Nắng Hạ Đầu Mùa

Chương 2: Chương 2: Thoát kiếp FA




Một buổi sáng chủ nhật, mình lượn lờ ở siêu thị gần nhà, thực ra không phải mua sắm gì nhiều mà chủ yếu là vào tránh nóng vì ở phòng trọ ngột ngạt quá.

Đang hí hửng ôm bịch chè, nào là chè bưởi, chè thẩm cẩm, chè ngô... mua về cho Khánh Chi và mấy chị trong khu trọ thì bỗng: Rầm!

Một tên con trai lao tới tông vào làm mình ngã sấp mặt giữa sàn, túi chè đổ tung tóe. Tên con trai quay lại ngó mình một cái giọng hơi hốt hoảng: “Xin lỗi!”

Nói rồi hắn để mặc mình vẫn đang nằm thẳng cẳng trên sàn, mặt mũi tay chân vương chè nhoe nhoét, hắn chạy vọt ra cửa. Mình vụt đứng ngay dậy rồi đuổi theo hắn, vớ được áo hắn kéo lại.

Mình hét lớn: “Cái tên bất lịch sự này, tông người ta xong xin lỗi có mỗi một câu rồi bỏ chạy à?”

Tên con trai chắp hai tay lạy lạy: “Thật sự là tôi đang vội lắm, cậu tha cho tôi đi, tôi sẽ tạ lỗi sau.”

Hai mắt mình trừng lên, mình hét lớn: “Nhìn sáng sủa mà cư xử thật tệ hại, không lần sau gì cả, giải quyết ở đây luôn đi!”

Tên con trai có vẻ bắt đầu cáu, hắn cố gỡ áo ra khỏi tay mình. Mình vội chộp lấy cổ tay cậu ta kéo lại. Tên con trai tỏ ra hết sức bực bội, hắn hất mạnh tay ra làm mình ngã sõng soài ra sàn. Vừa lúc đó chợt có tiếng gọi: “Nhật Hạ!”

Đó là Quân, cậu chợt chạy lại, Quân kéo mình đứng dậy rồi hét vào mặt tên con trai kia: “Khôi, cậu làm cái quái gì thế? Xin lỗi ngay đi!”

Nhìn vẻ mặt đầy sát khí của Quân, Khôi chợt nhìn mình vài giây vẻ dò xét rồi quay qua Quân cậu ta hỏi: “Bạn gái cậu hả?”

Quân gật đầu rồi trừng mắt: ”Đúng vậy, cậu xin lỗi ngay!”

Cậu bạn tên Khôi có vẻ rất khổ sở: “Cho tớ xin lỗi, em gái tớ đang nguy kịch, tớ phải đến bệnh viện ngay!”

Nghe thế mình vội kéo Quân lại rồi bảo Khôi: “Xin lỗi đã giữ chân cậu, cậu nói sớm có phải đỡ mất thời gian không.”

Khôi gật đầu một cái rồi vội vàng chạy ra cửa đi mất. Còn lại mỗi mình và Quân, mình bắt đầu thấy có chút bối rối. Đang không biết nói gì thì Quân lên tiếng: “Cậu ấy là bạn thân của tớ, bọn tớ chơi với nhau từ thời cấp ba. Hôm nay hẹn nó đến đây có chút việc, không ngờ vừa gặp nhau thì nó có điện thoại thế là nó chạy mất chả nói gì. Tên đó nhiều khi hơi nóng tính, tớ thay mặt nó xin lỗi cậu lần nữa. Ngày mai gặp nhé, bây giờ tớ phải vào bệnh viện xem tình hình em gái cậu ấy thế nào.”

Mình vẫn cúi gằm mặt, ấp úng: “OK, à mà.. mà.. lúc nãy cậu nói vớ vẩn gì thế?”

“Hử?”

“Thì..thì...cái vụ bạn gái đó, lần sau không cho cậu nói năng linh tinh thế nữa nhé...”

Quân chợt cúi xuống ngó mình, ánh mắt tinh nghịch, cười cợt: “Ủa thế không lẽ cậu là bạn trai à?”

Mình đá một cú vào chân cậu ta rồi quay ngoắt bỏ đi.

Kể từ hôm đó giữa mình và Quân hình thành nên một mối quan hệ không rõ ràng. Không hẳn là bạn bè mà cũng chưa hẳn là người yêu.

Và Quân chính thức tỏ tình với mình vào một hôm trời mưa tầm tã.

Mưa ở Hà Nội thì các bạn cũng biết rồi đấy, trời mưa to một chút là các tuyến đường rất dễ bị ngập. Lần này mưa ròng rã từ tối qua đến gần chiều hôm nay vẫn chưa ngớt. Chỗ trọ của mình ngập tận vào trong sân. May là chủ nhật nên được nghỉ học. Mình và Khánh Chi vừa nhìn mưa vừa tán gẫu. Thỉnh thoảng Khánh Chi lại cầm điện thoại bấm bấm rồi cười khúc khích.

Bỗng điện thoại mình reo báo tin nhắn đến. Là tin nhắn của Quân: “Bà già ơi, tớ sắp chết rồi!”

Mình nhắn lại: “Nói vớ vẩn cái gì thế?”

“Thật mà, tớ bị ốm hai hôm nay không lết dậy được.”

“Thế ăn gì chưa? uống thuốc chưa?”

“Trời mưa như trút nước, cái thân ốm yếu này chỉ biết nằm dài chờ chết thôi!”

“Nhắn tớ địa chỉ đi!”

Cuối cùng mình cũng lặn lội mò được sang chỗ trọ của Quân. Chỗ Quân ở là một ngôi nhà hai tầng Chỗ này trông rộng rãi tươm tất hơn chỗ mình nhiều.

Quân ra mở cửa, cả hai đứa nhìn nhau mà không biết nên khóc hay nên cười. Đứa nào cũng ở tình cảnh thảm thương hết chỗ nói. Mình thì ướt nhẹp như con chuột lột, Quân thì râu ria lởm chởm, mặt mày xanh lét, áo quần xộc xệch.

Chỗ ở của Quân sạch sẽ và đầy đủ tiện nghi. Có cả ti vi, máy giặt, tủ lạnh và điều hòa, chắc là gia đình cậu ấy cũng thuộc loại khá giả.

Mình vừa vào phòng thì Quân lại nhảy phóc lên giường, cuộn chăn lại, vừa rên hừ hừ vừa nói: “Cậu lại chỗ tủ quần áo, lấy bộ nào vào mặc tạm đi kẻo lạnh rồi ốm đấy!”

Mình xua tay “Không cần đâu, tớ đến xem cậu chết thật hay chưa còn lo hậu sự, thấy cậu còn sống nhăn răng thế này tớ yên tâm về đây.”

Quân ném bụp cái gối vào người mình: “Ai cho cậu về, cậu phải chăm cho tớ khỏe lại đã chứ, hai ngày nay tớ toàn uống nước cầm hơi, chưa có gì vào bụng đâu.”

“Cậu không nhờ được ai đi mua cháo mua thuốc cho à?”

Quân khều khều con gấu Teddy rồi nói: “Bạn này mà làm được thì tui cũng nhờ rồi đấy!”

“Thôi cậu nghỉ đi, tớ đi mua đồ về nấu cháo cho cậu ăn.”

Mắt Quân sáng rực, nó gật đầu lia lịa rồi nở nụ cười hạnh phúc.

Mình đội mưa đi ra ngõ mua một ít đồ về nấu cháo. Mình khá khéo tay trong khoản bếp núc nên không lạ gì khi Quân vừa ăn cháo vừa tấm tắc:

“Ngon tuyệt cú mèo, thế này thì tớ yên tâm rồi!”

“Yên tâm cái gì?”

“Yên tâm là sau này không phải đi ăn hàng.”

“Không hiểu?”

“Cậu là con bò hay sao mà không hiểu?”

Mình lấy cái thìa gõ cái Cốp vào đầu Quân: “Có cậu là bò ấy!”

Quân xoa xoa đầu rồi giật cái thìa khỏi tay mình: “Đau chết đi được, con gái mà bạo lực thế này là tớ phải xem xét lại ý định rước cậu về đấy nha!”

Mình lấy cái gối ném vào người cậu ta: “Ai thèm cậu rước!”

Quân cười hềnh hệch: “Tớ mà không rước thì cậu ế cả đời.”

Mình lại chộp lấy cái thìa định gõ thêm cho cậu ta một cái nữa thì Quân chộp lấy cổ tay mình kéo mình ngã nhào vào người rồi ôm chặt. Mình giãy dụa thoát ra nhưng không được.

Hơi thở nam tính của cậu phả vào gương mặt mình nóng hổi khiến mình đỏ bừng mặt mũi, trái tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Chợt Quân hôn lên tóc mình rồi cất giọng nhẹ nhàng: “Cậu cứ làm con bò cũng được tớ tình nguyện làm ngọn cỏ?”

Mình ngước mắt lên ngó Quân với ánh mắt có chút hoang mang. Anh chàng phì cười: “Tưởng cậu thông minh mà sao tớ nói đến vậy mà cậu vẫn chưa hiểu nhỉ?”

Trong lúc mình vẫn còn đang bối rối thì Quân hôn chụt lên má mình rồi chợt ghé sát tai mình thì thầm: “Làm bạn gái tớ nhé!”

***

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.