Ads "Hắn
chỉ muốn giết ta, không muốn giết người vô tội." Sở Dương thản nhiên nói:
"Ai là vô tội? Hơn nữa, hắn ra tay với Khinh Vũ và Thiến Thiến, rõ ràng đã
hạ thủ lưu tình. Đến cuối cùng, nếu không phải Thiến Thiến hết sức bổ nhào vào
người của ta, căn bản sẽ không bị thương nặng!"
"Sau lưng Khinh Vũ có Ninh Bố, sau lưng Nhạc Nhi có Tử, sau lưng Thiến Thiến
có các ngươi."
"Hắn hiểu chúng ta rất rõ." Sở Dương chậm rãi nói: "Nếu là người
của gia tộc khác, hoặc người không thuộc chín đại gia tộc, thì lúc đó muốn giết
ba người này nhất. Bởi vì giết xong thì người không may đầu tiên, chính là gia
tộc Gia Cát. Bởi vì đây là Thiên Cơ Thành, đại bản doanh của gia tộc Gia
Cát!"
Hắn nói xong những lời này, tất cả mọi người đều trầm mặc lại.
Bởi vì ý của Sở Dương trong những lời này, đã rất rõ ràng.
"Ta tới nói vài câu." Sở Nhạc Nhi từ trong góc chui ra, trên mặt mang
theo một loại lãnh ý không hiểu, nói: "Ta cũng không thể xác định kẻ áo
đen là ai, nhưng vừa rồi khi hắn vừa xuất hiện, trong nội tâm của ta đã cảm thấy
rất không thoải mái."
Nguyệt Linh Tuyết và Phong Vũ Nhu chậm rãi gật đầu, nói: "Một khi đã như vậy,
từ nay về sau, tất cả mọi người cũng không cần phải nhắc lại chuyện này nữa."
Hắn nhắm lại hai mắt: "Chờ chúng ta hồi phục, tự nhiên sẽ có hành động.
Sở Dương thấy hướng Sở Nhạc Nhi vừa ra ngoài, đúng là nơi giam giữ Gia Cát Trường
Trường.
Bên kia, Đổng Vô Thương và Nhuế Bất Thông đã đánh tới mức sảng khoái.
Không thể không nói, lúc này Nhuế Bất Thông đích thực đã trấn áp Đổng Vô
Thương. Thực lực Chí Tôn nhất phẩm, đối phó một Thánh Cấp thất phẩm, ngay cả hắn
là đao thánh đi nữa, thì cũng vô cùng thoải mái.
Nhưng, Nhuế Bất Thông lại chưa hề cảm thấy thoải mái.
Đổng Vô Thương hung hãn dã bá đạo, trong trận chiến hắn mới chính thức được
lĩnh giáo. Thực lực Chí Tôn nhất phẩm, không ngờ lại bị Đổng Vô Thương bức cho
trói chân trói tay.
Bởi vì hắn cũng không dám dùng toàn lực, lại không thể không toàn lực ứng phó.
Dùng toàn lực công kích và toàn lực ứng phó, hiển nhiên là hai việc khác nhau.
Bị Đổng Vô Thương làm lồng lộn như ngựa như khỉ, lúc lên trên, lúc xuống dưới,
chỉ trong chốc lát đã mồ hôi đầm đìa, liên tục xin tha: "Tứ ca... Tứ ca...
Tứ ca ta sai rồi, ta thực sai rồi ta... Ngài tha cho ta đi..."
Đổng Vô Thương cũng rất kinh hãi, bởi vì hắn đã ra toàn lực. Không thể tưởng được
Nhuế Bất Thông lại có thể chống đỡ nổi. Nếu như là chiến đấu chân chính, thì chỉ
sợ mình đã sớm thất bại.
Hơn nữa còn vong mạng!
Đổng Vô Thương ở Đao Hoàng thất phẩm, có thể chiến thắng Quân Cấp một hai phẩm.
Đao Quân thất phẩm liều mạng, có thể chiến thắng Thánh Cấp nhất phẩm, hôm nay
Đao Thánh thất phẩm, đấu với Chí Tôn nhất phẩm như Nhuế Bất Thông, lại không hề
toàn lực công kích mà đã cố hết sức!
Nhìn hai người dừng tay, Nhuế Bất Thông hú lên quái dị như gặp quỷ rồi chật vật
bỏ trốn, tinh thần của Đổng Vô thương rất ngưng trọng.
Nguyệt Linh Tuyết tựa hồ biết Đổng Vô Thương đang suy nghĩ cái gì, mỉm cười
nói: "Vô Thương, Chí Tôn... và dưới Chí Tôn khác nhau. Loại khác nhau này,
chỉ có khi ngươi xông lên Chí Tôn thì mới có thể lĩnh hội."
Đổng Vô Thương suy tư một hồi, nghiêm mặt nói: "Vâng."
Ngay vào lúc này, một tiếng kêu thảm thiết giống như đã bị áp chế rất lâu rồi mới
đột nhiên truyền ra. Âm thanh thảm thiết bi thảm, sự thống khổ trong đó quả thực
làm cho người ta sởn hết cả gai ốc.
Gia Cát Trường Trường!
Vừa vang lên, tiếng hét thảm lại đột nhiên ngừng lại, hình như lại bị cái gì đó
đè nén. Dường như tiếng hét thảm này là do bị thống khổ đè nén quá lâu rồi mới
phát ra, nhưng vừa phát ra lại tiếp tục bị đè nèn.
Sở Dương chấn động trong nội tâm, cùng bọn người Đổng Vô Thương đồng thời đi
qua.
Vừa thấy, mấy người đã run lên.
Toàn thân Gia Cát Trường Trường vài lẽ đã nứt ra toàn bộ, tất cả các sợi gân đều
đã lòi ra ngoài. Da thịt, cổ họng, cái trán nứt ra, máu thịt ở trong, gần như
trong suốt...
Thống khổ như vậy, đã không thể hình dung bằng thiên đao vạn quả, thảm nhất là
vẫn còn những thứ khác.
Ở trên người của hắn, gân mạch không ngừng phồng lên, một khi phồng lên thì máu
thịt tiếp xúc với nó sẽ bị nứt. Máu thịt vỡ ra, máu tươi chảy ra, mà máu thịt bị
vỡ sẽ lập tức biến thành một màu xám kì dị. Ngay lập tức sinh ra một loài sâu
nhung nhúc, liều mạng chui vào trong người Gia Cát Trường Trường...
Sau khi chui vào lập tức quấy đạp trong đó, cắn nuốt máu thịt. Mà ở bên ngoài
thì có một tầng giòi bọ bao trùm lên, quay cuồng nhúc nhích…
Gia Cát Trường Trường miệng há lớn, lại kêu không ra tiếng.
Hắn cũng không bị bất cứ cấm chế gì, nhưng một tiếng cũng không kêu được, hoàn
toàn bị thống khổ khống chế.
Làm cho người ta sởn hết cả gai ốc chính là những chỗ bị phá hư trên người của
hắn sẽ được tái sinh. Bị giày vò rồi tái sinh.. Những giòi bọ chui vào trong
người hắn sau khi cắn phá, sẽ chết đi rồi lại sinh sôi một lớp giòi bọ mới…
Nói đơn giản là hắn không chết.
Hắn sống để thừa nhận loại trừng phạt này.
"Nhạc Nhi!" Sở Dương hét lớn một tiếng: "Ngươi làm như thế
nào?!"
Sở Nhạc Nhi tiến đến, rõ ràng rất nghi hoặc: "Làm sao vậy?"
Đi vào bên trong xem xét, đột nhiên ‘A’, một tiếng sợ hãi, hai tay bưng kín con
mắt, kinh hoảng nói: "Tại sao có thể như vậy?”
Bọn người Đổng Vô Thương nhìn Sở Nhạc Nhi như gặp quỷ, cảnh tượng còn thảm hơn
địa ngục gấp trăm lần là do Sở Nhạc Nhi làm ra?
"Rốt cuộc đã dùng độc gì?" Sở Dương hỏi.
"Ta... ta hận hắn thương tổn cha ta, chỉ hạ vài loại độc cho hắn. . . Hạ độc
xong ta liền rời đi, không nghĩ tới hắn lại như vậy…" Trái tim Sở Nhạc Nhi
nhảy bang bang. Tuyệt đối không ngờ mấy loại độc mình hạ lại dẫn tới tình trạng
này.
"Có, Đoạn Phách Liệt Hồn Tán, Cửu Sinh Cửu Tử đan, Phân Cân Thác Cốt Phấn,
Vạn Niên Thi Độc, hủ độc, cổ độc... Vạn Thiên Hóa Thân Cổ... Cuối là Tiên Thiên
Chi Lai...
Sở Nhạc Nhi lẩm bẩm nói: "Ta đem những loại độc nghe nói có thể làm cho
người ta sống không bằng chết... đều hợp lại một chỗ… "
Mọi người nghẹn họng nhìn trân trối, chỉ cảm thấy rét run từng đợt.
Thật là nàng!
Tiểu cô nương thuần khiết đáng yêu co rúm thẹn thùng, làm cho người ta thoạt
nhìn cũng thấy nàng giống một con thỏ nhỏ, lại tạo ra địa ngục nhân gian!
Ngay cả Nguyệt Linh Tuyết và Phong Vũ nhu vừa mới đi tới, cũng sợ run cả người.
Con mắt nhìn Sở Nhạc Nhi, giống như nhìn một quái vật, một ác ma.
"Những độc này... ngươi lấy từ đâu?" Sở Dương trợn mắt hỏi.
"Không từ đâu cả..." Sở Nhạc Nhi vô tội nói: "Ta chỉ cần vận
chuyển Độc công, muốn dùng độc gì thì dùng độc đó… Điểm này ngươi cũng biết..."
"A trời ạ..." Sở Dương hai tay ôm đầu: "Ta tự tay dạy ra một
cái gì… A, trời ạ.”
"Ta giết hắn." Đổng Vô Thương tiện tay cắm một cây côn gãy vào trái
tim Gia Cát Trường Trường.
Chỉ một kích trái tim Gia Cát Trường Trường, đã lập tức nát thành bột mịn.
Nhưng thân thể lại vẫn còn tiếp tục thống khổ.
"Vô ích." Nguyệt Linh Tuyết lộ ra thần sắc kiêng kị: "Những độc
chất này, có một bộ phận, đều là do Vũ Tuyệt Thành tưởng tượng ra. Vũ Tuyệt
Thành không có Tiên Thiên Độc Thể, cho nên hắn mặc dù biết những độc chất này
tác dụng mạnh mẽ nhưng bản thân hắn lại bất lực... Những độc chất này, có chết
cũng không hữu dụng. Bởi vì, có Cửu Sinh Cửu Tử Đan và Đoạn Phách Liệt Hồn Tán,
thi độc, hủ độc và Vạn Thiên Hóa Thân Cổ... Cho dù người đã chết, hồn phách
cũng sẽ bị giam cầm trong thân thể, tiếp tục thừa nhận tra tấn..."
Trên đầu Đổng Vô Thương xuất hiện mồ hôi lạnh: "Lại có độc bực này...”
Loại độc chất này, bá đạo đến tình trạng gì đây? Thiên cổ gian nan duy nhất tử!
Nhưng dưới độc này, rõ ràng cả chết cũng không được.
"Thiêu hắn sạch sẽ…ngay cả xương cốt cũng thành tro thì hắn có thể giải
thoát. Nhưng phải triệt để biến mất... Bằng không, dù là cháy sạch chỉ còn lại
có một khối xương, hồn phách cũng sẽ tiếp tục ở trong đó, thừa nhận thống khổ
liệt hồn đoạn phách..."
Tất cả mọi người đều mang ánh mắt đăm đăm, ngây ra như phỗng.
Người khởi xướng là Sở Nhạc Nhi lại bịt mắt núp ở trong ngực Sở Dương, cả nhìn
cũng không dám...
"Ta xem xem, ta xem xem!" Một cái thanh âm hưng phấn truyền đến, đó
là Vũ Tuyệt Thành.
Giờ phút này sau lưng Mạnh Siêu Nhiên toàn là mồ hôi lạnh.
Xương sống và xương chậu của Vũ Tuyệt Thành vừa mới khép lại, động đậy sẽ tạo
ra thống khổ gấp bội, những chỗ gãy bắt đầu ma xát với nhau, loại thống khổ
này, không khác cực hình!
Nhưng hắn rõ ràng không để ý tới thống khổ, cũng thúc Mạnh Siêu Nhiên cõng mình
đi tới. Đau đến mặt chảy đầy mồ hôi lạnh, toàn thân cũng đau đến chảy mồ hôi hột,
nhưng vẻ mặt lại vô cùng hưng phấn.
Vị độc y năm đó há to miệng mở to hai mắt nhìn, kêu lên ôi ôi, lộ ra sự nóng bỏng
như người phàm gặp được thần tiên vậy!
"Ông trời ơi..." Vị độc y này trừng mắt mở miệng kêu lên: "Đây
là công tích vĩ đại… thiên tiên tạo hóa…quỷ phủ thần công… Thật sự là để cho
lão phu ta bội phục sát đất... Tâm phục khẩu phục bội phục..."
Mọi người lại run rẩy một cái, quay đầu dùng một loại ánh mắt kỳ dị nhìn tổ
tông dùng độc của Cửu Trọng Thiên.
"Quá vĩ đại!" Vũ Tuyệt Thành vẫn đau đến mặt đổ đầy mồ hôi, nhưng thân
thể rõ ràng lại hưng phấn vặn vẹo. Gương mặt của mọi người co rút từng đợt: Đại
ca ngài chẳng lẽ không biết thương thế của ngươi bây giờ vặn vẹo như vậy chính
là kiếm củi ba năm thiêu một giờ sao?
Ngẫm lại cảm giác của Vũ Tuyệt Thành hiện tại. trên mặt mọi người đều đổ mồ hôi
như thác nướ. Xương sống hoàn toàn vỡ vụn, xương chậu hoàn toàn vỡ vụn, còn hoa
chân múa tay vui sướng uốn éo mông?
Sẽ có cảm giác gì?
"Cái này cái này cái này. . . Đây là Đoạn Phách Liệt Hồn Tán... Ông trời
ơi... Cái này cái này cái này. . . Đây là Cửu Sinh Cửu Tử Đan ông trời ơi...
Đây là Phân Cân Thác Cốt Phấn ông trời ơi..." Đây là Hủ Độc Thi Độc còn có
cổ độc, ông trời ơi… Lại cả Vạn Thiên Hóa Thân Cổ ông trời. . . Đây là thần
công của vị đại năng long trời lỡ đất nào... A, ông trời ơi..."