Editor: Mẹ Bầu
Tần Mặc cúi đầu nhìn Tô Song Song, nghiêm túc nói: “Anh không cần phải hẹn lịch trước.”
“!” Đến lúc này Tô Song Song mới sực nhớ tới, Tần Mặc là có quá nhiều tiền! Quyền lực của đồng tiền mới lớn làm sao chứ! Bởi vậy cho nên cái việc đặt lịch hẹn trước kia, suy cho cùng thì rốt cuộc chỉ là hành tình của những người thuộc lớp bình dân, những người dân nhỏ bé mà thôi. Còn Tần Boss thì dứt khoát bỏ qua!
Lúc này Tô Song Song lại càng thêm luống cuống, thấy vậy Tần Mặc không do dự tiếp tục lôi kéo cô đi về phía trước, cái mặt dày cũng không cần để ý Tô Song Song thình lình hét lên: “Việc này,… em đã tới kỳ nghỉ lễ (*) rồi, không thể nào đi được đâu!”
(*) Kỳ nghỉ lễ: chu kỳ kinh nguyệt của phụ nữ. Còn có cách gọi khác là “bà dì tới thăm”, “dì cả tới thăm”…
Tần Mặc quay đầu lại nhìn Tô Song Song đang giở trò xấu, ngồi xổm trên mặt đất, mi tâm bắt đầu nhíu lại, biểu lộ rõ ràng cho thấy chút kiên nhẫn cuối cùng của anh đã tiêu hao hết. Tô Song Song nhìn thấy bộ dáng Tần Mặc như vậy, trong lòng chợt có chút sợ hãi.
Bất quá vì trong chốc lát không muốn bị mất thể diện, cho nên cô cứng cổ cố giữ bằng được cái dáng vẻ ta đây, để lộ biểu tình không đi được.
Tần Mặc cũng không lựa chọn chính sách bạo lực, vẫn giữa cái vẻ mặt tê liệt vạch trần lời nói dối của Tô Song Song: “Kỳ sinh lý của em không đúng.”
“...” Tô Song Song không nghĩ tới ngay cả việc này của mình mà Tần Mặc cũng nhớ. Cô cắn răng một cái trợn tròn mắt bắt đầu nói nhảm nhí: “Tháng này em bị rối loạn, vừa mới tới!”
Tần Mặc khẽ giật mình sửng sốt một chút, lập tức lôi kéo Tô Song Song đi theo hướng ngược lại. Thật ra thì Tô Song Song cũng không nghĩ tới Tần Mặc là người có chỉ số thông minh cao như vậy, ấy thế mà lại đi tin tưởng mấy lời nói láo kia của cô, trong lòng thoáng thở phào nhẹ nhõm.
Chẳng qua là cái thở phào kia còn chưa kịp chấm dứt, Tô Song Song nhìn thấy con đường mà Tần Mặc đang lôi kéo cô đi, liền cực kỳ bối rối! Đây cũng không phải là đường đi đến phòng bệnh của Cô Tô Na!
Nhất thời Tô Song Song cảm thấy chuyện này có điều gì đó kỳ quái, bắt đầu chống cự lại sự lôi kéo của Tần Mặc không chịu đi nữa: “A Mặc, anh muốn đưa em đi đâu vậy?”
“Đi đến toilet nữ, anh muốn kiểm tra lại một chút, xem điều em nói có thật đúng như vậy không? Nếu quả đúng như vậy, thì trước hết anh sẽ đưa em đi đến bệnh viện.”
“!” Tô Song Song chỉ cảm thấy giống như bị một tia sét từ trên thinh không phóng tới, trong nháy mắt đập vào trên người của cô, làm cho cô bên ngoài thì đã cháy sém mà bên trong thì vẫn còn non, trực tiếp băm băm thái thái một chút , là có thể đặt lên bàn ăn được rồi.
Tô Song Song trong lòng chột dạ, cô biết Tần Mặc đã nói ra lời như vậy, thì nhất định anh sẽ có thể làm được, vội vàng cười cười hỏi lại: “A Mặc, như vậy không tốt sao!”
“Không có gì không tốt, bất kỳ em có chuyện gì anh cũng không ngại.” Tần Mặc nghiêm trang nói, thật ra thì anh đã xác định được là Tô Song Song đã lừa gạt anh. Nhưng anh lại không muốn trực tiếp chọc thủng lời nói dối kia của cô, tránh làm cho cả hai người đều bị lúng túng. Cho nên anh mới dùng loại phương pháp này để ép chính cô phải tự mình thừa nhận sai lầm.
Hiện tại Tô Song Song thật sự không biết nghe thấy những lời kia của Tần Mặc nên cảm thấy vui vẻ, hay là cảm thấy đau buồn nữa. Cô vẫn không nhìn ra Tần Mặc đã nhìn thấu những tính toán nho nhỏ kia ở trong lòng mình rồi, cho nên lúc này cô vắt hết óc, vẫn nghĩ muốn biện pháp cứu vãn.
Cho đến khi Tần Mặc kéo cô đi đến cửa phòng rửa tay của nữ, mắt thấy hai người bọn họ sẽ phải tiến vào toilet nữ ở dưới ánh mắt của mọi người. Rốt cuộc Tô Song Song cũng không thể tiếp tục lừa gạt nữa, cô hét lên một tiếng: “Giả! Giả! Dì cả em không tới đâu!”
Bước chân của Tần Mặc đã giơ lên lơ lửng ở phía trên ngưỡng cửa, nghe thấy những lời này của Tô Song Song, anh liền thu hồi chân lại. Sau khi anh đứng vững lại rồi, cũng không quan tâm nơi này có phải là đang ở cửa phòng rửa tay của nữ hay không, Tần Mặc quay đầu lại nhìn Tô Song Songrất chăm chú, hỏi cô: “Em nói dối anh phải không?”
Hiện tại Tô Song Song đã được khắc sâu cảm nhận cái gì gọi là trộm gà không được còn mất nắm gạo. Hiện tại trong lòng cô thật sự hối hận muốn chết, lại bị loại ánh mắt kia của Tần Mặc nhìn, trong lòng càng cảm thấy sợ hãi.
Cuối cùng Tô Song Song liền cười ha ha lên một tiếng, lôi kéo tay Tần Mặc, bây giờ biến thành cô kéo Tần Mặc đi, vừa đi Tô Song Song vừa nhi khóc không ra nước mắt nói: “Anh còn không mau đi chụp ảnh cưới, sợ rằng sẽ không còn kịp nữa rồi!”
Tần Mặc kinh nghiệm đầy mình, lúc này lại đang bị Tô Song Song lôi kéo đi về phía trước. Anh nhìn gương mặt nghiêng của cô đang nhăn nhíu lại giống tờ báo bị vò nhàu, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên thoáng lộ ra một nụ cười đắc ý.
Tàn nhà studio mà Tô Song Song và Tần Mặc đến, chính là một ảnh viện áo cưới lớn nhất, nơi có những chiếc áo cưới sang trọng và đẹp nhất với giá trị xa xỉ, kỹ thuật chụp ảnh nổi tiếng. Đây là lần đầu tiên Tô Song Song đi vào toà nhà ảnh viện áo cưới chụp ảnh đặc biệt này.
Khi Tô Song Song nhìn thấy từng chiếc áo cưới tuyết trắng ở nơi này, trong nháy mắt, hai mắt cô cũng sáng rực lên rồi.
Ở trên người Tô Song Song đã thể hiện sâu sắc một quan điểm, nếu người phụ nữ không muốn mặc áo cưới thì không phải là một cô dâu tốt. Cô nhìn từng chiếc áo cưới kia một chút, lúc ban đầu cũng tỏ ra bất đắc dĩ, nhưng đến cuối cùng, cô lập tức muốn chảy nước miếng.
Tần Mặc đứng ở sau lưng Tô Song Song, tầm mắt của anh vẫn lưu luyến ở trên người của cô. Anh nghiêng mắt nhìn, ánh mắt lướt qua từng chiếc áo cưới loại thượng hạng tốt nhất của nơi này, mỗi lần anh quét mắt nhìn qua một chiếc áo cưới, theo bản năng anh lại cũng suy nghĩ một chút, chiếc áo mình vừa nhìn kia nếu như Tô Song Song mặc ở trên người thì nhìn cô tươi đẹp thế nào.
Đến cuối cùng, toàn bộ số áo cưới ở trong tủ áo cưới kia, đã được Tần Mặc ướm từng cái lên trên người Tô Song Song một lần. Đột nhiên anh cảm thấy bọn họ nên tìm bộ ảnh của từng kiệt tác áo cưới này, sau đó sẽ định dạng hình của Tô Song Song lên trên tấm hình đó, tiếp đó một mình anh trở về chỗ.
Tô Song Song vừa quay đầu lại đã nhìn thấy cặp mắt của Tần Mặc sáng lên. Lúc đầu cô vẫn còn nghĩ rằng anh cũng thích áo cưới giống như mình, nhưng đó cô nghĩ lại, thì cảm thấy không đúng. Nếu như một người đàn ông trưởng thành, khi nhìn thấy áo cưới mà hai mắt sáng lên như vậy, đây chẳng phải là một người biến thái hay sao!
Nhất thời trong lòng Tô Song Song liền cả kinh, trái tim nhỏ cứ thế nhảy lên đập thình thịch. Sự nhiệt tình của cô lại nổi lên, động tác tựa như không hề trải qua sự suy nghĩ, đi tới phía Tần Mặc.
Vừa đi đến nơi, đầu lưỡi của cô tựa như cũng không nghe lời nữa, lập tức mấp máy phát ra câu hỏi mà không kịp hối tiếc: “A Mặc, anh không phải là người biến thái đấy chứ?”
Thật ra thì khi vừa mới nhìn thấy Tô Song Song mang cái vẻ mặt khác lạ nhằm hướng mình đi tới, thì Tần Mặc liền nhận thấy có chuyện gì đó không xong rồi. Mặc dù anh biết nhất định Tô Song Song sẽ không nói ra một lời nói gì đó làm cho anh cảm thấy hài lòng, chỉ là như cũ, có chút ngạc nhiên cô sẽ nói ra cái gì, liền trầm mặc không cắt ngang lời của cô.
Quả thật câu hỏi kia của Tô Song Song đã không để cho Tần Mặc bị thất vọng. Ánh mắt của anh nhìn cô sâu sắc, Tô Song Song nhất thời cảm thấy quanh thân mình như vừa có một luồng hơi lạnh lẽo phả tới. Trong nháy mắt, cô từ trong sự mờ mịt của mình của mình thức tỉnh lại. Vừa nghĩ tới mình vừa mới xông tới, nói ra khác nào đi tìm chết, Tô Song Song liền co rụt lại cổ, theo bản năng lại muốn chạy đi.
Sau khi Tần Mặc đã một phát tóm được cần cổ của Tô Song Song, liền kéo cô qua. Anh ghé sát vào bên cạnh lỗ tai Tô Song Song, phun ra một hơi thở ấm áp nói: “Em nghĩ xem, anh biến thái như thế nào?”