Ads Theo tiếng bước chân chỉnh tề, một đội nhân mã từ phía xa chạy tới. Vừa
tới đi tới đầu đường đã khién người ta cảm thấy thiên địa tối sầm lại.
Hắc y, hắc mã, hắc bào.
Đúng lúc này, tia sáng cuối cùng phía chân trời cũng biết mất, hoàng hôn vô tận buông xuống đại địa.
Ở bên đường, mọi người liền sinh ra một loại cảm giác, người Dạ gia tới,
toàn bộ đại địa vô cùng vô tận cũng lập tức chìm vào bóng đêm.
Bóng đêm này, dĩ nhiên là do đội nhân mã này mang tới.
Trong lòng Sở Dương cũng tự nhiên sinh ra một tia sát khí. Người của Dạ gia
quả nhiên danh bất hư truyền. Chỉ cần nhìn cái đại khí, khí phách này
thôi, cũng không thẹn mà đứng đầu Cửu Trọng Thiên rồi.
Đang suy
nghĩ thì đột nhiên một thanh âm mềm mại vang lên: "Nhị ca, ngươi để nô
gia chơi một chút nha, chơi một chút nha, có được không, có được
không...."
Sở Dương, Tử Tà Tình, Sở Nhạc Nhi ba người cùng lúc đều giật nảy người lên, toàn thân nổi da gà.
Sởn tóc gáy quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Dạ Thí Vũ đang ẽo ợt,vô cùng u oán
dùng hai cánh tay nắm chặt lấy tay một đại hán khôi ngô, không ngờ còn
dẩu môi, liên lục lắc lắc.
Tình huống này khiến Sở Dương lại nhớ
tới Mạc Khinh Vũ. Khi Mạc Khinh Vũ cùng lên đường đi cực bắc hoang
nguyên, thỉnh thoảng lại túm lấy tay mình, dẩu môi nói: "Sở Dương ca ca, ta muốn cái này, cái này cơ... cái này cơ...."
Lúc đó trái tim Sở Dương lại mềm ra.
Hiện tại, tim Sở Dương cũng mềm ra. Bất quá cái "mềm" này cùng với cái "mềm" kia thì tuyệt đối không giống nhau.
Trước kia là hạnh phúc thỏa mãn tới mềm ra. nhưng bây giờ lại rợn hết cả da gà, sợ tới mức mềm nhũn chân tay....
Yêu nhân... thật sự là vô song.
Quay đầu lại nhìn cũng thấy sắc mặt Sở Nhạc Nhi tái nhợt, cái miệng nhỏ khẽ
há ra, vẻ mặt chấn kinh quá độ. Tử Tà Tình thì len lén dùng tay trái
mình gãi gãi lên cánh tay phải... môi khẽ cắn...
Vừa nhìn là biết, vị đại tỷ này cũng nổi hết cả da gà lên rồi...
Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy đại hán khôi ngô kia liên tục không ngừng giãy
tay ra: "Tránh ra, ngươi tránh ra, ngươi ngươi ngươi... Ngươi tránh qua
bên kia đi... Ta đánh...."
Sau đó liền thấy Dạ Thí Vũ một tay
phất nhẹ cười duyên, một tay thì che miệng, đồng tử Sở Dương lập tức
hoảng sợ co rụt lại: Trên năm cái móng tay, không ngờ còn sơn sửa đỏ
tươi, hơn nữa, mỗi một cái móng tay cũng để dài ra như vậy...
Phía sau, trong một chiếc xe ngựa màu đen, một thanh âm có chút bất đắc dĩ
và ôn nhu truyền tới: "Tiểu Vũ, ngươi còn muốn làm loạn tới khi nào?"
Dạ Thí Vũ cúi đầu: "Không dám nữa mà...."
Bên trong truyền ra một tiếng thở dài bất đắc dĩ: "Ngươi đó, ngươi đó...."
Lập tức không hé răng ra nữa.
Đại hán khôi ngô kia vội vàng thúc ngựa bỏ chạy, tránh Dạ Thí Vũ càng xa càng tốt.
Nhưng Dạ Thí Vũ lại không để ý tới hắn nữa.
Dạ Thí Vũ đã phát hiện ra một người. Người này khiến hắn cảm thấy có chút hứng thú.
Sở Dương cảm thấy có chút không ổn, chuẩn bị co chân bỏ chạy... Bởi vì ánh mắt Dạ Thí Vũ vừa vặn chiếu về phía hắn. Sở Dương vẫn còn chưa quên,
khi ở Vong Mệnh hồ Trung Tam thiên, Dạ Thí Vũ từng mời chào mình.
Lần này nếu bị hắn bắt được, chỉ cần mời thôi cũng có thể khiến mình đau
dầu không thôi rồi. Chứ đừng nói tới chuyện hắn truy hỏi lai lịch của
mình. Với tâm địa của vị Dạ tam công tử này, nói không chừng lại đoán
được dấu vết gì đó.
Vô luận là từ phương diện nào, đối với Sở Dương mà nói đều cực kỳ không ổn.
Cho nên Sở Dương trước tiên nghĩ tới chính là nhanh chân bỏ chạy.
Nhưng đã không còn kịp nữa rồi.
Dạ Thí Vũ khó lắm mới phát hiện ra người quen, đúng lúc đi đường buồn muốn chết, há lại có thể dễ dàng buông tha?
"Sở huynh? Ôi chao... đây không phải là Sở huynh sao... Hi hi hi, ta thật
sự kinh hỉ rồi đó nha. Sở huynh này, Sở huynh này, ngươi lên đây từ khi
nào vậy?"
Dạ Thí Vũ nhẹ nhàng lướt tới như một cơn gió, tựa hồ
đột nhiên phát hiện ra một tân đại lục, thướt tha đứng trước mặt Sở
Dương, chu miệng chơm chớp mắt, hai tay xấu hổ che miệng, thẹn thùng vô
hạn nói: "Sở huynh, ta ở Thượng Tam Thiên đợi ngươi lâu lắm rồi đó
nha...."
Hắn từng gặp Sở Dương ở Vong Mệnh hồ, kinh ngạc vì thiên phú Sở Dương, cũng từng đưa ra lời mời, há có thể không nhận ra?
Sở Dương lập tức hai mắt nổ đom đóm, chỉ cảm thấy hai chân cũng như mềm ra, đầu đổ mồ hôi lạnh.
Dạ Thí Vũ uốn éo bước đi, lan hoa chỉ thi nhau vung vẩy, xuân phong thẹn thùng, nghiêng đầu lắc lắc mông muốn đi tới....
Đại hán khôi ngô trên ngựa kia lập tức như trút được gánh nặng, thiếu chút
nữa thì bật cười thành tiếng, khoái chí nhìn về phía này, tựa hồ đang
chế giễu.
Đám kỵ sĩ Dạ gia cũng đều nở một nụ cười thú vị, nhìn tam công tử nhà mình đùa bỡn người khác.
Sở Dương trong lòng chợt động, đột nhiên nhớ tới Gia Cát Văn, trong phút chốc đã có một chủ ý tuyệt diệu.
"Dạ muội muội...." Sở Dương nhu tình vạn chủng kêu lên.
Dạ Thí Vũ lập tức ngơ ngẩn, mở trừng mắt nhìn Sở Dương, toàn thân hóa đá.
Lan hoa chỉ cứng khựng lại giữa không trung, ngay cả cái mông mới uốn éo được một nửa cũng dừng lại, cả người dùng một loại tư thế quái dị tới
cực đoan đóng đá ở nơi đó.
"Dạ muội muội... Ngươi biết không, sau khi cự tuyệt lời mời của ngươi, ta đã hối hận biết nhường nào...." Sở
Dương thâm tình nói, bước lên trước một bước, ôm chầm lấy Dạ Thí Vũ vào
trong lòng: "Dạ muội muội.. ta rất nhớ ngươi, ta tới Thượng Tam Thiên
chính là vì tìm ngươi... ngươi biết không, ta tìm ngươi thật khổ nha."
Dạ Thí Vũ ngơ ngác đứng đó, hai mắt đã trợn trừng lên rồi. Sắc mặt từ hồng biến thành trắng, từ trắng lại biến về hồng, trong phút chốc hai chân
cũng có chút run rẩy.
Đang đờ đẫn thì bị Sở Dương ôm chầm lấy,
không ngờ còn mấy luôn cả năng lực suy nghĩ, từng giọt từng giọt mồ hôi
lạnh từ chóp mũi chảy xuống.
Sở Dương một tay nhẹ nhàng vuốt ve
sau lưng Dạ Thí Vũ, nhu tình vạn chủng nói: "Dạ muội muội, ngươi biết
không, ngày đó sau khi ngươi đi rồi, ta vẫn một mình đứng dưới trăng,
trong lòng không yên, cảm khái ngàn vạn, cả đời hiếm thấy một tri kỷ mà. Nhất là người như chúng ta, lại càng khó khăn gấp bội...."
Dạ Thí Vũ run rẩy, lắp bắp nói: "Ta... ta .... ta... ta...."
"Ngươi cái gì mà ngươi?" Sở Dương ai oán trợn mắt, tiếp tục buồn nôn: "Ta từng do dự, từng bàng hoàng, từng mất mác, nhưng hiện tại rốt cuộc ta cũng
có đủ dũng khí, lên tới Thượng Tam Thiên này đi tìm ngươi...."
"A... trời của ta ơi...." Dạ Thí Vũ hoảng sợ rống lên một tiếng. Mạnh mẽ dùng sức, giãy thoát khỏi lòng Sở Dương, chân thấp chân cao, lảo đảo nghiêng ngả không phân biệt được phương hướng, chạy lòng vòng mấy vòng mới xác
định được đội ngũ của mình, vội vàng xông vào giống như gặp phải quỷ,
sai đó lập tức chui vào xe ngựa không chút do dự. Chỉ nghe thấy thanh âm của hắn từ trong xe truyền ra.
"Trời đất ơi... Trời đất ơi... Cô cô,ngươi cứu ta với, ngươi cứu ta với... Ta xong rồi, ta xong rồi... Ọe...."
Lập tức một cái đầu từ trong xe thò ra, tiếng ồng ộc chảy ra như điên, chỉ thấy phun ra toàn mật xanh mật vàng....
Sở Dương tiến lên một bước, đội ngũ của Dạ thị gia tộc hoành tráng như thế, không ngờ lại đồng loạt lui về phia sau một bước.
Ngay cả chiến mã cũng phải lui về phía sau.
Cả đám trừng mắt hoảng sợ nhìn hắn, ngay cả đuôi ngựa cũng dựng đứng hết cả lên.
Dạ Thí Vũ thích giả bộ như vậy, mọi người mãi cũng thành quen, cũng không
cảm thấy gì cả. Lại nói, mọi người đều biết, Dạ tam công tử chỉ là nửa
thật nửa giả, đùa giỡn vật thôi, không hơn.
Nhưng giờ phút này, trước mắt lại xuất hiện một con hàng, mà còn là hàng thật giá thật.
Như vậy há không khiến cho ta người rợn tóc gáy.
"Ngươi cút đi... ngươi cút đi... ngươi cút mau...." Dạ Thí Vũ vừa nôn như điên vừa gào rống.
Sở Dương ai oán nói: "Chỉ là... ngươi đang chờ ta... không phải ngươi muốn mời ta sao?"
"Ta mời ngươi cái chó má gì. Ai mời ngươi là vươngbát đản." Dạ Thí Vũ sắc
mặt trắng bệch, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy hắn: "Ngươi cút đi... ngươi cút đi...."
Sở Dương quan tâm nói: "Ta còn muốn cưới ngươi làm vợ...."
"Ọe ọe ọe ọe....." Câu còn chưa nói xong, Dạ Thí Vũ đã nôn ọe như điên, thở không ra hơi.
Rèm che xe ngựa vén lên, một bóng người chậm rãi đi ra, trên mặt đeo một
chiếc khăn lụa màu đen. Chỉ là người kia vừa mới lộ diện, liền tỏa ra
một ý ưu sầu mơ hồ.
Một loại áp lực tràn ra.
Con ngươi trong trẻo mà lạnh lùng nhìn Sở Dương: "Vị công tử này, đừng nói giỡn với chúng ta nữa."
Sở Dương ngẩn ra, nói: "Không dám." Thầm nghĩ, đây không phải là Dạ Sơ Thần chứ?
Lúc này, đại hán khôi ngô kia đã sải bước đi tới, đưa tay mời: "Ngươi đi đi... Muốn làm loạn thì qua bên kia đi, qua bên kia."
Sở Dương biết thời biết thế, vội vàng xoay người rời đi.
Chỉ nghe thấy Dạ Thí Vũ phía sau vẫn còn nôn ọe như điên không ngừng
Ai cũng thật không ngờ tới, nhất đại nhân yêu Dạ Thí Vũ, sợ hãi nhất lại chính là thủ đoạn nhân yêu mà hắn am hiểu nhất.
Sở Dương đã từng nhìn thấy Gia Cát Văn đối phó Dạ Thí Vũ, đương nhiên biết uy hiếp lớn nhất của Dạ Thí Vũ là gì. Nhưng Dạ Thí Vũ làm sao có thể dự đoán được?
Thấy Sở Dương đi xa rồi, đại hán khôi ngô kia mới lau mồ hôi, xoay người đi trở về, trong lòng vẫn còn sợ hãi.
Đi được vài bước, đột nhiên cười ha hả: "Ha ha ha... Ta chỉ thấy lão tam
bỡn cợt người khác, dọa người ta sợ tới phát run, thật không ngờ lão tam cũng có ngày hôm nay... Ha ha ha... Được rồi, đừng mửa nữa, hắn đi xa
rồi."
Dạ Thí Vũ cẩn thận quay dầu lại, còn có chút run run: "Hắn ... đi thật rồi?"
"Đi thật rồi." Đại hán khôi gnô khẳng định.
Dạ Thí Vũ rốt cuộc cũng xoay người trở lại, một tay vỗ vỗ ngực sợ hãi, nói: "Mẹ ơi... Trên đời này thật sự có nhân yêu...."
Sở Dương đi được vài bước, đột nhiên cảm thấy không khí xung quanh có chút không thích hợp, chỉ thấy Tử Tà Tình cùng Sở Nhạc Nhi đều đi cách mình
rất xa, không khỏi nói: "Làm sao vậy?"
Muốn đi tới.
"Ngươi đừng tới đây." Hai nàng cùng hét lên.
Tử Tà Tình rợn hết tóc gáy nhìn hắn: "Lăn qua một bên, đợi lát nữa hãy nói."
Sở Dương cười khổ: "Đó chỉ là một loại thủ đoạn... thôi mà."
Tử Tà Tình nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, nhìn kỹ hắn một chút, sau
đó ôm lấy Sở Nhạc Nhi, đi thẳng về phía trước, không nói một lời.
Sở Dương cười khổ đi theo phía sau.
Bước vào cửa Lan Hương viên, chỉ thấy một võ sĩ áo xanh đứng ở đó, trong tay cầm một bức thiệp mời, cung kính nói: "Sở đặc sứ, tổng chấp pháp đại
nhân đã tới. Buổi tối ngày mai, Gia Cát gia tộc chúng ta đặc biệt tổ
chức yến tiệc ở Thủy Nguyệt lâu, đón gió tẩy trần cho các vị, rất hân
hạnh được đón tiếp Sở đặc sứ."
Sở Dương tiếp lấy thiệp mời, trầm tư nói: "Bây giờ vừa mới tới, ngày mai đã phải đi sao?"