Ads Nguyệt Linh Tuyết vừa nói xong, đại đa số mọi người ở nơi này lập tức ngơ ngẩn cả người.
Nhất là đám Tiêu gia, Thạch gia... mấy đại gia tộc. Trong phút chốc đều
sửng sốt: Chuyện này... thì có liên quan gì tới đồ đệ Nguyệt Linh Tuyết?
Nguyệt Linh Tuyết thế nào lại chạy tới đòi đồ đề?
Không phải... tên trưởng lão Tam Tinh Thánh tộc kia là đồ đệ Nguyệt Linh Tuyết chứ?
Người của Dạ gia kinh hãi. Bọn họ chợt nhớ ra, Ô tiên tử kia vẫn ở
trong nhà của mình. Hiện tại phòng ốc đều sụp hết rồi, không biết có bị
đè chết hay không?
Người của Lan gia lập tức phấn chấn. Lan Xướng Ca tiến tới một bước,
nói: "Tiền bối. Đây là người của của Dạ gia dùng thủ đoạn hèn hạ bắt cóc Ô tiên tử, muốn mưu đồ đen tối, vừa vặn bị Lan gia chúng ta nhìn thấy.
Lan gia chúng ta thế nào cũng có giao tình thâm hậu với tiền bối, vì thế không thể bỏ mặc, đuổi theo, nhưng người của Dạ gia không biết xấu hổ,
không ngờ cứ chế trụ Ô Thiến Thiến không chịu giao người... Cho nên bọn
vãn bối với đánh nhau với bọn họ."
Nguyệt Linh Tuyết đi tới trước một bước, cũng không biết căn nguyên chuyện này, gật gật đầu nói: "Vất vả rồi...."
Đột nhiên, phương xa lại có một bóng trắng thét dài mà tới. Chính là Phong Vũ Nhu.
Tiếng tới người hiện. Xoạt một tiếng đã đứng bên cạnh Nguyệt Linh Tuyết, lật tay một cái đã tát Lan Xướng Ca bay lên không trung, liên tục quay
tròn trên không trung năm sáu chục vòng mà còn chưa rơi xuống.
"Nhu Nhi, ngươi...." Nguyệt Linh Tuyết nhìn thê tử đang cực kỳ giận dữ.
"Đây căn bản là gian kế của Lan gia. Muốn bắt cóc Thiến Thiến, sau đó hạ mê dược và xuân dược, để Lan Mộ Tuyết giữ chân hai người chúng ta, sau
đó bên này giá họa Dạ gia, đoạt Thiến Thiến ra, nhưng không có thuốc
giải độc, chỉ có thể dùng phương pháp nam nữ giao hợp để giải độc. Khiến chúng ta không thể trách tội... Đây đều là Lan gia làm."
Phong Vũ Nhu tức tới cả người run rẩy, oán hận nói: "Đây chính là người
chúng tín nhiệm. Đây chính là Lan gia mà chúng ta có giao tình. Chúng ta thật sự mù mắt rồi...."
Mãi cho đến khi nàng nói xong, thân hình Lan Xướng Ca mới nặng nề rơi xuống mặt đất, trực tiếp hôn mê bất tỉnh.
Nguyệt Linh Tuyết cả người đều giận run lên, khuôn mặt tuấn tú cũng tức
tới trắng bệch, hắn đột nhiên quay đầu, ánh mắt như đao phong nhìn đám
người Lan gia: "Chuyện này là thật?"
Chúng cao thủ của Lan gia như bị sét đánh, đều né tránh ánh mắt của hắn.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Nguyệt Linh Tuyết há có thể không rõ chân tướng sự việc?
"Là vị nữ tiền bối giao chiến với chúng ta ngày đó nói cho chúng ta
biết. Làm sao có thể giả được?" Những lời này của Phong Vũ Nhu quả thực
như đổ thêm dầu vào lửa.
Nguyệt Linh Tuyết ngửa mặt lên trời cười lớn, tiếng cười bi phẫn thê
lương: "Hay cho một Lan gia, hay cho một Lan Mộ Tuyết. Không ngờ hắn lại chơi đùa phu phụ chúng ta như một kẻ ngốc. Ha ha ha.. Được, được,
được...."
Nói tới ba chữ được cuối cùng, thần tình hắn đã tràn ngập sát khí lạnh
lẽo, gằn từng chữ một, sát ý trong thanh âm, khiến cho người ta rợn tóc
gáy.
Những nhà khác phát hiện sự tình tựa hồ có điều gì đó không đúng. Chẳng
lẽ chuyện này không phải... như vậy? Mà là một.. vụ hiểu lầm?
Nghĩ tới đây, cả đám đều buồn bực gần chết.
Nhịn không được đã muốn rút đi.
"Tất cả đều đứng lại cho lão tử. Ai động, chết." Nguyệt Linh Tuyết gầm
lên như sấm mùa xuân, lập tức khiến tất cả mọi người giống như trúng
phải Định Thân thuật, đứng nguyên tại chỗ.
Đừng nói là đi, cho dù run một cái cũng không dám.
Vạn nhất run một cái, để Nguyệt Linh Tuyết tưởng là mình 'động', thì đúng là chết oan chết uổng rồi,
Nguyệt Linh Tuyết giận tới không kìm chế được. Người tiêu sái tao nhã như vậy mà ngay cả hai chữ 'lão tử' cũng phun ra rồi.
"Người của Lan gia, tiến lên một bước, người của Dạ gia, tiến lên một
bước." Nguyệt Linh Tuyết trầm thấp ra lệnh, thanh âm tựa hồ rít qua kẽ
răng.
Lúc này, đến lượt người của Dạ gia như trút được gánh nặng.
Rốt cuộc oan ức cũng được giải. GIờ khắc này, không ngờ lại có một cảm
giác giống như 'xua tan mây mù thấy thanh thiên', rất thống khoái bước
lên một bước.
Người của Lan gia lại bất đắc dĩ hơn, chầm chậm bước lên một bước.
Hai mắt Nguyệt Linh Tuyết trừng lên, vù vù hai chưởng đánh tới. Lập tức, hai tên cao thủ thánh cấp thất phẩm còn do dự chưa tiến lên đã biến
thành một đống thịt nát, ngay cả cổ họng cũng không kịp rên một tiếng.
Nguyệt Linh Tuyết lạnh lùng nói: "Quá chậm."
Vừa nói xong, tất cả người của Lan gia đều phi thường nhanh chóng tiến lên phía trước.
"Dạ gia, phái người dẫn đồ đệ ta ra đây." Nguyệt Linh Tuyết cũng không quay đầu lại, phân phó nói.
"Vâng." Vị chí tôn đầu lĩnh của Dạ gia hưng phấn vâng một tiếng, phân
phó một vị cao thủ thánh cấp phía sau mình: "Mau mau đi mời Ô tiên tử
ra."
"Vâng." Vị cao thủ thánh cấpkia phấn chấn đáp lời, chạy đi nhanh như một làn khói.
Vị chí tôn đầu lĩnh Dạ gia hướng về phía Nguyệt Linh Tuyết, có chút nịnh nọt nói: "Nguyệt tôn giả, Ô tiên tử từ khi bị Lan gia đưa tới chỗ chúng ta, chúng ta liền nhìn thấu gian mưu của Lan gia, vẫn cân cần chiếu cố Ô tiên tử, tuyệt đối không dám có nửa điểm vô lễ.... Hiện tại, Ô tiên tử
vẫn bình yên vô sự, ta dám dùng tính mạng để bảo đảm với Nguyệt tôn
giả."
"Ừm." Nguyệt Linh Tuyết chậm rãi gật đầu, biết đệ tử không có việc gì,
trong lòng thở phào một hơi, nhưng thần sắc trên mặt chẳng những không
hòa hoãn mà ngược lại còn càng thêm nghiêm nghị.
Nhìn người của Lan gia: "Là kế hoạch của ai?"
Người của Lan gia quay sang nhìn nhau, có mấy người không nhịn được dùng ánh mắt nhìn về phía Lan Xướng Ca đang hôn mê trên mặt đất.
"Kế hoạch của tiểu tử này?" Nguyệt Linh Tuyết vươn tay, khẽ vận công một cái, thân hình Lan Xướng Ca lập tức bay lên, rơi xuống dưới chân hắn,
phốc một tiếng đã một cước đá lên..
Lan Xướng Ca kêu thảm một tiếng, lập tức tỉnh táo trở lại, vừa tỉnh lại liền thồn bất phụ thể kêu lên: "Oan uổng quá...."
Nguyệt Linh Tuyết hừ lạnh một tiếng, duỗi một ngón tay, cách không điểm ba chỉ lên người hắn.
Lập tức, trên người Lan Xướng Ca mặc dù có quần áo che chắn, nhưng vẫn
có thể nhìn thấy, cơ nhục toàn thân hắn đều lập tức bành trướng lên,
những sợi gân xanh hẹp dài giống như những con giun nổi lên, sau đó lại
tiếp tục xoắn quyện, quay cuồng...
Phân Cân Thác Cốt thủ tầng cao nhất.
Lan Xướng Ca rú lên một thứ âm thanh không giống con người, giãy giụa,
nhưng chỉ kịp kêu lên hai tiếng thì miệng đã đau tới mức ngay cả một
chút thanh âm cũng không phát ra được nữa...
"Ai động thủ?" Ánh mắt Nguyệt Linh Tuyết thờ ơ nhìn Lan Xướng Ca đang lăn lộn trên mặt đất nhàn nhạt hỏi.
Một thanh y nhân liền từ trong trận doanh Lan gia đi ra, ngang nhiên
nói: "Là ta hạ thủ bắt cóc Ô tiên tử. Vốn kế hoạch rất hoàn hảo không
một kẽ hở, nào biết rằng đây cũng là gian kế của người khác. Nếu sự tình đã bại lộ, ta cũng không biết nói gì hơn, đem cái mạng này ra để chuộc
tội với Nguyệt tôn giả, chỉ hi vọng Nguyệt tôn giả không giận lây lên
người khác."
Hắn nói cực nhanh, nói xong ngay cả một chút do dự cũng không có, trực
tiếp giơ tay lên, vỗ một chưởng vào đầu mình. Trong nháy mắt, đầu óc vỡ
tan, thi thể lay động hai cái rồi ngã vật xuống mặt đất.
Toàn trường câm như hến.
Nguyệt Linh Tuyết hung hăng cười cười: "Ta cho ngươi chết sao? Muốn chết hả? Nào có dễ dàng như thế? Quay trở lại cho ta."
Đột nhiên hét lớn một tiếng, hai cánh tay không ngừng thực hiện thủ thế
phức tạp. Mọi người đều có tận mắt nhìn thấy, trong bầu trời đêm, một
đám vụ khí mông lung dần dần thành hình, chậm rãi biến thành một người
lớn bằng ngón tay. Mọi người đều thấy rõ ràng, đám vụ khí này tuy bé,
nhưng diện mạo tứ chí đều đầy đủ, chính là vị thánh cao thủ thánh cáp
cửu phẩm đỉnh phong vừa nãy.
Giờ phút này, trước bao ánh mắt kinh hãi, Nguyệt Linh Tuyết vươn tay ra, nắm hình nhân kia trong tay, thản nhiên nói: "Ngươi chết rồi không ngờ
còn muốn chuyển thế? Nếu ngươi đã là chuyện này, thì đừng mong làm người nữa. Ta khiến ngươi ngay cả quỷ cũng không làm được."
Đột nhiên, trên mặt dâng lên một vầng tử khí, năm ngón tay siết lại, quát: "Hình thần câu diệt đi."
Lập tức bụp một tiếng, hình nhân nho nhỏ kia nổ tung, hóa thành những đám vụ khí nhàn nhạt, phiêu tán vào hư không.
Thần hồn.
Không ngờ ngay cả người chết rồi mà Nguyệt Linh Tuyết cũng không buông tha, mạnh mẽ ngưng tụ thần hồn lại, đánh nát.
Có thể thấy được hắn phẫn nộ tới mức nào.
Lúc này, Lan Xướng Ca trên mặt đất ngay cả khí lực lăn lộn cũng không có nữa. Mà trên đầu cũng nổi lên mấy sợi gân xanh, không ngừng nhúc nhích.
Gân xanh dưới cằm đã nổ tung, lộ ra xương khớp trắng ởn, ngay cả cuống
lưỡi cũng phun ra rồi, gần như ngay cả khí lực để thở cũng không có.
Lúc này, vị cao thủ tiến vào Bình Thúy hồ kia của Dạ gia bối rối chạy
vội ra, nhìn qua, hiển nhiên là kinh hoảng tới cực điểm. Cao thủ như
thế, khi chạy tới chỗ này không ngờ còn ngã lăn ra đất.
"Không xong... không xong...." Môi hắn run run, trong ánh mắt tràn đầy
sợ hãi. Cả người run rẩy giống như động kinh: "Ô... ô... ô...ô... Ô tiên tử không thấy đâu nữa...."
"Không thấy?" Chí tôn Dạ gia đang mỉm cười khoái trá nhìn Lan gia chịu
trừng phạt khuôn mặt cứng đờ lại, lập tức giận tím mặt nhảy vọt tới:
"Làm sao lại không thấy?"
"Không thấy?" Nguyệt Linh Tuyết vừa nghe những lời này, quả thực lửa
giận bốc lên ba vạn trượng, chộp lấy cổ áo tên chí tôn Dạ gia, hung hăng lôi tới trước mặt mình: "Hỗn trướng, đây là cam đoan của ngươi chẳng lẽ thấy Lan gia trêu đùa phu thê chúng thích quá, ngươi cũng muốn trêu đùa cùng?"
"Không không không... tuyệt đối không phải vậy." Vị chí tôn Dạ gia này
thần hồn bất phụ thể. Hắn nhìn thấy lửa giận và vẻ nôn nóng trong mắt
Nguyệt Linh Tuyết, biết dưới loại tình huống này, chỉ cần một lời không
hợp là Nguyệt Linh Tuyết có thể tàn sát toàn bộ Thiên Cơ thành, nào dám
thất lễ, thanh âm cùng dồn dập giải thích: "Nguyệt tiền bối... ta ta,
vừa rồi rõ ràng còn ở đó... rõ ràng còn ở đó... Đúng rồi, có thể là bị
người của Lan gia cướp đi rồi?"
Nguyệt Linh Tuyết thả hắn ra, một cước đá vào người Lan Xướng Ca, giải
trừ Phân Cân THác Cốt thủ cho hắn, lại một cước đá hắn đứng dậy, tức
giận nói: "Đồ đệ ta đâu?"
Lan Xướng Ca vừa mới thở phào nhẹ nhõm một hơi,lúc này mới hít một hơi,
khóc không ra nước mắt nói: "Ta thật sự không biết... thật sự không biết mà... Đây thật sự không phải do chúng ta làm mà...” Hắn bụp một tiếng,
quỳ trên mặt đất, cuống quít dập đầu, khóc rống lên.
Trong lòng hối hận vô hạn, sớm biết Phong Nguyệt chí tôn không dễ chọc.
Vậy mà mình vẫn cố tình nghĩ ra mưu ma chước quỷ như vậy. Lần này thì
xong thật rồi, thật phải bồi táng tất cả mọi người ở nơi này rồi...