiện lên một ít xấu hổ, nàng nghi hoặc nói: “Vì sao người kia lại làm
vậy?”
“Này ta không biết .” Liêu Tuyển vô lực ngồi xuống
giường, “Cũng chỉ có thể thế, độc trên người muội muội ngươi đã giải xong, rốt
cuộc cũng có thể mở miệng nói chuyện, Dục Văn là nam tử vạn dặm mới tìm được,
rõ ràng đây là việc vui, tất cả đều vui vẻ.”
Bạch Kiếm Phi nghĩ nghĩ, trên mặt cũng nhiễm thượng
vui mừng, nhưng trong chốc lát muốn nói lại thôi, “Nhưng mà......”
“Nhưng mà cái gì?” Liêu Tuyển hừ lạnh một tiếng,
“Ngươi còn không chịu đem muội muội ngươi cho Dục Văn? Ta nói với ngươi, người
này hạ xuân dược không phải xuân dược bình thường, trong vòng một canh giờ mà
không giải liền phải chết, không thể nghi ngờ.”
Bạch Kiếm Phi trừng lớn mắt, “Lời này là thật sao?”
“Lừa ngươi làm gì” Liêu Tuyển dứt khoát nằm xuống
giường, “Ta và Dục Văn hợp lực cứu muội muội ngươi, đừng để ngày đầu tiên liền
chết.”
“Ta......” Bạch Kiếm Phi thở dài, “Không phải ta không
chịu, mà ta sợ Dục Văn không chịu.”
“Sao vậy?”
“Không gạt ngươi, Dục Văn đã có cô nương trong lòng,
bây giờ phải làm sao cho tốt......”
“Phi, trước khác nay khác, bây giờ là tình huống mà
hắn có thể lựa chọn sao? Hắn đã trúng độc, không giải chỉ còn đường chết.” Liêu
Tuyển lơ đễnh, “Cùng lắm thì muội muội ngươi uất ức làm thiếp.”
Bạch Kiếm Phi nhìn nhìn hai người hôm mê trên giường,
nói: “Vậy......”
“Vậy cái gì mà vậy, chúng ta ra ngoài, bằng không
ngươi muốn xem cuộc chiến à?” Liêu Tuyển nói xong từng chút từng chút đi về
phía cửa, miệng nói: “Ta chưa bao giờ chật vật như vậy, người nọ trăm ngàn lần
đừng để ta bắt được, bằng không ta cho hắn nếm thử dược ta mới làm ra......”
Ta lạnh lùng nhìn Phan Gay một cái, người này nghĩ ra
biện pháp thử như vậy…cao, thật sự là “Cao”.
“Không cần nhìn ta như vậy.” Phan Gay dán bên tai ta
nói: “Trên thế gian này có mấy nam tử từ chối được nhuyễn hương ôn ngọc đưa lên
cửa?”
Ta không nói, đáy lòng có ngọn lửa nhỏ bắt đầu cháy.
Ta từng xem qua rất nhiều sách viết chuyện xưa như
vậy, nam chính yêu nữ chính, nhưng vì rối rắm với nữ phụ, sau đó nữ phụ thiết
kế nam chính, cùng nam chính dưới tác dụng của xuân dược xxx, hay là nam chính
không đành lòng nhìn nữ phụ chết, vì thế vẫn cùng nàng xxx...... Tình hình bây
giờ cũng không khác là mấy, chỉ có, nam chính là người nhiều mặt thân thiết với
ta.
Ta thật muốn nói...... Nam chính, ngươi là cái đồ cặn
bã, nữ chính xem trọng ngươi như thế, vì sao ngươi không chết đi a.
Ta hít vào một hơi, cố áp chế cảm giác kì quái trong
lòng.
“Tỉnh......” Phan Gay giải á huyệt của ta, xoay mặt ta
qua bắt ta tiếp tục nhìn, “Nếu nàng không muốn xem thì cứ nói cho ta biết, ta
mang nàng đi, được không? Đi đến nơi không có bọn họ.”
“Xem.” Ta thản nhiên nói: “Vì sao không xem.”
Phan Gay ngốc ra, sau đó cười khẽ một tiếng, “Thật là
chưa từ bỏ ý định.”
Ta không để ý tới hắn, trong lòng cười lạnh một tiếng.
Ta là An Kha Lam, ta chưa bao giờ nghĩ mình là người tốt, mà Vũ Văn Duệ so với
ta, càng khỏi phải nhắc tới.
Bạch Sắc trên giường tràn ra rên rỉ, hai gò má hồng
hồng thong thả nhìn Bạch Kiếm Phi, “Ca ca......”
“Khụ khụ, Sắc nhi, muội tỉnh.” Bạch Kiếm Phi không tự
nhiên ho khan vài tiếng, “Ca ca đi ra ngoài, muội cùng Dục Văn nghỉ ngơi cho
tốt.”
Bạch Sắc nghi hoặc nhìn nhìn Vũ Văn Duệ bên cạnh,
“Muội cùng Dục Văn công tử?”
“Ha ha, đúng vậy, hai người nghỉ ngơi cho tốt.” Bạch
Kiếm Phi cười gượng.
“Muội......” Bạch Sắc vừa định nói chuyện, Vũ Văn Duệ
lại tỉnh lại, trên mặt nàng hiện vẻ thẹn thùng, nói: “Dục Văn ca ca.”
“Ừ.” Vũ Văn Duệ thản nhiên lên tiếng, trên mặt tuấn mỹ
là vẻ âm u khó hiểu.
“Dục Văn” Ba người Bạch Kiếm Phi đã đi đến cửa, hắn có
chút xin lỗi lại khó nén vui sướng nói: “Huynh cùng Sắc nhi trúng...... Dục
Văn, ta hy vọng huynh có thể đối tốt với Sắc nhi.”
“Ca ca?” Bạch Sắc xoa xoa mồ hôi thấm ra trên trán,
“Ta và Dục Văn ca ca trúng cái gì?”
“Ách......” Bạch Kiếm Phi nói không nên lời, Liêu
Tuyển không kiên nhẫn nói: “Xuân dược.”
Bạch Sắc trừng lớn mắt, “Xuân….xuân…xuân dược?”
“Ừ ừ ừ, hơn nữa trong vòng một canh giờ không giải các
ngươi sẽ chết.” Liêu Tuyển lạnh lạnh nói.
Bạch Sắc nghe thấy chết thì không biết làm sao, vụng
trộm nhìn Vũ Văn Duệ vài lần nói: “Vậy… vậy… vậy phải làm sao bây giờ......”
Liêu Tuyển một tay đóng lại một cánh cửa, “Cái gì mà
làm sao bây giờ, hai người các ngươi cứ giải độc đi, chúng ta sẽ không quấy rầy
.”
Tầm mắt của Bạch Kiếm Phi, Bạch Sắc và Bạch Vi đều
nhìn về phía Vũ Văn Duệ, đáy mắt Bạch Kiếm Phi và Bạch Sắc có vui sướng không
khó nhìn ra, mà Bạch Vi còn lại có chút lo lắng.
Vũ Văn Duệ thản nhiên liếc Liêu Tuyển một cái, “Tử kim
hoàn.”
Liêu Tuyển cảnh giác nói: “Làm gì?”
Vũ Văn Duệ như trước không đổi sắc, “Cho ta.”
“Ha ha, ngươi nói giỡn với ta sao?” Liêu Tuyển phất
phất tay, “Không có khả năng.”
“Không cho?” Vũ Văn Duệ nhẹ nhàng nhíu mày, “Xem ra
ngươi không muốn vườn dược kia của ngươi nữa.”
Liêu Tuyển tức giận mắt dựng thẳng, “Ngươi dám phá
vườn thuốc của ta?”
Vũ Văn Duệ cười nhạt, ánh mắt ôn hòa, “Ngươi thử xem
ta có dám hay không.”
“Thổ phỉ! Ngươi là đồ thổ phỉ!” Liêu Tuyển nói: “Tử
kim hoàn là thánh hoàn giải độc! Ta luyện năm năm mới có một viên!”
“Cho ta.”
“Bây giờ trên đời cũng chỉ có một viên!”
“Cho ta.”
“Nó có thể giải trăm độc!”
“Cho ta.”
“Ngươi nếu trúng trăm xà thảo kịch độc linh tinh ta
lập tức cho ngươi, nhưng bây giờ ngươi muốn để giải xuân dược? Không cho, ta
tuyệt đối không cho.”
“Ta cũng dùng để giải độc.”
“Ngươi giải độc gì? Bên cạnh ngươi có sẵn thuốc giải,
vì sao ta lại phải lãng phí tử kim hoàn của ta!” Liêu Tuyển thà chết chứ không
chịu khuất phục, tròng mắt mang ái muội nói: “Hơn nữa tử kim hoàn chỉ có một
viên, nếu ngươi ăn, người bên cạnh ngươi phải chết không thể nghi ngờ. Dù sao
ta thấy bộ dáng cô nương này không sai, đối với ngươi cũng là tình căn sâu đậm,
ngươi đừng do dự, đẹp cả đôi đường không phải tốt lắm sao?”
Bạch Kiếm Phi cũng nói: “Dục Văn, ta biết như vậy rất
miễn cưỡng huynh, nhưng Liêu thần y nói độc này một canh giờ không giải thì
phải chết không thể nghi ngờ...... Dục Văn, mong huynh cứu muội muội ta đi!”
Ánh mắt Bạch Sắc lóe lên, cảm thấy thẹn không chịu nổi
nhưng cũng ẩn ẩn có tia chờ mong.
Vũ Văn Duệ không nói lời nào, chỉ thản nhiên liếc qua
bọn họ một cái, sau đó gợi lên môi mỏng khẽ cười một tiếng, trong trẻo nhưng
lạnh lùng chậm rãi nói: “Nàng chết, thì liên quan gì đến ta?”