Ads Vũ
Tuyệt Thành có chút hổn hển!
Hắn bị đâm hai kiếm hoàn toàn ngoài sự đoán trước, may mắn hắn né nhanh, bằng
không, hai kiếm này có thể đem hắn chia làm bốn mảnh! Giờ phút này vai trái đau
đớn từng đợt, hình như chân phải bị thương tới gân mạch.
Mà đó là hắn! Đổi lại những người khác, chỉ sợ hai kiếm trên bả vai cùng ở
chân, đã lấy đi mạng sống. Bởi vì lực lượng do kiếm khí mang theo nổ mạnh, mặc
kệ đâm ở nơi nào đều sẽ đem một người nổ thành mảnh nhỏ!
"Đáng chết!" Vũ Tuyệt Thành có chút chật vật. Bởi vì hiện tại Phong
Nguyệt chiếm lợi thế, đang đuổi giết hắn! Hắn vừa mới đánh bừa với Bố Lưu Tình,
lại bị đánh bất ngờ. Chưa kịp đổi hơi, chỉ có thể liên tục tránh né, Phong Nguyệt
song kiếm giống như cầu vồng, liên tục tấn công. Làm cho vị Cửu Kiếp Chi Nhất bốn
vạn năm trước này chật vật không chịu nổi.
Vũ Tuyệt Thành vốn không phải chịu hai kiếm này; Nhưng ở sâu trong nội tâm hắn
vẫn cho rằng: Người quân tử giống như Phong Nguyệt, tuyệt đối sẽ không đánh
lén! Cho nên mới không hề phòng bị chút nào.
Hình tượng quân tử của Phong Nguyệt, phong cách ngay thẳng, đã xâm nhập lòng
người từ lâu. Mà ngay cả người thù ghét bọn họ nhất, không thể không thừa nhận,
Phong Nguyệt hành động minh chính đại, tuyệt đối sẽ không thực hiện mưu mô quỷ
kế, xảo quyệt như vậy!
Nhưng hiện tại, Phong Nguyệt ra tay đánh lén, lại lập tức nhận được hiệu quả kỳ
diệu!
Pháp Tôn vẫn xem xét trận đấu, vốn chuẩn bị đánh lén, ai ngờ hắn còn không có
ra tay, Phong Nguyệt lại đã ra tay đánh lén!
Giờ phút này cũng kinh ngạc há to miệng, đột nhiên cười lên như điên:
"Không thể tưởng được, thật sự không thể tưởng được, Nguyệt huynh đệ, người
quân tử như hai vợ chồng các ngươi, lại cũng đánh lén!”
Nguyệt Linh Tuyết cười lạnh một tiếng, thản nhiên nói: "Pháp Tôn, vị sư phụ
nào của ngươi dạy cho ngươi... Quân tử, sẽ không đánh lén?”
Phong Vũ Nhu giễu cợt nói: "Pháp Tôn, ở nơi đây ngươi đã sắp xếp mấy trăm
vị Chí Tôn mai phục, muốn đánh lén chúng ta, lại có thể muốn chúng ta chiến đấu
một cách quân tử với ngươi? Đúng là một chuyện cười!”
Mặt Pháp Tôn mặt đỏ rần, không phải ngượng. Mà là giận!
Cười dài một tiếng, quát: "Một khi đã như vậy, bổn tọa cũng tới giúp
vui!" Phóng người lên, bay về phía Phong Nguyệt.
Lúc này, Bố Lưu Tình đã ngự kiếm mà đến, thẳng đến Vũ Tuyệt Thành!
Phong Nguyệt đánh ra liên tục ba kiếm, đem Vũ Tuyệt Thành đánh lui, lập tức đồng
thời nhào đến, đón nhận Pháp Tôn!
Năm người, đánh nhau lộn xộn.
Nhưng. Nơi chiến đấu, vẫn cách đại trận Thiên Cơ Tinh Vân Liệt Thiên rất xa.
Pháp Tôn cùng Vũ Tuyệt Thành lại không phải rất sốt ruột.
Có sốt ruột cũng vô dụng.
Còn có thời gian.
Phong Nguyệt cũng giết đến đỏ mắt! Tình cảm chân thành với ân sư bị hại mà chết
đi. Bị lừa gạt hơn một vạn năm giờ mới rõ ràng! Mà tên hung thủ này, lại là người
xưng huynh gọi đệ với mình hơn một vạn năm...
Chuyện này. Làm cho Phong Nguyệt vừa nghĩ tới thì trong ngực liền nổi giận, muốn
nổ tung lên!
Mà Pháp Tôn còn đang trêu chọc bọn hắn.
"Nguyệt huynh đệ, thật ra việc năm đó, bổn tọa cũng là bất đắc dĩ!"
Pháp Tôn thành thạo xuyên qua kiếm quang, áo đen bồng bềnh, tiếng nói nhẹ nhàng
bâng quơ: "Ngươi nói, lúc trước sư phó của ngươi già như vậy rồi. Cho dù
ta không giết hắn, thì hắn cũng sống không được bao lâu nữa, đúng hay không?
Hơn nữa hắn chiếm lấy vị trí Pháp Tôn, ta không giết hắn, thì ta làm sao có thể
ngồi lên vị trí đó? Ta cũng có nỗi khổ riêng. Bất đắc dĩ mới phải ra tay
thôi...”
Sắc mặt Nguyệt Linh Tuyết càng ngày càng xanh, lửa giận trong mắt càng ngày
càng lớn!
Hai vợ chồng cắn chặt môi, không nói một lời nào, điên cuồng tấn công! Hận
không thể dùng một kiếm đem tên khốn nạn này nổ thành bột mịn!
Kiếm quang như mưa trút, bay nhanh trong mưa tuyết tán loạn!
Pháp Tôn liên tục thở dài, cố gắng dùng lời nói khơi dậy lửa giận của hai người;
Hai người biết rõ hắn đang chọc giận mình. Nhưng cơn tức trong lòng, cũng không
thể khống chế được, càng ngày càng lớn!
Nhưng theo chiến đấu, hai người cũng kinh ngạc phát hiện ra, tu vi của Pháp
Tôn, so với lúc trước hai người biết được, cao hơn rất nhiều!
Ba người cùng làm Chấp pháp giả hơn một vạn năm, thường xuyên luận bàn với
nhau. Ở trong trí nhớ của Phong Nguyệt, tu vi của Pháp Tôn tuyệt đối cao hơn
hai vợ chồng mình.
Một mình Nguyệt Linh Tuyết chiến đấu với Pháp Tôn, tuyệt đối không phải là đối
thủ; nhưng, nếu là hai vợ chồng liên thủ ra tay, thì Pháp Tôn không có khả năng
phản công!
Phong Nguyệt liên thủ, vô địch thiên hạ!
Những lời này, chính là từ trong miệng Pháp Tôn mà ra!
Cho nên Phong Nguyệt cũng tràn đầy tự tin, nếu Pháp Tôn thực sự có can đảm quyết
chiến sinh tử với hai vợ chồng mình, tất nhiên sẽ không chiếm được ưu thế.
Nhưng không nghĩ tới hôm nay chiến đấu, hai vợ chồng đã dùng hết toàn lực, Pháp
Tôn vẫn có thể ung dung chống đỡ. Tuy rằng chưa thể nói rằng nhẹ nhàng bâng
quơ, nhưng vẫn còn dư dả.
"Hay cho Pháp Tôn, thế nhưng ẩn dấu thực lực nhiều năm như vậy!" Nguyệt
Linh Tuyết cắn chặt răng, vẻ mặt Phong Vũ Nhu cũng tỏ ra xấu hổ. Nói như vậy,
chẳng phải hai vợ chồng mình bị người coi như đồ ngu ngốc, lừa dối nhiều năm
như vậy?
Pháp Tôn cười lạnh: "Nếu thực lực không mạnh, thì làm sao giết được sư phụ
của ngươi?”
Nguyệt Linh Tuyết lập tức giận dữ!
Bên kia, Bố Lưu Tình cùng Vũ Tuyệt Thành quyết chiến, cũng đã đến lúc phấn
khích, Bố Lưu Tình ngự kiếm quay lại, trở về như gió, vung tay, không ngờ vô
cùng vui sướng!
"Vũ Tuyệt Thành! Pháp Tôn! Các ngươi bố trí nhiều cao thủ mai phục như thế,
còn không xuất hiện, còn đợi khi nào?" Trường kiếm của Bố Lưu Tình giống
như cầu vồng, khí thế cũng giống như cầu vồng, cười ha ha!
Trong lòng Vũ Tuyệt Thành vừa động, cao giọng quát: "Phía trên, lập tức
chém một cánh tay của Trữ Thiên Nhai, ném xuống đây! Nếu Bố Chí Tôn không tin,
như vậy liền cho hắn một món đồ cho hắn nhìn trước!”
Còn chưa lời, Bố Lưu Tình đã hét lớn một tiếng: "Chém bà nội nhà ngươi! Ngươi
dám!" Kiếm quang chợt lóe, một thanh âm như sét đánh vang lên, bông tuyết
trong phạm vi hơn mười dặm đồng thời vỡ tan, mà Bố Lưu Tình đã giống như sao
băng xông lên đỉnh núi!
Hai người Phong Nguyệt sợ rằng Bố Lưu Tình có chuyện, lại lo lắng Trữ Thiên Nhai
thực sự bị bắt, liền cùng xông tới; Pháp Tôn tức giận nói: "Muốn đi giúp Bố
Lưu Tình? Không dễ dàng như vậy." Tay áo giương lên, ngăn ở trước mặt hai
người, tình hình chiến đấu lại càng thêm kịch liệt!
Nhưng, hai người đều lo lắng Bố Lưu Tình đi lên một mình, thì làm sao có thể
dây dưa với hắn? Đều dùng toàn lực, gần như là liều mạng, phóng đi lên.
Pháp Tôn liên tục đón đỡ, thân hình lay động, rốt cuộc sắc mặt trắng nhợt, giọng
căm hận nói: "Cho dù các ngươi đi lên, lại có thể làm như thế nào? Chẳng qua
là chịu chết mà thôi!”
Hai người Phong Nguyệt làm gì để ý đến hắn, hóa thành hai đạo kiếm quang, đuổi
theo lên đỉnh núi như một cơn gió.
Pháp Tôn cùng Vũ Tuyệt Thành nhìn nhau cười.
Kế hoạch đã vạch ra từ trước, cuối cùng cũng đã thành công một nửa. Ba người
này đã lên tới đỉnh núi, kế tiếp, cũng chỉ còn lại mỗi Tử Tà Tình thôi!
Thân thể hai người chớp động, đi theo phía sau.
Đỉnh núi.
Bố Lưu Tình đứng ở trên một ngọn núi đá, đưa mắt nhìn quanh, thế nhưng không có
phát hiện ra một bóng người nào. Mà thần thức dò xét, lại cũng không có bất kỳ
phát hiện nào!
Trong lòng không khỏi rung lên.
Phong Nguyệt lập tức vọt tới, hỏi: "Bố huynh, có phát hiện ra gì không?”
"Thật quái dị." Bố Lưu Tình nhéo mày một cái: "Nơi này che giấu
hơi thở, che giấu thần thức, căn bản không phát hiện được người dấu ở nơi nào!
Chẳng lẽ, đây chính là lực lượng của núi Tinh Vân?”
Nguyệt Linh Tuyết nói: "Chưa chắc, núi Tinh Vân có thần kỳ hơn nữa, cũng
chỉ là một ngọn núi mà thôi; Không có khả năng có hiệu quả như thế; Theo truyền
thuyết thì gia tộc Gia Cát có một đại trận thần bí, uy lực vô cùng. Theo ta thấy,
đúng là pháp lực của đại trận này!”
"Trận pháp? Hừ!" Bố Lưu Tình cầm trường kiếm mà đứng. Đột nhiên thét
dài một tiếng, trường kiếm rời khỏi tay. Bay quanh trên không trung, lập tức
hóa thành vạn đạo hào quang, từ trên không trung hạ xuống, bao phủ cả đỉnh núi!
Bố Lưu Tình nắm chắc, ở dưới lực công kích như vậy thì mỗi một tất đất trên đỉnh
núi Tinh Vân, ngay lập tức sẽ bị kiếm quang quét một lần.
Nếu có người ẩn thân, cho dù mắt thường không thể nhìn thấy, nhưng hắn cũng
không thể đem thân thể cũng biến thành không khí!
Nhưng, sau khi một chiêu này hạ xuống, chỉ nghe thấy một trận tiếng vang như
mưa rào đổ xuống, thế nhưng lại không hề có kết quả gì!
Bố Lưu Tình phóng người lên, đem trường kiếm nắm trong tay, sắc mặt trầm trọng:
"Phong Nguyệt. Ba người chúng ra đứng ở ba góc, một khi có kẻ địch xuất hiện,
vậy thì toàn lực giết địch, đừng để tách ra. Nơi này vô cùng quỷ dị, để tránh bị
kẻ địch thừa dịp đánh lến.”
Hai người Phong Nguyệt liên tục gật đầu.
Những lời này của Bố Lưu Tình, chính là chiếu cố mặt mũi của hai vợ chồng mình.
Bóng người chợt lóe, Pháp Tôn xuất hiện ở trước mặt, áo trắng bồng bềnh, Vũ Tuyệt
Thành cũng đã đứng ở chỗ cao nhất trên núi đá, nở nụ cười rồi nói: "Bố Lưu
Tình, đến lúc ngươi phải chết rồi!”
Bố Lưu Tình nở nụ cười trào phúng: "Thần Phong Chí Tôn chỉ giao cho ngươi
một chút tài năng thế thôi sao? Phục kích, đánh lén, lợi dụng trận pháp, lấy
đông hiếp yếu, chính là các dạy dỗ của Thần Phong Chí Tôn? Lão tử đúng là được
mở rộng tầm mắt.”
Vũ Tuyệt Thành hừ một tiếng, nói: "Trước mắt là cái chết, còn dám nói năng
lỗ mãng!”
Giờ phút này, Pháp Tôn đột nhiên cười ha hả, nói: "Sắp sống chết chia lìa,
từ nay về sau, đường xuống suối vàng xa xôi, địa ngục và trần gian khác đường,
ba vị bảo trọng!”
Đột nhiên dậm chân một cái, ở dưới chân hắn, một khối đá màu đen chậm rãi chìm
xuống.
Pháp Tôn cười ha ha, chìm xuống dưới đất theo núi đá: "Ba vị, ba người đi
xuống suối vàng, cũng không cô đơn, bổn tọa cũng yên lòng.”
Nguyệt Linh Tuyết dùng kiếm đâm tới, Pháp Tôn đã chìm xuống, mặt đất nơi đó
khôi phục như cũ, một kiếm đâm vào trên tảng đá màu đen, phát ra một tia lửa!
Lập tức, một thanh âm nói: "Thiên Cơ Biến, Tinh Vân Động; Liệt Thiên Khuyết,
Chấn Địa Cung! Tàn Sát Đạo! Khai!”
Xoát một tiếng, trời đất ở đây lập tức biến thành một mảnh tối đen, một ánh
sáng mỏng manh chớp động, ánh sao rậm rạp ở trên không trung chớp nháy!
Giờ phút này đã là sáng sớm, bầu trời đã tờ mờ sáng, nhưng ngay giây phút này,
đột nhiên quay về bóng tối!
Cả ngọn núi Tinh Vân, đột nhiên tựa như là xoay tròn, bóng đêm ở xung quanh,
cũng đang chuyển động theo; Bố Lưu Tình cùng Phong Nguyệt đồng thời cảm thấy
khiếp sợ!
Bởi vì, ba người có thể cảm thấy rõ ràng: Chuyển động như vậy, chính là thực sự
chuyển động! Cũng không phải là hư ảo!
Trời đất chuyển động càng lúc càng nhanh, lập tức, trong bóng tối, bóng người lắc
lư, theo các phương hướng, đều có bóng người vọt tới! Theo cả ngọn núi chuyển động,
phương hướng mà bọn họ vọt tới, hình như cũng đang không ngừng biến hóa...
Cao thủ của Cửu đại gia tộc cùng Chấp pháp giả, vào giờ phút này, rốt cuộc cũng
đã bắt đầu công kích!
Ba người Bố Lưu Tình đồng thời hét lớn một tiếng, toàn lực ra tay!
...
Lan Hương Viên, Sở Dương dậy thật sớm, nhìn sương sớm bay qua, thẫn thờ chờ đợi.
Hình như đang suy nghĩ cái gì.
Tử Tà Tình đã ngồi dưới giàn hoa từ sớm, sắc mặt nhu hòa, bình tĩnh.
"Như thế nào?" Sở Dương đi tới.
"Bọn họ đã khai chiến." Tử Tà Tình dùng thần thức giám thị mọi động
tĩnh trên núi Tinh Vân, chậm rãi nói.