Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Chương 432: Q.7 - Chương 432: Nguyện đem thân này hiến Cửu Trọng Thiên!




Ads "Bổ Thiên ngọc không còn?" Nhuế Bất Thông căn bản không quan tâm chuyện này, cũng không biết tầm quan trọng của Bổ Thiên ngọc, không cho là đúng nói: "Mất rồi thì thôi."

Sắc mặt Sở Dương cực kỳ trầm trọng,nói: "Chúng ta chôn cất bọn họ."

Hắn thở một hơi thật dài: "Người của Dược ốc cả đời tận lực vì dược liệu y học, bình thường ai nấy đều quái gở, khó có thể tiếp cận. Thuốc của bọn hắn tuy không truyền lưu ra ngoài nhiều, nhưng gần như thuốc của toàn bộ đại lục này, có một phần lớn là xuất phát từ Dược cốc. Bao nhiêu vạn năm qua, đã làm không biết bao nhiêu chuyện tốt vì Cửu Trọng Thiên, cứu sống bao nhiêu mạng người... Nhưng không ngờ tới, giờ phút này bọn họ lại chết thảm như vậy. Chẳng lẽ, người tốt thật sự không có hảo báo sao?"

Nhuế Bất Thông im lặng.

"Động thủ đi." Sở Dương trầm mặc nói.

Hai người cùng nhau động thủ, đào một cái hố thật lớn, sau đó đem thi thể của chúng nhân Dược cốc, lần lượt chuyển vào bên trong, để nằm ngay ngắn. Sau đó Sở Dương lặng lẽ đứng trang nghiêm một hồi, vung tay lên, bụi đất di thiên.

Một lát sau, một phần mộ cao lớn xuất hiện, sừng sừng giữa rừng cây.

Đại thụ bốn phía bị Sở Dương chặt hết một phần, làm thành một vòng tròn khổng lồ, quang đãng. Những đại thụ xung quanh tựa như đám thị vệ trầm mặc, đang hộ vệ những thần y Dược cốc đã cống hiến sức lực cả đời vì Cửu Trọng Thiên đại lục này.

Cuối cùng, Sở Dương một trảo đâm sâu vào trong mặt đất, mạnh mẽ bốc lên một khối đất đá khổng lồ, liên tục vỗ chưởng, toàn bộ đất và đá bị hắn dùng nguyên mực mạnh mẽ ép thành một khối bia mộ dày một thước, rộng chín thước, cao ba trượng.

Vuông thành sắc cạnh, bóng loáng như gương!

Sở Dương thoáng suy nghĩ, ngón tay vận công, xoạt xoạt niết lên, mang theo một nỗi bi phẫn, lên án thế gian!

Cả đời không từ bao gian khổ, một kiếp hành y thành Dược thần.

Thà đem thân này nơi u cốc, đổi lại an lành Cửu Trọng Thiên.

Mấy lần bổ thiên ai biết khó, công huân cái thế có ai hay.

Quân đi hôm nay không nhắm mắt, đi rồi ai thương thiên hạ đây?

Nếu là người tốt gặp vận rủi, từ nay về sau ai dám theo!

Nếu như thương thiên thật có đạo, xin độ Dược cốc bốn trăm hồn!

Dược cốc bốn trăm y giả, gặp nạn bất ngờ, chôn xương như thế!

Trời xanh có hận! Thiên địa bất công!

Đông Nam Sở Dương cung lập!

Kiếp này nếu có xua tan mây, tất vì chư quân hỏi thần tiên:

Giả như người tốt không hảo báo, sao không giết tuyệt Cửu Trọng Thiên!

Bia mộ dựng lên, một cỗ khí tức phẫn nộ, bi phẫn, uất ức cũng từ đó mà tràn ra. Tràn ngập khắp cả khu rừng hẻo lánh này. Giữa một biển tuyết trắng toát liên miên bất tuyệt, không ngờ tựa hồ kéo tới tận chân trời, tới tận trên thanh thiên.

Nhuế Bất Thông không ngờ lại cảm thấy rợn tóc gáy.

Tựa hồ vô số oan hồn đang tụ tập xung quanh bia mộ mà Sở Dương vừa lập nên, phẫn nộ chất vấn trời xanh!

Sở Dương lắng lẽ đứng im lặng một hồi. Sau đó xoay người sải bước mà đi.

Theo hắn rời đi, trong rừng cây, những bông tuyết đọng trên cây cũng tuôn rơi mà xuống. Tựa như chúng nhân Dược cốc đang cáo biệt Sở Dương.

Tiếp xúc với chúng nhân Dược cốc không nhiều, hơn nữa những người này cũng rất cứng nhắc, rất kiêu ngạo.

Nhưng Sở Dương không thể không thừa nhận, bọn họ là người tốt, là người có trách nhiệm, là người chân chính cố gắng vì thiên hạ sinh linh!

Tất cả bốn phía đều không để lại dấu vết. Chỉ cần nghĩ một chút là biết, người hạ thủ tuyệt đối không chỉ có một. Hơn nữa, tuyệt đối là những kẻ lão luyện trong giới đao phủ.

Không ngờ ngay cả một điểm dấu vết cũng không để lại.

Thậm chí ngay cả một mảnh vải, một giọt máu, một sợi tóc cũng không có.

Chân chân chính chính dọn dẹp sạch sẽ!

Hơn nữa, sự tình rõ ràng đã qua mấy ngày rồi!

Theo Sở Dương suy đoán, hẳn là là phát sinh trong đoạn thời gian một hai ngày sau trận Tinh Vân sơn chi chiến.

Sở Dương trầm mặt mà về, đi thẳng tới trước xe trượt tuyết của Nguyệt Linh Tuyết. Nguyệt Linh Tuyết hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"

"Dược cốc, tất cả những người tham gia Vạn Dược đại điển, hơn bốn trăm người, không một ai may mắn sống sót." Sở Dương trầm trọng nói: "Toàn bộ đều chết ở nơi này... Không biết là ai làm."

Nguyệt Linh Tuyết cùng Phong Vũ Nhu đều chấn động! Thân mình khẽ run lên một chút.

Dược cốc mấy năm gần đây sừng sững Cửu Trọng Thiên, thật sự không phải bởi vì vũ lực, mà là bởi vì người trong thiên hạ tôn kính bọn họ!

Xuất thủ với Dược cốc, chính là tối kỵ Cửu Trọng Thiên!

"Kẻ nào lại phát rồ như thế?" Nguyệt Linh Tuyết ngay cả tóc cũng dựng đứng, hai mắt phẫn nộ trừng lên như muốn nứt ra, giận dữ nói: "Hạ thủ Dược cốc! Quá hỗn trướng!"

Sở Dương khẽ nói: "Hiện tại chuyện đã xảy ra! Hơn nữa tất cả linh dược của chúng nhân Dược cốc đã biến mất. Bổ Thiên ngọc của bọn họ hẳn là cũng bị cướp đi rồi."

Phong Nguyệt ngây ra như phỗng.

Sở Dương hít thật sâu một hơi, nói: "Chúng nhân Dược cốc chủ trì Vạn Dược đại điển, thực lực rất mạnh! Chí tôn ít nhất cũng có trên trăm vị! Người nào lại có thực lực như vậy?"

Nguyệt Linh Tuyết suy sụp thở dài: "Thực lực dược cốc quả thực rất mạnh. Chỉ là, có một điểm, ngươi cho rằng Vạn Dược đại điển đoạt thiên đạo chi lực dễ dàng như vậy sao? Dược cốc mỗi lần chủ trì Vạn Dược đại điển đều phải một cái giá thật lớn đó!"

"Cái giá thật lớn?" Sở Dương hỏi.

"Tất cả chí tôn tham gia Vạn Dược đại điển, hấp dẫn thiên đạo chi lực, trong vòng nửa năm sau đó đều không thể khôi phục!" Nguyệt Linh Tuyết xúc động thở dài.

"Thì ra là thế...." Sở Dương lẩm bẩm, nói: "Nói như vậy, kẻ hạ thủ, hay ít nhất là kẻ sắp đặt kế hoạch, phải hiểu biết rất rõ Vạn Dược đại điển, đối với thực lực của Dược cốc, cũng rõ như lòng bàn tay."

Khó trách Sở Dương lại cảm thấy kỳ quái, chúng nhân Dược cốc chết rất tập trung, ngay cả có trúng độc, cũng khó có khả năng chết tập trung như thế... Thì ra là vì Vạn Dược đại điển làm bọn họ suy kiệt!

"Nguyệt tiền bối, ta chỉ hỏi một câu, trong trận chiến đó, Pháp Tôn rốt cuộc là sống hay đã chết?" Sở Dương nặng nề nói. Nói tới hai chữ Pháp Tôn này, trong mắt hắn đột nhiên bắn ra hai tia tinh mang sắc bén.

"Ngươi hoài nhi Pháp Tôn?" Nguyệt Linh Tuyết kinh ngạc nói.

"Chẳng lẽ không thể hoài nghi sao?" Sở Dương lạnh lùng hỏi.

Phong Nguyệt trầm mặc, thật lâu sau mới nói: "Không sai, chuyện này quả thực chỉ có Pháp Tôn mới có thể làm!"

"Hắn, rốt cuộc còn sống hay đã chết!" Sở Dương gằn ra từng chữ một.

"Không thể xác định!" Nguyệt Linh Tuyết thẳng thắn nói: "Lúc ấy Pháp Tôn đào tẩu, Tử Tà Tình đại nhân đích thân đuổi theo, sau đó khi Tử đại nhân trở về, cũng không nói Pháp Tôn còn sống hay đã chết."

Sở Dương nhíu mày.

Với hiểu biết của mình về Tử Tà Tình, nếu nàng đã xuất thủ thì tuyệt đối không có khả năng buông tha Pháp Tôn! Cho nên Pháp Tôn hẳn là phải chết!

Nhưng thảm án Dược cốc trước mặt, trừ Pháp Tôn ra, những người khác, ai lại có thực lực cường đại như thế

"Chúng nhân Dược cốc cống hiến quá nhiều cho Cửu Trọng Thiên. Bây giờ bọn họ đã mất, vô luận thế nào, phu thê chúng ta cũng phải tới bái tế mộ phần!" Sắc mặt Nguyệt Linh Tuyết trầm trọng, cùng Phong Vũ Nhu bước xuống xe trượt tuyết.

Mọi người không hẹn mà cùng xếp thành hàng, đi vào trong rừng cây.

Đi tới trước mộ phần, nhìn tấm bia mộ mà Sở Dương dựng lên, tất cả mọi người đều chấn động trong lòng!

Chỉ thấy bia mộ chính là làm thành hình kiếm, đồ sộ sừng sững, mũi kiếm chĩa thẳng trời xanh! Tựa hồ như vô số oan hồn đang kêu gào không cam lòng, cầm kiếm trường kiếm trong tay, hướng về thanh thiên mà đòi một câu trả lời!

"Giả như người tốt không hảo báo, sao không giết tuyệt Cửu Trọng Thiên!" Nguyệt Linh Tuyết thì thào, nhớ kỹ hai câu này. Trong ánh mắt, giờ khắc này không ngờ cũng có chút mê man.

Mọi người cung kính cúi đầu, hướng về phía những anh linh đang ngủ say mà cáo từ.

Mãi cho tới khi trở lại xe trượt tuyết, tinh thần Nguyệt Linh Tuyết vẫn như cũ có chút mê man, thở dài một hơi, lẩm bẩm: "Nếu là người tốt gặp vận rủi, từ nay về sau ai dám theo? Giả như người tốt không hảo báo, sao không giết tuyệt Cửu Trọng Thiên.... Haiz...."

Hắn thở dài, lẩm bẩm nói: "Chẳng lẽ, người tốt thật sự không có hảo báo sao?" Hiện giờ, ngay cả y giả của Dược cốc cũng chết thảm như vậy... Cả đời bọn họ đã cứu không biết bao nhiêu người. Mấy trăm ức thì không có, nhưng mấy ức... e rằng đã có. Hiện giờ xác phơi nơi hoang dã, trở thành một tòa mộ phần cô liêu cách xa Dược cốc! Rất nhiều người ngay cả tên cũng không lưu lại!"

"Thế đạo bây giờ, làm sao lại biến thành bộ dạng như vậy?" Nguyệt Linh Tuyết phẫn nộ thở dài.

Phong Vũ Nhu khẽ vươn tay, cầm lấy tay trượng phu, ôn nhu nói: "Ngươi sai rồi, ai nói người tốt không có hảo báo? Hảo báo lớn nhất của người tốt chính là trong lòng yên vui, tự hỏi lòng không hối hận, cúi đầu ngẩng đầu không thẹn. Đây chính là hảo báo... Chẳng lẽ, người tốt nên có gia tài bạc triệu? Có cần thiết sao?"

Nguyệt Linh Tuyết vẫn thở dài không thôi.

Phong Vũ Nhu khẽ nói: "Cho nên, cho dù người tốt không nhận được hảo báo trong mắt người khác, nhưng chúng ta vẫn phải làm người tốt! Hơn nữa, với bản tính của chúng ta, cũng không làm được người xấu."

Tinh thần Nguyệt Linh Tuyết chấn động nói: "Không sai, chúng ta phải làm người tốt! Chính là bởi vì lương tâm bất diệt! Cần gì để ý những thứ khác? Chẳng lẽ ác nhân nắm quyền, chúng ta cũng phải đi làm ác nhân? Đây quả thực là vớ vẩn."

Đúng lúc này, mấy thanh âm cùng vang lên: "Nói đúng lắm!"

Hai người cùng quay đầu lại, chỉ thấy đám người Sở Dương Đổng Vô Thương Vũ Tuyệt Thành thần sắc khác nhau, nhìn bọn họ.

Vũ Tuyệt Thành luôn chướng mắt Phong Nguyệt, cho rằng bọn họ rất bảo thủ, nhưng hiện tại cũng có chút khân phục, nói: "Ta không phải người tốt, nhưng ta vẫn khâm phục phu thê các ngươi. Đây là lần đầu tiên ta bội phục các ngươi. Ha ha, nhưng sau này vẫn sẽ tiếp tục bội phục...."

Nguyệt Linh Tuyết thở ra một hơi thật dài, mỉm cười, nói: "Chỉ tiếc, ta không phải là Pháp Tôn của Cửu Trọng Thiên này. Bằng không...."

Sở Dương trong lòng chợt động, nói: "Bằng không thì thế nào?"

Nguyệt Linh Tuyết lắc đầu bật cười, thản nhiên nói: "Chỉ không biết tam xích Thanh Phong kiếm, có thể giết hết ác nhân thiên hạ? Không biết một thân chính khí, có thể tạo ra một khoảng trời quang cho thế gian?"

Vũ Tuyệt Thành nói: "Bất quá, cuối cùng ngươi vẫn phải rời đi."

"Nếu thật sự đến một lúc như vậy, ta nguyện ở lại nơi này." Nguyệt Linh Tuyết nhìn thê tử, trong mắt hai người lộ ra một tia thấu hiểu lẫn nhau, bình tĩnh mỉm cười: "Chúng ta nguyện đem thân này, hiến Cửu Trọng Thiên."

Trong lòng Sở Dương đâng lên một cỗ nhiệt huyết, nói: "Tâm nguyện của hai vị, nhất định có thể đạt thành! Chỉ hi vọng đến lúc đó, chớ quên ước nguyện hôm nay!"

Nguyệt Linh Tuyết ngạo nghễ nói: "Hơn một vạn năm không thay đổi, chẳng lẽ sau này còn thay đổi được sao? Cái loại thay đổi thất thường của Cửu Kiếp kiếm chủ, tuyệt đối sẽ không phát sinh trên người Nguyệt Linh Tuyết ta!"

Hắn nói những lời này, có chút ý tứ ẩn chứa bên trong. Nhưng Vũ Tuyệt Thành lần này lại không hề tức giận, sắc mặt chỉ buồn bã, tim có chút loạn nhịp.

Đúng vào lúc này, phương hướng Thiên Cơ thành đột nhiên tuyết bay cuồn cuộn, một đạo thanh ảnh cuốn theo phong tuyết đầy trời, một đường lao tới như cuồng phong. Mục tiêu chính là về phía mọi người.

Mọi người cùng ngưng mắt mà nhìn.

Chợt nghe người này hét lớn từ xa: "Phong Nguyệt hai vị tiền bối... có thể dừng lại một chút hay không...."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.