Ngại Gì Yêu Nhau

Chương 64: Chương 64




Sau đó cô sa sút hết một đoạn thời gian, mỗi ngày đều theo các bạn học lên lớp rồi đến giờ thì tan học, mặc dù đang ngồi ở trong lớp nhưng hồn của cô cũng không biết đang ở đâu, cơm thì cứ theo lẽ thường mà ăn, nhưng khi ăn nhiều thì liền ói ra, cô ngủ cũng không được yên ổn, có nhiều khi mất ngủ cả đêm, cũng không còn đạo diễn gì nữa, toàn bộ thời gian cô đều gi¬am mình ở phòng đàn của đoàn nghệ thuật, luyện đàn giống như điên khùng vậy. Mọi người chung quanh đều dùng ánh mắt thương hại nhìn cô, cô cảm thấy linh hồn của mình như sắp rời khỏi cơ thể này rồi, cô nhìn chính bản thân mình cũng thương hại thay. Nhìn thấy mình như đang chậm rãi chìm xuống trong một cái đầm khổng lồ vậy, tuy nhiên cơ thể cô lại không muốn giãy giụa và phản ứng chút nào cả.

Khi cô giật mình nhận ra như vậy là không được, thì không thể thoát ra được rồi. Hứa Tử Ngư vĩnh viễn cũng không quên được thời điểm khi đó, nếu như không có viện trưởng kéo cô ra khỏi cái đầm tối tăm đó, thì có lẽ cuộc đời của cô đã bị hủy trong tay của mình thật rồi.

Viện trưởng Ngụy bên học viện nhân văn cũng là thầy giáo của khoa quảng cáo bọn cô, nguyên nhân bởi vì trước kia Hứa Tử Ngư dẫn đầu về làm phim MV, cho nên thầy ấy cũng rất quen biết cô. Một ngày nọ sau khi tan học, thầy ấy gọi Hứa Tử Ngư vào phòng giáo viên, sau đó rót một ly nước đưa cho cô, thầy Ngụy đột nhiên hỏi: “Hứa Tử Ngư, trước khi em lên đại học, em có mơ ước gì không?”

“Mơ ước?” Lúc đầu Hứa Tử Ngư cứ cho là thầy giáo muốn phê bình cô đi học không chú ý nghe giảng, nghe được vấn đề này của thầy nhất thời cô ngây ngẩn cả người, viện trưởng Ngụy ngồi đối diện với cô, rất ôn hòa lặp lại câu hỏi một lần nữa.

Chuyện mơ ước, Hứa Tử Ngư thật lâu không có nghĩ qua rồi. Cô cẩn thận nhớ lại rồi trả lời: “Khi còn nhỏ em có xem qua một bộ phim truyền hình, tựa đề là《Ngày Hạ Bắc Kinh》, ở trong đó có một đoạn quảng cáo rất hay, cho nên nguyện vọng của em liền thi vào ngành quảng cáo.”

Viện trưởng Ngụy gật đầu một cái nói: “Lớp các em chỉ có một nửa học sinh là tự chuyên nghiệp về cái này, so với những bạn học khác thì em có tiềm năng hơn.”

Hứa Tử Ngư được thầy giáo giảng cảm thấy có chút ngượng ngùng, sau đó nói: “Em rất muốn trở thành một tác giả, đáng tiếc mục tiêu này có chút không thiết thực.”

Viện trưởng Ngụy rất vui gật đầu cười nói: “Bút văn của em cũng không tệ, em ở đây làm thử một bản thảo cho thầy xem đi.”

“Vậy sao?”

“Đúng vậy, không phải là thầy quá khen, nhưng thầy nhớ không lầm thì bộ phim lần trước em làm rất khá.”

“Ừh, hình như biên kịch.”

Thầy Ngụy gật đầu một cái nói: “Rất tốt.”

Ông nhìn Hứa Tử Ngư nói: “Thầy không biết gần đây em đã gặp phải chuyện gì, nhưng thầy hy vọng em hãy nghĩ lại những lời mình mới vừa nói, thầy cũng mong em nghĩ đến giá trị của chính em. Cuộc sống này giống như một chuyến du lịch dài ngày vậy, em bây giờ chỉ là vừa mới lên đường, tất cả đều mới bắt đầu. Thời điểm tình cờ có thể sẽ gặp phải những người đi đường khác, nhưng mà sau đó bởi vì phải đi những con đường không giống nhau, cho nên không thể không rời đi. Lúc này em phải làm sao đây?”

“Em . . . . . .” Hứa Tử Ngư ấp úng không biết phải trả lời như thế nào.

“Đứng lại chỗ đó một lúc, suy nghĩ xem nên đi tiếp hay dừng lại. Con đường phía trước của em còn rất dài, em cũng không biết sau này trên con đường đó sẽ thấy được phong cảnh như thế nào, sẽ gặp phải hạng người gì. Chờ đến khi em bằng khoản tuổi của thầy, quay đầu lại nhìn một chút, sẽ cảm thấy thật ra thì sự ly biệt cũng không có gì là đáng sợ cả. Hãy nhớ kỹ mơ ước của em, phải đi về phía trước. Em là một cô bé thông minh, thầy tin tưởng em sẽ thông suốt.”

Sau khi Hứa Tử Ngư từ phòng giáo viên trở về, cô quyết định cúp cua một buổi để ở ký túc xá ngủ hết một buổi chiều. Sau khi tỉnh ngủ cô tắm rửa sạch sẽ, rồi đi ra ngoài cắt tóc, buổi tối còn rủ Dương Lục Lục đi ăn cháo nữa.

Chuyện của đoạn thời gian trước kia giống như một giấc mơ, sau khi tỉnh mộng chung quanh có chút mờ mịt, phát hiện những người khác đã đi rất xa rồi. Thí dụ như Lão Nhị và Thể Viện trong ký túc xá đã xác lập quan hệ, hoặc như Dương Lục Lục thầm mến anh chàng mang áo số 7, đội trưởng của đội bóng rổ, còn có Trương Suất người vẫn thường hay đối đầu với cô nay đã hoàn thành một bộ phim ma rất đặc sắc, còn nữa, ở trên mạng người bạn gái tốt nhất của Thích Uy giờ chẳng phải là Hứa Tử Ngư nữa mà đã đổi thành An Hinh rồi.

Trên diễn đàn của trường học còn có hình chụp của hai người bọn họ đang ở nước ngoài, còn có một đám đông bình luận ở phía dưới nữa chứ, chỉ trong vài tuần lễ đã đứng đầu danh sách rồi. Tất cả mọi người say mê cuồng nhiệt thảo luận đôi kim đồng ngọc nữ này rốt cuộc cũng đã trở thành một gi¬ai thoại, mà nhân vật Hứa Tử Ngư này chỉ là một vật hy sinh bé nhỏ, qua vài cơn gió Thu liền biến mất một cách vô ảnh vô tung.

Bọn họ hiện tại, có lẽ cũng đã kết hôn rồi?

Hứa Tử Ngư cố gắng để tay mình không bị run, nhìn phần giới thiệu trên tấm thiệp mời: “An Hinh, trú tại phòng âm nhạc Eu¬ro¬pean Pi¬ano, năm 2008 tốt nghiệp đại học ở Viện Âm Nhạc, đồng thời năm đó cô đại diện nước Viên tham gia cuộc tranh tài ChoPin Dương Cầm Quốc Tế đã đoạt giải quán quân, màn trình diễn đã rung động . . . . . .”

Đây chỉ là đoạn giới thiệu đơn giản, không có những tin tức khác. Nhưng rõ ràng có chỗ không đúng, Hứa Tử Ngư đứng ngay cửa cố gắng suy nghĩ, cho đến khi nghe thấy tiếng động cô mới phát hiện Tiểu Ngô đã đứng ở bên cạnh.

Không biết có phải là do đứng quá lâu hay không, toàn thân cô đều đổ mồ hôi, ngẩng đầu lên nói với Tiểu Ngô: “Làm phiền anh nói lại với chú Giải một tiếng, tôi có chút việc gấp không thể đi được.”

Tiểu Ngô gật đầu một cái hỏi lại: “Thiếu phu nhân, cô không sao chứ?” Hứa Tử Ngư khoát khoát tay, không muốn giải thích nhiều, nên nói: “Tôi có chút chuyện riêng, lát nữa tôi sẽ gọi điện thoại cho chú Giải.”

Trở vào trong nhà cô mở máy vi tính ra, cô lên mạng tìm thông tin của An Hinh, trên đó viết những chi tiết giống như trong thếp mời nhưng cũng viết chi tiết hơn về chuyện cá nhân của An Hinh, trong đó có nói cô ấy đã từng học qua ở Kinh Mậu, năm 2003 thi vào trường đại học Ngoại Thương Kinh Mậu, năm 2006 vào trường đại học Âm Nhạc Pi¬ano ở Viên. . . . . ., năm 2010 long trọng cử hành hôn lễ với nhạc sĩ nổi tiếng người Đức Meck¬el . . . . . .”

Cả một trang, căn bản cũng không có đề cập đến Thích Uy. Hứa Tử Ngư nhớ rõ ràng khi đó mọi người đều nói là hai người này đi du học ở Anh mà, nhưng sao bây giờ An Hinh lại biến thành đi Viên* đây? (Viên là thủ đô của Áo)

Tay của Hứa Tử Ngư run run, vào trang tìm kiếm gõ vào hai từ Thích Uy, đã nhiều năm như vậy, mỗi ngày cô đều sử dụng máy vi tính để làm việc, nhưng chưa bao giờ có đủ can đảm để làm qua chuyện như vậy. Cô hít một hơi thật sâu, sau đó nhẹ nhàng ấn phím En¬ter, không nghĩ tới kết quả lại là một trang trống rỗng —— Trừ trống không thì chẳng có gì cả. Ở in¬ter¬net thế giới xuất hiện loại chuyện như vậy, cô cảm thấy có chút khó tin. Nhất định là có chỗ nào đó bị lỗi rồi, cho dù là không có anh ta đi nữa, thì còn có hàng ngàn hàng vạn người cùng tên chứ, sao lại không tìm thấy một chút thông tin nào vậy? Là ai đã đặc biệt gửi giấy mời Tuần Diễn Pi¬ano của An Hinh cho cô chứ?

Ngồi ở trong phòng cả một ngày, rốt cuộc Hứa Tử Ngư cũng đã quyết định, nhất định phải đi xem buổi biểu diễn này. Trong lòng cô mơ hồ cảm thấy đáp án đang ở đó chờ cô.

Bởi vì nguyên nhân công việc, Tống Lương Thần gần đây vẫn không có nhiều thời gian dành cho Hứa Tử Ngư, buổi sáng khi anh rời nhà thì cô mới vừa tỉnh ngủ, mỉm cười nói câu chào buổi sáng với anh, sau đó cô nói bạn cô có cho một vé, tối nay cô sẽ đi xem biểu diễn rồi mới về nhà.

Tống Lương Thần áy náy hôn lên trán của cô, dặn cô ngồi xe phải cẩn thận, sau khi tan việc anh sẽ qua đó đón cô, Hứa Tử Ngư mơ mơ màng màng gật đầu một cái.

Nếu như anh biết tối sẽ xảy ra chuyện gì, thì có lẽ anh cũng sẽ không rời đi. Anh sẽ ở nhà với cô, bên cạnh cùng cô, thu mua cổ phiếu của Giải thị thì đáng là cái gì chứ? Đáng tiếc anh cũng không lường trước được, sau khi ăn sáng xong anh liền vội vã rời khỏi nhà.

Bên trong rạp hát lớn tầm cỡ quốc gia hình trứng ngỗng, đèn được thắp rực rỡ, đây cũng là lần đầu tiên Hứa Tử Ngư đến nơi này, nghe nói mọi người đến đây đều phải ăn mặc chỉnh tề. Cô cũng có hai bộ vest, nhưng hiện tại đã mang thai hơn sáu tháng, cái bụng lại bự như vậy căn bản là không thể mặc đồ đó được. Vì vậy bên trong đám người mặc vest và dạ phục sườn xám kiểu Trung Quốc, cô cực nổi bật trong trang phục đầm bầu màu hồng.

Trong đại sảnh rộng lớn có thể chứa nạp được hai ba trăm người bây giờ cũng đã không còn chỗ ngồi, trong tay cô là tấm giấy mời, cô đi theo nhân viên hướng dẫn vào sảnh âm nhạc không bao lâu thì buổi diễn tấu liền bắt đầu.

Ánh đèn bốn phía dần dần tắt đi, đèn trên sân khấu được mở lên, An Hinh ngồi đó so với trong trí nhớ của Hứa Tử Ngư cũng không khác xa bao nhiêu, An Hinh chậm rãi đưa ngón tay thon dài ra bắt đầu đánh đàn Pi¬ano.

An Hinh vẫn xinh đẹp như trước, năm tháng cũng không lưu lại chút dấu vết gì ở trên mặt cô ấy, ngược lại cô ấy còn mang vẻ đẹp của một người phụ nữ thành thục. Hứa Tử Ngư cũng không thể nào hiểu nổi Pi¬ano, chỉ thấy tay của An Hinh nhẹ nhàng lướt trên phím đàn, cảm giác thành tựu của cô ấy tiến bộ hơn năm đó biết bao nhiêu lần.

Người xung quanh nghe tiếng đàn này như si như say, sau khi tiếng đàn chấm dứt, một lúc sau tiếng vỗ tay mới vang lên như sấm. An Hinh nghỉ một lúc, sau đó lại bắt đầu đánh một bản khác, Hứa Tử Ngư lắng nghe cũng cảm thấy có chút mệt mỏi, nhưng lại sợ bị người bên cạnh chê cười, cho nên không thể làm gì khác hơn là cố gắng chịu đựng, nhìn nước mắt lưng tròng mà ngáp.

Dáng vẻ của An Hinh vẫn giống năm đó, thời điểm diễn tấu thần thái cũng là phấn khởi, nhưng khi không biểu diễn thì lại lạnh lùng, không thích nói chuyện. Hứa Tử Ngư còn tưởng rằng cô ấy sẽ không nói lời nào mà cứ vững vàng đến tiết mục cuối cùng chứ, đâu ngờ cuối cùng An Hinh cũng mở miệng nói: “Rời khỏi thành phố B đã 5 năm rồi, hôm nay quay trở lại chốn cũ vẫn còn rất cảm khái. Cuối cùng tặng cho những người bạn học ở thành phố B của tôi một bài, đồng thời cũng xin gửi tặng bài hát này cho một người bạn đã khuất của tôi.” Thời điểm An Hinh nói đến câu cuối cùng, trong giọng nói có chút nghẹn ngào.

Tiếng nhạc bắt đầu vang lên, Hứa Tử Ngư như ngây dại. Kanon, bài hát mà cô đã học cô ấy cả một năm.

Một người bạn thời đại học đã khuất, nói đùa, cô vẫn còn sống khỏe như vậy, nói gì đến chuyện khuất chứ. Nhưng chuyện gì xảy ra, bài hát hay như vậy, sao nước mắt của cô vẫn cứ chảy xuống đây. Người bên cạnh tốt bụng đưa cho cô một tờ khăn giấy, Hứa Tử Ngư nói cám ơn, lấy khăn giấy bưng bít miệng sau đó cúi đầu thấp xuống.

Không thể nào, tuyệt đối không thể nào xảy ra loại chuyện kia.

An Hinh diễn tấu bản Kanon đến nhập thần, đàn đến cực kỳ hoàn mỹ, cho nên vừa trình diễn xong, cả khán phòng đều là một mảnh an tĩnh, đèn trên khán đài chậm rãi sáng lên. Lúc này Hứa Tử Ngư nức nở một tiếng khiến An Hinh kinh ngạc quay đầu, sau đó tiếng vỗ tay như sấm vang lên át cả tiếng nức nở nghẹn ngào của Hứa Tử Ngư. Sau khi buổi diễn tấu kết thúc, người xem chậm rãi đi ra, Hứa Tử Ngư kéo nhân viên đến nói nhỏ, mình là bạn học của An Hinh, muốn gặp mặt cô ấy. Nhân viên thấy Hứa Tử Ngư bụng bự, mắt cũng khóc đến đỏ, trong lúc nhất thời cũng không biết có nên đi thông báo một tiếng hay không, mà lúc này đây An Hinh đã quay trở lại khán đài, cô ấy nói: “Để cô ấy đến đây đi.”

Hứa Tử Ngư cùng An Hinh ngồi ở trong phòng nghỉ, trong lúc nhất thời hai người cũng không biết nên nói gì.

“Cám ơn.” Hứa Tử Ngư nhận lấy ly nước ấm mà An Hinh đưa tới, ngẩng đầu lên hỏi: “An Hinh, những năm này cậu có khỏe không?”

“Cũng được.” An Hinh ngồi ở một bên nhìn Hứa Tử Ngư: “Thật không nghĩ tới sẽ gặp lại cậu ở chỗ này.”

“Mình cũng vậy, thật sự mình cũng không nghĩ tới, không biết ai đã đem thiệp mời buổi biểu diễn của cậu gửi cho mình.”

“Có người đem thiệp mời gửi cho cậu?” An Hinh rất kinh ngạc mà nhìn cô: “Cuống vé cậu còn giữ không?”

“Ừh, còn ở đây.” Hứa Tử Ngư lấy cuống vé ở trong túi ra đưa cho cô ấy, An Hinh nhận lấy nhìn một chút, sắc mặt khẽ biến, nhưng cũng không lên tiếng.

Hứa Tử Ngư có chút bức rức nhìn An Hinh: “Thật ra thì, mình đến đây cũng là muốn hỏi cậu một chuyện, về chuyện năm đó.”

“Chuyện năm đó đã qua lâu như vậy, chúng ta cũng đã có cuộc sống riêng của mỗi người, mình cảm thấy, cũng không cần phải nhắc lại nữa.” An Hinh cự tuyệt rất khéo léo, nói xong cũng đứng dậy, vẻ mặt giống như muốn tiễn khách: “Nếu không còn chuyện gì khác nữa thì mình muốn đi tẩy trang.”

“An Hinh, lúc nãy cậu nói tặng bản nhạc đó cho một người bạn đã khuất, người đó là ai?” Lúc nói chuyện, giọng của Hứa Tử Ngư có chút run.

“Không ai cả, cậu cũng không quen biết đâu.” An Hinh thở dài, lấy khăn giấy đưa cho cô: “Bây giờ cậu cũng đã sắp làm mẹ rồi, sao còn giống như con nít vậy.”

Hứa Tử Ngư nhận lấy khăn giấy nắm chặt trong tay, rốt cuộc không nhịn được nữa mà nói: “Người kia, không phải là Thích Uy phải không?”

Cô chờ An Hinh trả lời là không phải, như vậy cô mới có thể trở về nhà, tiếp tục trôi qua cuộc sống của mình rồi. Mặc kệ là Thích Uy hay là An Hinh cũng sẽ quên hết, sẽ không gặp lại nữa, nhưng An Hinh vẫn là không nói gì. Trong nháy mắt cảm xúc trên mặt cô ấy sụp đổ, trong ánh mắt có tia khổ sở chợt lóe lên, sau đó lại khôi phục như bình thường, An Hinh chỉ nói là: “Đừng có đoán mò, không có việc gì thì về nhà sớm đi, đã trễ thế này rồi.”

“An Hinh!” Hứa Tử Ngư chợt đứng lên, hai lỗ tai ong ong vang, sau đó cô cảm thấy choáng váng, cô lấy tay vịn cái ghế đồng thời cũng nghe tiếng gõ cửa dồn dập.

Sau khi An Hinh ra mở cửa, cô hoang mang sợ hãi khi trông thấy Tống Lương Thần.

“Lương Thần.” Hứa Tử Ngư gọi tên anh, sau đó cũng không còn biết chuyện gì đã xảy ra nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.