Editor: Puck
Thái độ này của Tô Mộ khiến Bạch Tiêu vui lên, anh dựa vào tường, vênh váo tự đắc nói:”Cho cô một nhiệm vụ, làm xong, liền tha thứ chuyện lúc trước cho cô!”
“Dạ dạ! Boss có chuyện gì ngài cứ nói!” Giọng Tô Mộ chân chó, nhưng vẻ mặt hết sức dữ tợn, dáng vẻ kia thật lòng hận không thể khiến Bạch Tiêu mượn thân phận giáng tai họa cho cô người nhỏ bé này chết đi.
“Đi tìm nhị manh hóa giải thích một chút với cô ấy, boss Tần chúng ta hết sức nhớ cô ấy, nhưng không bỏ thể diện xuống được, kêu cô ấy nhanh chóng trở lại đi!”
“...” Tô Mộ thật sự không biết nên trả lời Bạch Tiêu như thế nào, chuyện làm người hòa giải này cũng quá khó khăn đi!
“Thế nào? Cô có ý kiến? Tiền thưởng tháng này, tiền lương cuối tháng...” Bạch Tiêu còn chưa nói hết, Tô Mộ đã vội vàng ngắt lời, cười ha hả nịnh bợ, “Làm sao có thể, tôi bị lời nói thú vị của boss ngài làm cho kinh ngạc!”
“Vậy thì được, tối nay chờ tin tức tốt của cô!” Bạch Tiêu nói xong trực tiếp cúp điện thoại, động tác hết sức lưu loát, Tô Mộ ở đầu điện thoại bên kia nghe tiếng tút tút trong điện thoại, hơi sững sờ.
Ngay sau đó cô tức giận giơ một tay lên, khi chuẩn bị ném điện thoại di động ra, mới ý thức được đây là điện thoại di động của mình! Vội vàng ỉu xìu thu tay về, sờ sờ điện thoại di động suýt chút nữa bị cô hủy diệt, trong lòng hết sức bi thương.
Bạch Tiêu cúp điện thoại, suy nghĩ một chút định đi dạy cho Tần Mặc một khóa, tránh cho cậu ta ba ngày hai bữa chọc bà xã tức giận chạy mất, khiến cho cả nhóm người dưới xui xẻo theo!
Bạch Tiêu đi tới phòng làm việc của Tần Mặc, Tần Mặc đang cúi đầu xem tài liệu, ngẩng đầu nhìn lướt qua Bạch Tiêu, không nói gì, mặt lạnh lùng tiếp tục cúi đầu xem tài liệu trong tay.
Khóe mắt Bạch Tiêu liếc nhìn chồng tài liệu thật dày trên bàn làm việc của Tần Mặc, âu sầu trong lòng! Anh ha ha cười gượng hai cái, đưa tay gõ bàn một cái, khi Tần Mặc ngẩng đầu nhìn về phía mình, thần bí hề hề nói: “Tiểu Tần Tần, dạy cậu cách dụ dỗ bà xã mình trở về này!”
Tần Mặc vốn định đuổi Bạch Tiêu ra ngoài, nhưng nghe thấy lời ấy, đột nhiên dừng một chút, mở miệng nữa, nói: “Làm sao đuổi Tần Dật Hiên đi?”
Anh nói xong suy nghĩ một chút, bổ sung một câu: “Không dùng được khổ nhục kế rồi.”
“!” Bạch Tiêu quan sát Tần Mặc trên dưới một chút, trong mắt lộ vẻ kinh ngạc, thứ hàng này lại còn dùng khổ nhục kế rồi, xem ra quyển sách kinh hãi thế tục kia có thể xuất bản rồi.
“Cái này... Trong ba mươi sáu kế chúng ta có thể đổi một kế khác!” Bạch Tiêu vốn cũng định để Tần Mặc dùng khổ nhục kế, nhưng làm không được, anh ngẫm nghĩ lại, đột nhiên có một ý kiến hay.
Cho dù ở trong phòng làm việc của Tần Mặc, anh vẫn thần thần bí bí tiến tới bên lỗ tai Tần Mặc, nói thầm một hồi.
Đợi đến khi Bạch Tiêu nói xong, Tần Mặc nhíu nhíu mày, vừa định mở miệng phủ quyết, nhưng ngẫm nghĩ một chút về quan hệ hiện giờ giữa anh và Tô Song Song, không nhịn được mở miệng hỏi một câu: “Thật sự có hiệu quả?”
“Cậu thử một chút chẳng phải sẽ biết? So với cậu không hề làm gì ngược lại còn mạnh hơn cậu ở đây tức nhị manh hóa đi!” Bạch Tiêu nói xong vỗ bả vai Tần Mặc, chế nhạo nhìn cậu ta, nhưng anh biết cái miệng kia của Tần Mặc, thật sự không biết dỗ con gái!
Tần Mặc không mở miệng coi như chấp nhận, anh buông tài liệu trong tay xuống, tính toán thực hành theo kế hoạch mà Bạch Tiêu nói.
Thật ra thì Bạch Tiêu chỉ nói thử một chút, mang theo một nửa tâm tình nhạo báng, không ngờ Tần Mặc đi thật, anh cười như hồ ly, đợi đến khi Tần Mặc đi tới cửa, không nhịn được hét lên: “Nếu thành công, cậu phải cho tôi nghỉ phép!”
Tần Mặc không hề để ý đến Bạch Tiêu, bước đi ra ngoài, thật ra thì trong lòng anh hơi lúng túng, nhưng vừa nghĩ tới có thể dụ dỗ bà xã của mình về, đã cảm thấy chút lúng túng này không đáng kể.
Nếu không để cho Tô Song Song tiếp tục ở cùng với tiểu hồ ly chết bầm Tần Dật Hiên đó, đoán chừng bà xã của mình đã bị người lừa chạy!
Tô Song Song vừa dậy đã tới bệnh viện nhìn xem, Tần Dật Hiên vốn định đi cùng Tô Song Song, công ty đột nhiên có việc, anh đi trước.
Tô Song Song cầm cháo mình tự nấu, đang cầm hộp giữ ấm ra đến ngoài cửa nhà trọ, thiếu chút nữa bị sợ đến ném hộp cơm ra.
“Ôi trời má ơi! Gấu ở đâu đến đây!” Cô nhìn kỹ, lại là một người mặc đồ đóng giả gấu bông lớn, cô bị sợ đến vỗ ngực, lập tức cảm thấy lúng túng với việc mới vừa rồi mình ngạc nhiên.
Cô lúng túng cười cười, xua xua tay với con gấu bông lớn này, vừa định bỏ qua nó đi ra ngoài, ai biết cô đi sang trái gấu đi sang trái, cô đi sang phải gấu cũng đi sang phải.
Lặp lại mấy lần như vậy, Tô Song Song rốt cuộc không còn kiên nhẫn, hung dữ trợn mắt nhìn con gấu bông lớn này, chất vấn: “Anh rốt cuộc định làm gì?”
Ai biết người trong con gấu bông này không nói gì, Tô Song Song nổi giận, kẹp hộp cơm giữa hai chân, đưa hai tay lên rút cái đầu gấu ra.
Người này trái lại rất phối hợp, cũng không tránh né, Tô Song Song cũng không tốn nhiều sức lực đã rút đầu gấu ra, đầu gấu vừa rút ra, khí nóng toát ra từ bên trong gặp phải không khí lạnh bên ngoài trong nháy mắt bốc lên sương trắng.
Trong mờ mịt, Tô Song Song nhíu mày nhìn một chút, kêu lên một tiếng: “Tần Mặc, anh làm cái gì?”
Tần Mặc lau mồ hôi ẩm ướt, tốn sức cố nặn ra vẻ tươi cười, ngây ngô nói: “Vui mừng bất ngờ!”
“....” Mặt Tô Song Song nhất thời không có biểu cảm gì, ngay sau đó khóe miệng cô co quắp mấy cái, cô lặp lại một lần nữa, “Anh làm cái gì?”
“Vui mừng bất ngờ!” Tần Mạc cũng lặp lại một lần nữa, trên mặt vẫn mang theo nụ cười ngu si ngốc nghếch.
Nhìn thấy mà khiến Tô Song Song nhịn không được cười rộ lên, cô thật sự chưa từng nghĩ có thể nhìn thấy vẻ mặt này trên mặt Tần Mặc.
“Anh rốt cuộc định làm gì!” Tô Song Song không nhịn được hỏi một lần nữa, lúc này giọng nói đã có chuyển biến tốt, lộ ra chút âm cuối.
Tần Mặc lại không nói gì, vươn tay ôm Tô Song Song vào trong ngực cồng kềnh của mình, cằm của anh tựa lên trán cô, mùi vị chỉ thuộc về Tần Mặc trong nháy mắt chiếm hết khứu giác của Tô Song Song.
Tô Song Song khẽ thở dài, thật ra thì tỉnh táo một đêm như vậy, cô cũng không tức giận với Tần Mặc, Tần Mặc chính là người có tính nết như vậy, cô không thể tùy tiện thay đổi tính cách của anh.
Hai người cứ ôm như vậy trong chốc lát, Tần Mặc nói một câu không quen thuộc: “Thật xin lỗi…”
Ba chữ thật đơn giản này, thiếu chút nữa khiến Tô Song Song đỏ tròng mắt, cô không nhịn được nở nụ cười hạnh phúc, cắn môi, mới ngăn không cười thành tiếng.
Cô ho nhẹ một tiếng, hơi ngượng ngùng nói: “Vậy sau nay anh còn dám máu lạnh như vậy không?
“Em kêu anh quan tâm ai anh sẽ quan tâm người đó!” Có thể nói Tần Mặc được Bạch Tiêu nói cho anh biết mấy câu thông hiểu đạo lý rồi, lời tâm tình nói đặc biệt có thứ tự.
“Anh…” Tô Song Song bị lời ngon tiếng ngọt này của Tần Mặc làm cho không biết nên nói cái gì rồi, cô nhẹ nhàng đấm một cái lên thân thể gấu bông của Tần Mặc, theo bản năng vòng chặt anh.
Bạch Tiêu ngồi ở trong xe cách đó không xa, cười híp mắt nhìn hai người này ôm nhau, vội vàng ghi một chiêu này xuống, tính toán sau này nhập thêm vào bản “Kế trong kế yêu đương” của mình.
Khi hai người đang chàng chàng thiếp thiếp, Tô Song Song tỏ vẻ hơi xấu hổ, cô gõ lên thân thể gấu bông của Tần Mặc một cái, lúng túng nói một câu: ‘Cái đó, trước bỏ em ra có được không.”
Tần Mặc đã rất lâu không ôm Tô Song Song, tự nhiên không bỏ được, không nói không rằng cũng không buông tay, cứ dùng thân thể thô kệch như vậy ôm cô.
Đầu tiên Tô Song Song còn hơi kiên nhẫn, nhưng theo đầu gối càng ngày càng tê dại, cô không nhịn được, đẩy Tần Mặc ra, nhưng sức lực nhỏ bé này của cô, ở trước mặt Tần Mặc chính là không đáng kể gì.
“Tần Mặc, nếu anh không tránh ra, em tức giận!” Đáng tiếc Tô Song Song chưa kịp tức giận, đầu gối của cô run lên, hộp cháo đã tiếp xúc thân mật với cả một vùng đất.
Tô Song Song nhìn qua khe hở ngơ ngác nhìn cháo đặc sánh trên đất, quả thật trong lòng chảy máu!
Tần Mặc cũng ý thức được điều gì, buông Tô Song Song ra, cúi đầu nhìn xuống theo tầm mắt của cô, vẻ mặt rất lúng túng.
Tô Song Song thật sự định tức giận, nhưng lại cảm thấy như vậy hơi hẹp hòi, cô mím môi, tội nghiệp nhìn cháo trên mặt đất, không biết nói gì với Tần Mặc cho phải.
Tần Mặc đưa tay lại ôm Tô Song Song vào trong ngực, vỗ nhè nhẹ sau lưng cô: “Nén bi thương!”
“…” Tâm tình vốn hơi đau thương của Tô Song Song lập tức bị câu nói không đáng tin cậy chút nào này của Tần Mặc đến không còn gì.
Cô thở dài, vừa định nói gì, chỉ nghe thấy tiếng xe hơi phanh gấp, xe mới dừng lại, chỉ nghe thấy Tô Mộ hoảng hốt kêu lên: “Tô Song Song, em lại ngoại tình!”
“…” Tô Song Song không nhịn được ngửa đầu nhìn trời, nghĩ thầm hôm nay thật sự không thích hợp ra cửa, tại sao vào thời điểm này gặp được Tô Mộ, cô thật sự hận không thể tìm một cái lỗ để chui vào.
Không! Tô Song Song lập tức bác bỏ suy nghĩ này, cô tính toán lôi kéo Tần Mặc cùng nhau chui vào kẽ đất như vậy.
Tô Mộ xuống xe, thấy Tô Song Song vẫn không buông người đàn ông như con gấu chó này ra, trong nháy mắt tức giận, có tư thế phất tay áo định đánh tên gian phu này.
Tô Song Song theo bản năng định đẩy Tần Mặc ra, để Tô Mộ nhìn rõ là ai, ai biết Tần Mặc phát điên cái gì, đôi tay lại giữ chặt đầu Tô Song Song, hôn lên miệng cô.
Tô Mộ cách đó không xa sửng sốt, ngay sau đó thét lên một tiếng, bị một kích trí mạng, cô bị một màn này làm tức đến run rẩy cả người, hét lớn một tiếng: “Tên gian phu này, có phải chán sống rồi không! Mau buông người phụ nữ của tôi ra!”
“…” Tô Song Song im lặng lần nữa, chỉ có điều dáng vẻ bây giờ của cô cũng không nói ra được gì, cô vội vàng nháy mắt với Tô Mộ, để cho chị ấy đừng nói lung tung nữa, tránh cho chọc giận Tần Mặc, đày chị ấy đi biên cương.
Ai biết Tô Mộ không nhận được tín hiệu trong mắt Tô Song Song, ngược lại coi như đó là Tô Song Song liếc mắt đưa tình, cô càng thêm tức giận.
Cô trực tiếp một cước đá lên cái mông gấu của Tần Mặc, một cước này có uy lực mười phần, thân thể Tần Mặc run lên, tiếp theo đó buông tay ôm gáy Tô Song Song ra.
Tô Song Song vội vàng mở miệng kêu một tiếng: “A Mặc!” Đây coi như cho Tô Mộ tín hiệu, để cho chị ấy đừng ngốc nữa, tự chui đầu vào rọ rồi!
Tô Mộ vừa nghe tiếng gọi này của Tô Song Song, sửng sốt một chút, sau đó bị sợ đến trừng lớn cặp mắt, chợt lùi về sau mấy bước, xoay người định chạy, ai biết còn chưa kịp xoay người, đã nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Tần Mặc.
Bây giờ Tô Mộ đã có lòng muốn chết rồi, vội vàng tươi cười, định giả bộ như người không có chuyện gì chạy đi, nào biết Tần Mặc lại lên tiếng: “Tôi biết rõ cô, Tô Mộ.”
“!” Khi Tần Mặc nói ra hai chữ Tô Mộ, trái tim nhỏ bé của Tô Mộ bị sợ đến run lên theo, cô nghĩ có lòng muốn khóc.
Nhưng lời kế tiếp của Tần Mặc khiến cho Tô Mộ muốn khóc cũng không khóc được, trực tiếp muốn chết, “Cô ấy là của cô?”
“Cái đó boss Tần à, tôi thỉnh thoảng nói giỡn một chút với Song Song, ha ha ha! Cô ấy là của ngài!” Tô Mộ biết chấp niệm của Tần Mặc với Tô Song Song, nụ cười trên mặt càng khó nhìn hơn khóc.
Tô Mộ cảm thấy hôm nay nhất định ra cửa không xem hoàng lịch, nếu không sao trở về bị Bạch Tiêu để mắt tới, lại đụng phải trên họng súng của Tần Mặc.