Nam Thần Ở Phòng Bên Cạnh

Chương 369: Chương 369: Chương 239: Muốn nhìn hai đứa kết hôn




Editor: Puck

“Không có chuyện gì!” Một lát sau, Tần Mặc nhẹ nhàng an ủi Tô Song Song một câu, anh lại chưa từng an ủi ai, âm thanh cứng ngắc có vẻ cực kỳ quỷ dị.

Tô Song Song hít mũi một cái, thu nước mắt muốn chảy ra về, cô cắn môi, hai tay túm chặt lấy quần áo Tần Mặc.

“A Mặc, ông nội sẽ không có chuyện gì đi.” Tô Song Song không ngờ mình vừa mở miệng, nước mắt lại chảy ra rồi.

Tần Mặc không trực tiếp trả lời Tô Song Song, vẫn như cũ nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng căng thẳng cứng rắn của Tô Song Song, qua một hồi lâu, mới buồn buồn hừ ra một tiếng: “Ừ.”

Lại một lát sau, Tần Mặc cảm giác có thể mình nói không quá rõ ràng, lại tăng thêm một câu; “Có Bạch Tiêu ở đây, yên tâm.”

Tất cả bệnh tình của ông cụ Tần đều do Bạch Tiêu xử lý, không có ai hiểu rõ hơn anh ấy phải làm như thế nào, cho nên Tần Mặc tin tưởng anh ấy.

Tô Song Song đột nhiên không lên tiếng, phát ra âm thanh huyên náo, Tần Mặc đợi trong chốc lát cảm thấy kỳ quái, anh cúi đầu nhìn về phía Tô Song Song.

Chỉ có điều từ vị trí này anh chỉ có thể nhìn thấy đỉnh đầu của Tô Song Song, thấy đầu nhỏ của cô từ từ cọ trái lại cọ phải, không biết đang làm gì ở đây.

Tần Mặc tiếp tục đợi thêm chốc lát, Tô Song Song vẫn không ngẩng đầu, Tần Mặc cảm thấy Tô Song Song khóc, đôi tay giữ chặt bả vai cô, định đẩy cô ra, liếc mắt nhìn.

Ai biết lại không đẩy ra được, Tần Mặc cảm giác càng thêm kỳ quái, cánh tay vừa dùng lực, đẩy Tô Song Song ra, Tô Song Song lập tức giả chết còn giật giật cái mũi nhỏ của mình.

Tần Mặc nhìn lỗ mũi lóng lánh của Tô Song Song, đột nhiên có cảm giác xấu xông lên đầu, anh chậm rãi cúi đầu nhìn về phía đầu vai mình chỗ Tô Song Song vừa mới tựa đầu vào.

Khi nhìn thấy vết bẩn trong suốt trên âu phục kia, sửng sốt một chút, một giây kế tiếp trong nháy mắt anh ý thức được đây là thứ gì, nhắm mắt lại hít vào một hơi thật sâu, mới kiềm chế được lửa giận trong lòng.

Tô Song Song rõ ràng cảm thấy bàn tay giữ trên đầu vai mình khẽ dùng chút sức, bị sợ đến rụt cổ lại, càng thêm chột dạ.

“Em thật sự không phải… Hít… Cố ý…” Không biết có phải vừa rồi Tô Song Song ở bên ngoài bị cảm lạnh rồi không, vừa nói, nước mũi lại không nhịn được chảy ra ngoài.

Cô vội vàng hít hít, nhưng nước mũi giống như chống đối lại cô, càng dùng sức hút, vừa buông lỏng, chảy ra nhiều hơn.

Khuôn mặt nhỏ nhắn ngượng ngùng vốn tái nhợt của Tô Song Song trong nháy mắt đỏ hơn mông khỉ, cô cúi đầu, định che giấu ngượng ngùng của mình.

Tần Mặc đột nhiên nắm lấy cằm cô, khiến cô ngẩng đầu lên, sau đó chìa ống tay áo ra, lung tung xoa xoa trên mặt cô.

Âu phục hơi cứng rắn lau trên mặt, hơi đau, Tô Song Song giống như không cảm thấy đau, kinh ngạc trợn to cặp mắt nhìn Tần Mặc, lại cúi đầu nhìn vệt trong suốt trên ống tay áo của Tần Mặc.

Tô Song Song thật sự sợ ngây người, Tần Mặc tiểu cầm thú thích sạch sẽ này, sao lại làm ra chuyện như vậy!

“A… A Mặc… Tô Song Song vừa mở miệng liền lắp bắp, thật lòng thiếu tự tin!

Tần Mặc không để ý tới Tô Song Song, đưa tay cởi luôn áo khoác âu phục dơ bẩn ra, cuộn lại, ném vào ngực Tô Song Song, lạnh lùng nói: “Trở về giặt sạch sẽ!”

Mặc dù thái độ của Tần Mặc chảnh chọe, nhưng động tác mờ ám lạnh lùng kia, trong nháy mắt khiến trong lòng Tô Song Song ấm áp, cô vừa ngọt ngào, ngượng ngùng nói: “Vâng!”

Tần Mặc nắm tay Tô Song Song, định đi xem ông cụ Tần một chút. Khi đứng ngoài phòng bệnh, Tô Song Song nhìn ông cụ Tần hai mắt nhắm nghiền, tâm tình trong nháy mắt trầm xuống.

Bệnh của ông cụ Tần nói nặng cũng không nặng, nói nhẹ cũng không nhẹ, ông cụ vừa tỉnh lại liền vội vã muốn gặp Tô Song Song, Tô Song Song đi theo Tần Mặc vào.

Cô vừa mới đi vào, ông cụ Tần đã cố sức khoát tay áo với cô, để cho cô đi tới, Tô Song Song đi nhanh mấy bước, vừa đứng bên cạnh ông cụ Tần, nhìn dáng vẻ tiều tụy chịu đựng khổ sở của ông cụ, mắt liền đỏ, nước mũi mới vừa ngừng lại theo nước mắt chảy xuống.

“Hít… Hít…” Cô hút hai cái, ông cụ Tần nhìn thấy dáng vẻ Tô Song Song như vậy lại không nhịn được cười một tiếng sảng khoái, cười một tiếng, không khống chế được hơi thở, ho khan.

“Ông nội, ngài đừng cười, mau nghỉ ngơi thật tốt đi!’ Tô Song Song nói xong nước mắt rốt cuộc không khống chế được, cùng nước mũi tùy ý chảy xuống.

Tần Mặc đứng bên cạnh Tô Song Song, hình như đã có dự kiến trước, cầm khăn giấy lau lỗ mũi cho cô, lại như người bình thường không có chuyện gì đứng bên cạnh, cũng không nhìn ông cụ Tần, rõ ràng vẻ ngăn cách với ông cụ vẫn còn chưa tiêu tan.

Sắc mặt ông cụ Tần trắng bệch, đôi môi cũng khô khốc, cái miệng của ông cụ giật giật, một lát sau mới tìm được giọng nói của mình, vừa mở miệng đã không nhịn được mắng Tần Mặc một câu: “Mày đứa cháu bất hiếu, lão già ông đây sắp chết, mày còn không có tâm nhãn lớn một chút! Khụ khụ!

“Ông nội, ngài đừng tức giận với anh ấy, thật ra thì a Mặc cũng rất sốt ruột, ông xem, ông xem, tay anh ấy cũng run rẩy!” Tô Song Song nói xong một phát túm lấy tay a Mặc, bản thân run run.

“…” Tần Mặc câm lặng trong nháy mắt, chỉ có điều cũng không nói thêm điều gì, liền tùy ý Tô Song Song túm tay anh náo loạn như vậy.

Ông cụ Tần vốn còn tức giận Tần Mặc, bị Tô Song Song làm cho một phát như vậy, lại nhịn không được bật cười, cười đến ho khan.

Cười một lát, Tô Song Song khẩn trương nhìn ông cụ Tần, ánh mắt không chớp nhìn cổ họng ông cụ, chỉ sợ ông cụ bị sặc, bởi vì khẩn trương, tay nắm tay Tần Mặc dần dùng sức.

Chân mày Tần Mặc cũng theo lực tay của Tô Song Song mà nhíu sâu hơn, nhưng anh cũng tùy cho Tô Song Song càn quấy như vậy.

Ông cụ Tần cười một lát, rốt cuộc thuận khí rồi, kéo tay Tô Song Song lại, trong nháy mắt giả bộ trở nên đáng thương.

“Ông nội… Ngài như thế nào rồi? Có chỗ nào không thoải mái sao?” Ông cụ Tần đột nhiên thay đổi sắc mặt, Tô Song Song giật mình, chỉ sợ ông cụ có chỗ nào không thoải mái.

Ông cụ Tần vẫn làm bộ đáng thương nhìn Tô Song Song, dáng vẻ cứ như muốn nói lại thôi, nhìn khiến Tô Song Song gấp gáp, cuối cùng vẫn là Tô Song Song thiếu kiên nhẫn, gấp gáp hỏi, “Ông nội, ngài có chuyện gì ngài cứ nói, có thể làm được cháu lập tức đi làm!”

“Thật sao?” Ông cụ Tần vừa nghe lời Tô Song Song nói, ánh mắt sáng lên, thiếu chút nữa không nhịn được bật cười, chỉ có điều sau một giây, vẫn duy trì thái độ đáng thương.

“Ừm! Thật như nếu cháu không phải là nam thì chính là nữ!” Tô Song Song sợ bệnh tình ông cụ Tần nặng thêm, vội vàng đồng ý.

Ông cụ Tần vừa nghe lời Tô Song Song nói, suýt chút nữa toi công bật cười, nhưng mà vẫn nhịn được.

“Thật ra thì cũng không phải chuyện lớn gì, cháu cũng biết thân thể này của ông nội không biết còn chống đỡ được bao lâu, sợ rằng không kịp nhìn thấy chắt, cho nên muốn nhìn thấy hôn lễ của hai đứa!”

“!” Tô Song Song bị sợ đến lập tức ngây ngẩn cả người, mắt trừng thật to, cũng không phản ứng không kịp, tay nắm tay Tần Mặc cũng rút ra.

Thật ra thì từ mới ban đầu ông cụ Tần dùng khổ nhục kế, anh xác định được mục đích của ông cụ, chỉ có điều ông cụ Tần lớn tuổi rồi, thân thể lại một mực không tốt.

Lần này ông cụ bị thương nặng như vậy, mặc dù Tần Mặc vẫn còn ngăn cách, nhưng cũng không đành lòng nói gì, vẫn mặc kệ ông cụ ở đây tự biên tự diễn.

“Ông nội ông nội ông nội…” Tô Song Song hoàn toàn lắp bắp, hồi lâu không nói được một câu đầy đủ.

Ông cụ Tần chớp mắt một cái, đột nhiên cười, phụ họa lời Tô Song Song: “Cháu đồng ý? Nha nha nha!”

“…” Tô Song Song nuốt nước miếng một cái, theo bản năng quay đầu nhìn về phía Tần Mặc, hỏi ý kiến của anh, thật ra thì Tần Mặc cũng suy nghĩ về vấn đề này.

Anh đương nhiên muốn cho Tô Song Song một hôn lễ long trọng, nhưng mà như vậy cũng sẽ biến thành tuyên bố với thế giới, Tô Song Song là bà xã của anh, chỉ sợ sẽ khiến cho bị bị rơi vào càng nhiều anh lừa tôi gạt, rơi vào trong lừa gạt.

Nghĩ được như vậy, Tần Mặc nắm thật chặt tay Tô Song Song, muốn dựa vào đó xác nhận mình đang ở bên cạnh cô, lại liên tưởng đến các chuyện không tốt lúc trước, Tần Mặc lại càng lộ vẻ do dự không dứt khoát.

Ông cụ Tần là người từng trải, tự nhiên biết Tần Mặc đang lo lắng chuyện gì, ông hừ lạnh một tiếng, “Đồ không có tiền đồ, ngay cả người phụ nữ của mình cũng không bảo vệ được, còn lăn lộn cái gì?”

Một câu nói coi như đánh thức người trong mộng, Tần Mặc lập tức hiểu ra, nếu như người có tâm muốn đối phó anh, cho dù anh giữ bí mật nhường nào, vẫn có thể tra ra Tô Song Song là bà xã của anh.

Cho nên còn không bằng anh thoải mái thừa nhận, như vậy có thể giảm bớt những tổn thương rõ rệt kia đối với Tô Song Song, cho cô thân phận tôn quý, khiến cho cô trở thành người mà người khác chỉ có thể nhìn lên, khiến những người phụ nữ ôm lòng ghen tỵ kia không thể đến gần bên cạnh cô.

“Làm!” Tần Mặc nghĩ thông suốt, quyết định cũng mau, sảng khoái quyết định một chữ, lại bổ sung một câu, “Cử hành một hôn lễ thế kỷ.”

Ánh mắt ông cụ Tần sáng lóng lánh như sao, nếu như không phải hiện giờ hai chân của ông cụ bị gãy, đoán chừng ông cụ đã nhảy dựng lên vỗ tay rồi.

Tô Song Song vừa nghe, liền luống cuống, bây giờ cô còn chưa chuẩn bị xong công bố tin tức về đám cưới với Tần Mặc, vốn cưới bí mật giờ trở thành hôn lễ thế kỷ, cô không bị hoảng hốt hù dọa mới là lạ.

“Tần Tần Tần…” Không biết từ lúc nào Tô song Song bắt đầu có tật lắp bắp khi khẩn trương, ầm ừ hồi lâu, vẫn không nói ra trọng điểm.

Ông cụ Tần đủ giảo hoạt! Vừa nghe giống như Tô Song Song không đồng ý, vội vàng rên lên một tiếng, đưa tay đụng vào chân mình, bắt đầu hừ hừ.

“A! Chân của tôi! Đau thế này! Không biết còn có thể sống được mấy ngày! Chỉ muốn nhìn hôn lễ của cháu nội và cháu dâu! Trước khi chết có thể ôm chắt!”

Cuối cùng ông cụ Tần hừ hừ giống như ca hát, Tần Mặc khinh bỉ liếc nhìn ông cụ Tần tự biên tự diễn vô cùng vui vẻ, trong lòng nghĩ đến rốt cuộc người ngu ngốc kia có tin tưởng lời nói dối rõ ràng như vậy của ông cụ không.

“Ông nội, ngài đừng như vậy, chúng cháu lập tức kết hôn, hôn lễ thế kỷ! Sau đó lập tức sinh chắt cho ông!” Tô Song Song vừa thấy ông cụ Tần như vậy, liền luống cuống, cái gì có thể dụ dỗ ông cụ đều nói ra, nói xong bản thân cũng sửng sốt.

Ông cụ Tần vừa nghe Tô Song Song đồng ý, lập tức không rên rỉ nữa, mặt đầy vẻ không tin nhìn Tô Song Song, giả bộ đáng thương hỏi một câu, “Thật chứ? Không thể lừa gạt người sắp chết này đâu!”

Tô Song Song vốn hơi do dự, định thu hồi lời nói vô sỉ lại, nhưng vừa thấy dáng vẻ này của ông cụ Tần, cuối cùng dậm chân một cái cắn răng một cái, thừa dịp chính mình còn chưa hối hận, dùng sức gật đầu một cái.

Tần Mặc thấy Tô Song Song gật đầu, trong mắt vẫn vô cùng trong trẻo lóe ra vẻ kinh ngạc, anh thật sự không nghĩ đến ngu ngốc này tin tưởng lời nói dối của ông cụ Tần.

Mà người ngu ngốc lại là bảo bối anh thích nhất từ đáy lòng, Tần Mặc bất đắc dĩ thở dài, chỉ có thể hung ác lườm ông cụ Tần, coi như hả giận rồi.

Ông cụ Tần nhìn Tần Mặc, thừa dịp Tô Song Song không chú ý, khiêu khích cười một tiếng, rõ ràng là lòng ham vui nổi lên, bắt đầu tranh luận với Tần Mặc.

“Hôn lễ phải cần ảnh cưới, Song Song à! Ngày mai cháu và Tần Mặc đi chụp hình cưới đi, ông cụ kêu bọn họ nửa tháng chuẩn bị, vừa đúng một tháng sau các cháu liền kết hôn!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.