Ads Dạ Trầm Trầm
vẻ mặt đắc dĩ, dở khóc dở cười nói: "Tiền bối... Cho dù vãn bối mọc thêm mấy
lá gan nữa, cũng dám xử trí tiền bối ngài... Nếu ngài đã khiển trách... mấy tên
đui mù kia rồi... Không bằng cho qua đi... Nể mặt chúng ta đồng căn đồng
nguyên...."
Nghe tới bốn chữ đồng căn đồng nguyên, sắc mặt Vũ Tuyệt Thành kỳ dị, biến ảo một
chút.
Nếu nghiêm khắc mà nói, thật đúng là đồng căn đồng nguyên, đều có quan hệ với cửu
kiếp.
Trong khoảng thời gian này, tâm tình Vũ Tuyệt Thành có chút chuyển biến. Đối với
việc dĩ váng, tựa hồ cũng phai nhạt hơn một chút. giờ phút này nghe được câu
này, không ngờ lại thoáng xúc động, trăm mối ngổn ngang.
Bùi ngùi thở dài: "Thôi, ngươi đã nói như vậy rồi, lão phu cũng không làm
quá nữa."
Dạ Trầm Trầm liên tục nói lời cảm tạ.
"Dạ gia các ngươi chỉ cần bồi thường tiểu đồ đệ của ta một chút tổn thất
là được rồi." Vũ Tuyệt Thành trìu mến nhìn Sở Nhạc Nhi: "Tiểu đồ đệ của
ta chỉ là một nữ oa thôi, chính là quan môn đệ tử, từ trước tới giờ vẫn nhát
gan, luôn luôn được yêu thương giống như châu bảo vậy. Lần này lại bị các ngươi
dọa kinh hãi không ít."
Bên ngoài, mấy người lộ ra sắc mặt quái dị.
Bị chúng ta dọa kinh hãi không ít? Vị tiểu cô nãi nãi này vừa xuất thủ đã là
tiên thiên chi độc, đến rốt cuộc là ai bị dọa cho kinh hãi không ít?
Dạ Trầm Trầm cười ha hả: "Đúng vậy đúng vậy. Người đâu, mở tàng bảo khố của
gia tộc ra. Vị tiểu... tiểu...." Ngập ngừng một hồi, lại không biết nên
xưng hô thế nào.
Cho dù không dựa theo bối phận thế tục, chỉ án chiếu theo cửu kiếp mà tính, Vũ
Tuyệt Thành đã đứng ngang hàng với lão gia gia của hắn. Hiện giờ Vũ Tuyệt Thành
thu đệ tử...
Chẳng lẽ mình còn phải gọi là cô nãi nãi sao?
"Khụ, ngươi cứ gọi là tiểu muội muội là được." Vũ Tuyệt Thành trợn trừng
mắt. Không ngờ Dạ Trầm Trầm lại trực tiếp mở tàng bảo khố ra... Vũ Tuyệt Thành
cũng hiểu được sĩ diện, vì thế sẽ không làm khó hắn.
Không thể bắt vị lão tổ tông Dạ gia này gọi một tiểu cô nương mười bốn tiểu như
Sở Nhạc Nhi là cô nãi nãi ngay trước mặt đám tử tôn hậu đại được!
Loại sự tình này, Độc y ta tuyệt đối không thể làm.
"Ừm, dẫn vị tiểu muội muội này... đi lựa chọn mấy thứ nàng thích." Dạ
Trầm Trầm như trút được gánh nặng.
"Nhưng mà, nếu ta thích rất nhiều thứ thì làm sao bây giờ?" Sở Nhạc
Nhi điềm đạm đáng yêu nhìn Vũ Tuyệt Thành.
Vũ Tuyệt Thành lập tức nhíu mày: "Đúng vậy, cũng không có trang bị trữ vật...."
"Chuẩn bị cho vị tiểu muội muội này trữ vật giới chỉ loại lớn nhất!"
Vũ Tuyệt Thành còn chưa nói xong, Dạ Trầm Trầm đã ra lệnh.... Nếu quyết định rồi,
không bằng thống khoái một chút, sau này cũng dễ nói chuyện hơn...
"Tiểu tử ngươi đó, không hổ là hậu nhân cửu kiếp, thật hiểu chuyện!"
Vũ Tuyệt Thành khích lệ một tiếng.
Vẻ mặt Dạ Trầm Trầm cười khổ không thôi.
Mình cũng hơn một vạn tuổi rồi, bị người ta mở miệng một câu là tiểu tử, không
ngờ còn khích lệ mình, thật hiểu chuyện!
Ta hiểu cái con mẹ nó ấy....
Bộ dáng Sở Nhạc Nhi đáng yêu vô hại, vừa nhìn thấy đã ưa thích. Rất là ngượng
ngùng đỏ mặt đi theo người dẫn đường, tiến vào trong bảo khố của Dạ gia, lựa chọn
"phí bồi thưởng tổn thất tinh thần".
Dạ Trầm Trầm ân cần chiêu đãi, mời Vũ Tuyệt Thành vào trong phòng khách, tự
mình tiếp khách, cẩn thận hầu hạ.
Bên ngoài, chúng vị cao thủ Dạ gia không hiểu ra sao, bắt đầu dần dần giải tán.
Nhìn đến những người bị độc ngã lúc trước, giờ phút này ngay cả thi thể cũng
đen cả lại rồi, đều có chút khó hiểu: Vì sao lão tổ tông không xin lão đầu nhi
này giải dược?
Nhưng không biết, Dạ Trầm Trầm hiểu rất rõ cá tính vị Độc y này. Nếu hắn đã
đích thân hạ độc... Vậy tốt nhất đừng có xin giải dược nữa.
Muốn cũng vô dụng.
Tất chết không phải nghi ngờ.
Có người không phục, hỏi thăm lai lịch vị lão đầu này, có người biết chuyện,
thanh âm trầm trọng phun ra mấy chữ: Ba vạn năm trước, một trong cửu kiếp, Độc
y Vũ Tuyệt Thành! Truyền nhân duy nhất của Thần Phong chí tôn!
Mấy chữ này lập tức chấn cho đám người không hiểu chân tướng ngã phải ngã trái.
Trời đất của ta ơi!
Giúp mấy gia tộc lệ thuộc xả giận, không ngờ lại đá phải một siêu cục sắt.
Giờ khắc này, mọi người thật muốn diệt tộc mấy gia tộc khốn kiếp kia cho rồi.
Thật sự không trách được lão tổ tông lại khách khí như thế. Vũ Tuyệt Thành vào
nhà, quả thực chính là... vô giải chi cục!
Cho dù là vây giết bên ngoài, dựa vào gió cao vật khô không dễ thi triển độc vụ,
còn có mấy phần hi vọng chạy trối chết, hoặc là vận khí tốt, bố trí thỏa đáng,
còn có thể xử lý lão hàng này.... Nhưng ở trong nhà mình... Trừ phi tử tử tôn
tôn ngươi không muốn mạng nữa...
Dạ Trầm Trầm cùng Vũ Tuyệt Thành uống trà, nói chuyện một hồi lâu, mới thấy Sở
Nhạc Nhi vẻ mặt thẹn thùng ôn nhu tiến vào. Nhu thuận đứng sau dưng Vũ Tuyệt
Thành.
Vũ Tuyệt Thành cười ha ha, cũng không hỏi đồ đệ lấy cái gì, lập tức cáo từ.
Dạ Trầm Trầm cầu còn không được, nhanh chóng tiễn khách.
Tiễn một già tmột trẻ này ra khỏi cửa, Dạ Trầm Trầm liền chuẩn bị tiếp tục bế
quan. Vì loại sự tình này, chẳng lẽ còn phải mắng to đám tử tôn một hồi? Qua rồi
thì cho quan luôn đi...
Chỉ thấy vị chấp sự dẫn Sở Nhạc Nhi tiến vào bảo khố mặt vàng đất, ánh mắt trốn
tránh, nhất thời tò mò hỏi một câu: "Tiểu nha đầu kia lấy đi cái gì?"
"Nàng...." Trên trán vị chấp sự này đổ ra mồ hôi lạnh ròng ròng, lắp
bắp nói: "Nàng lấy đi....nàng lấy đi.... Đế Vương kiếm, Khai Tạ hoa, một
khối tử tinh chi hồn, còn có hai gốc Ngọc Tuyết linh sâm, một khối Kim Tinh ngọc
chất, còn có một phần Nguyệt Hoa thiên bảo, còn lấy đi bảy tám viên nội hạch
linh thú thập nhất, thập nhị cấp...."
"Cái gì?" Dạ Trầm Trầm có định lực một vạn năm, nhưng cũng không nhịn
được đưa tay day trán, thân hình lảo đảo.
Bên cạnh, hai vị chí tôn cửu phẩm bế quan cùng hắn cũng không nhịn được mà trợn
trừng mắt.
Những thứ này, đều là gia truyền chi bảo của Dạ thị gia tộc! Mỗi một món đều là
bảo vật khuynh thành khó cầu!
Có thể nói, thứ kém nhất, xuất ra ngoài cũng là thiên tài địa bảo có thể chấn
kinh Cửu Trọng Thiên.
Đế Vương kiếm, chính là tuyệt thế thần binh, chỉ cần đưa nguyên lực vào, chém sắt
như chém bùn, hơn nữa, ngoại hình đường hoàng đẹp đẽ, thân kiếm lại mềm dẻo,
không khi dùng có thể quấn quanh hông làm đai lưng.
Truyền thuyết nói rằng thanh kiếm này vốn là của một vị vương giả thiên ngoại!
Trong lúc vô tình rơi xuống Cửu Trọng Thiên vị diện! Dạ gia vẫn luôn trân quý
nó, chưa dám nói với người khác. Không nghĩ tới thanh kiếm này còn chưa hiển lộ
phong mang ở Dạ gia thì đã đổi chủ rồi...
Khai Tạ hoa, năm ngàn năm mới nở hoa, hoa nở trong nháy mắt rồi lập tức suy
tàn. Sau khi suy tàn, công hiệu hoàn toàn biến mất! Chỉ có hái xuống trong môt
sát na nó nở ra, mới là tuyệt thế thần dược.
Khai Tạ hoa nở rộ, có thể khiến thanh xuân vĩnh trú, linh hồn vĩnh cố.
Tử Tinh chi hồn và Ngọc Tuyết linh sâm, thì không cần phải nói nữa.
Kinh Tinh ngọc chất, chính là thiên ngoài kỳ trân, bề mặt mềm mại, nhẹ gần như
không, giống như Đồng Vân cương, nhưng so với Đồng Vân cương thì giá trị hơn cả
trăm lần! Dùng để tạo binh khí, vô kiên bất khả tồi, hơn nữa còn có thể kết hợp
với linh thần, trở thành thần binh linh tính!
Nguyệt Hoa thiên bảo, chính là nguyệt hoa thuần thúy, hình thành từ tinh hoa
nguyệt lượng trong một loại không gian đặc biệt. Công hiệu của nó, ngay cả Dạ
gia cũng không nghiên cứu ra được, chỉ biết thứ này khó lường, không biết công
dụng là gì...
Về phần bảy tám viên nội hạch linh thú thập nhất cấp, thập nhị cấp... Lại càng
là khoản tài phú khổng lồ!
Nên biết, Dạ gia tồn tại vạn năm... Cũng chỉ thu thập được mấy viên mà thôi. hiện
giờ, nhoáng một cái đã đổi chủ mất rồi...
Nghĩ tới mấy thú này, với lòng dạ của Dạ Trầm Trầm, cũng cảm thấy trong lòng
đau đớn nhỏ máu.
Vốn cho rằng tiểu nha đầu này ôn nhu ngoan ngoãn đáng yêu, hơn nữa tuổi còn nhỏ,
vị tất đã có ánh mắt sắc bén gì, đi cũng chỉ chọn mấy thứ con gái thích mà
thôi, cũng chẳng đáng mấy tiền, coi như dỗ cho tiểu hài nhi cao hứng...
Lại nói nhìn bộ dáng thẹn thùng của tiểu nha đầu lúc đó, có dám động thủ hay
không còn là vấn đề.
Ai ngờ lại trực tiếp bỏ một con cự long hai mắt tỏa sáng vào trong bảo khố.
Nhớ tới đánh giá của Vũ Tuyệt Thành về mình: Thật hiểu chuyện! Dạ Trầm Trầm
không khỏi đồng ý trong lòng: Ta thật sự quá hiểu chuyện rồi... Hiểu tới mức muốn
tự tát cho mình một cái.
"Haiz... Cũng là lỗi của lão phu... Quá hào phóng!" Dạ Trầm Trầm thở
dài một tiếng, thở dài nói: "Mấy thứ này, làm sao lại không bảo quản thích
đáng? Lẽ ra nàng không thể nhìn thấy mới đúng...."
Vị chấp sự này mặt vàng như đất, quỳ bụp xuống: "Là... là huyền tôn đáng
chết. Quỷ nha đầu kia... nàng nàng... nàng vừa đi vào tàng bảo khố, đã hạ lên
người chúng ta Vô Ảnh chi độc và tiên thiên chi độc...."
Dạ Trầm Trầm lập tức há hốc miệng, khó tin tưởng nổi: Vô Ảnh chi độc? Tiên
thiên chi độc? Cái tiểu nha đầu nhu nhược kia?
"Nàng nàng... căn bản không nghe chúng ta giới thiệu, vừa vào đã trực tiếp
hạ độc... Sau đó bắt ba người chúng ta so sánh, ai lấy được món đồ tốt nhất...
thì cho người đó giải dược trước... còn.. người giới thiệu thứ kém cỏi nhất...
Sẽ không có giải dược...."
Vị chấp sự này mặt vàng như đất: "Nàng căn bản không lựa chọn... Huyền
tôn... cái này... cái này...."
"Nàng còn phải lựa chọn sao? Có ba người hiểu rõ tàng bảo khố nhất là các
ngươi lựa chọn thay nàng, nàng còn lựa chọn cái gì?" Dạ Trầm Trầm nghiến
răng ken két, hít sâu mấy hơi lạnh, mặt nổi gân xanh, thì thào nói: "
Không ngờ một tiểu nha đầu yếu đuối đáng yêu vừa thấy đã ưa... lại là một nữ ma
đầu toàn thân là độc, bụng dạ độc ác tham lam vô cùng...."
"Ba người các ngươi tự mình đi Giới Luật hình đường lĩnh phạt đi... Lão
phu bế quan!" Dạ Trầm Trầm phất tay bỏ đi.
Trên mặt vị chấp sự này toát mồ hôi lạnh, nhìn lão tổ tông đi xa, khóc không ra
nước mắt: "Làm sao còn có ba người các ngươi nữa.. hiện tại chỉ còn mình
ta thôi... Hai người kia khiến tiểu cô nãi nãi kia không hài lòng đã độc phát,
cả người cứng ngắc, nói phải một tháng sau mới có thể khôi phục...."
...
Dạ thị gia tộc truyền xuống nghiêm lệnh. Ở trong lãnh địa Dạ thị gia tộc, vô luận
Thiên độc tiểu thư có làm chuyện gì... cũng phải ủng hộ!
Ai dám chọc vào Thiên độc đại tiểu thư... gia pháp trừng phạt.
Nhưng về phần nguyên nhân, lại giữ kín như bưng.
Thứ nhất, chuyện này nói ra thật mất mặt.
Thứ hai sao...Chỉ mình Dạ gia ta chịu thua thiệt, không công bằng nha. Tính sao
Vũ Tuyệt Thành cũng phải mang theo đồ đệ của hắn đi thăm mấy đại gia tộc khác
chứ?
...
Hai thầy trò Vũ Tuyệt Thành thoải mái nhàn nhã, một đường trừng ác làm thiện, từ
đại bản doanh Dạ gia xuất phát tiến thẳng Tây Bắc.
Dọc đường đi, đương nhiên cũng có không ít chấp pháp giả thảo luận chuyện vực
ngoại thiên ma Sở Dương, nhưng đều bị Sở Nhạc Nhi trừng trị sạch sẽ, không chút
lưu tình!
Chấp pháp giả trả thù nhiều lần không có kết quả, khi đang chuẩn bị xuất động
quy mô, Pháp Tôn rốt cũng nhận được phi ưng truyền thư, lúc này lập tức hạ lệnh,
bất luận kẻ nào cũng không được chọc vào một già một trẻ này.
Pháp Tôn là nhân vật thế nào? Trong tình bào vừa nói, hắn đã lập tức đưa ra kết
luận, lão đầu này chỉ sợ chính là Vũ Tuyệt Thành rồi.