Ads Sở Dương một đường tiến về phía nam.
Hắn rốt cuộc cũng biết, không ít người vội vàng lên đường tiến về phía
bắc chính là để tham gia đại chiến tiêu diệt Lệ gia. Thì ra Pháp Tôn đã
tuyên bố mệnh lệnh diệt sạch Lệ gia rồi.
Diệt sạch Lệ gia, Sở Dương đương nhiên cảm thấy hứng thú, nhưng hắn cảm
thấy hiện tại mình vẫn nên tiếp ứng huynh đệ và đi Hạ Tam Thiên trước.
Đây mới là chuyện quan trọng. Về phần Lệ gia... Lúc nào rảnh thì đi.
Sở Dương đương nhiên không biết, khi hắn động thân, rất nhiều nguòi cũng đã động thân, cấp tốc lên đường.
Tỷ như Đàm Đàm, tỷ như Úy công tử, tỷ như đám người Mạc Thiên Cơ, Cố Độc Hành...
Sở Dương lao đi như bay. Buổi chiều, khi sắc trời đã tối đen, Sở Dương
đột nhiên phát hiện, trên đường lớn phía trước chợt xuất hiện một hàng
kỵ đội lao tới.
Trong kỵ đội, một chiếc xe ngựa lộc cộc lăn bánh, phóng đi như bay...
Sở Dương lắc mình tránh sang bên đường, kỵ đội gào thét mà qua. Khi
chiếc xe ngựa chạy qua bên người Sở Dương, không hiểu xảo ngộ thế nào
lại màn che lại vén lên, lộ ra một khe hở.
Một ánh mắt cũng chạm vào ánh mắt của Sở Dương.
Trên mặt hai người cùng lộ ra thần sắc kinh ngạc.
Lập tức nghe thấy một tiếng ra lệnh: "Dừng lại!"
Trong đội ngũ đang rầm rầm tiến bắc của Gia Cát gia tộc, Đệ Ngũ Khinh Nhu sắc mặt bình thản, ngồi trong xe ngựa.
Hắn không biết vì sao Pháp Tôn lại điểm danh mình tới chỉ huy, cũng
không biết chuyện bên trong thế nào. Nhưng hắn vẫn rất quý trọng cơ hội
lần này.
Cho nên hắn tới đây.
Trên đường tiến Tây Bắc, Đệ Ngũ Khinh Nhu cảm thấy có chút tiếc nuối.
Bởi vì đoạn Cửu Kiếp kiếm thứ sáu xuất hiện, thông đạo Cửu Trọng Thiên khai mở.
Kỳ thật, chuyện Đệ Ngũ Khinh Nhu muốn làm nhất hiện giờ chính là sử dụng khoảng thời gian này, cẩn thận phân thích tất cả những người tiến vào
Thượng Tam Thiên, từ đó tìm ra tất cả cửu kiếp, chậm rãi nghiệm chứng
suy đoán của mình trở thành sự thật, đó mới là khoái cảm lớn nhất.
Hơn nữa, Đệ Ngũ Khinh Nhu cũng đã chuẩn bị tất cả rồi.
Chỉ có nắm giữ thân phận thực sự của cửu kiếp mới có thể đứng ở vị trí ngang hàng với Cửu Kiếp kiếm chủ khi đàm phán điều kiện.
Vì chuyện này mà Đệ Ngũ Khinh Nhu đã trù tính từ rất lâu rồi. Nhưng hắn
tuyệt đối không thể tưởng được, một đạo mệnh lệnh của Pháp Tôn lại khiến mình rời khỏi phương nam, ngày đêm kiêm trình tiến bắc, trở thành tổng
chỉ huy liên quân bát đại gia tộc và chấp pháp giả!
Điều này không khác gì một bước lên trời!
Đệ Ngũ Khinh Nhu có nắm chắc, cũng có tin tưởng, chỉ cần mình chỉ huy
hợp lý, trận này tuyệt đối thắng đẹp. Công tích tuyệt đối cực lớn. hơn
nữa còn có thể đặt xuống trụ cột, khiến Đệ Ngũ gia tộc trường thịnh
không suy.
Với hắn mà nói, đây cũng chính là cơ hội trời ban.
Tay gấu và cá, không thể cùng có.
Nhưng Đệ Ngũ Khinh Nhu lập tức đưa ra lựa chọn: Tin tưởng Pháp Tôn!
Bởi vì địa vị của Pháp Tôn và mình chênh lệch như trời với đất. Hắn đâu
có lý do trêu đùa mình. Tất cả đều là chân thực... Nhưng... cửu kiếp đối với mình mà nói, đúng là vẫn có chút mơ hồ.
Hơn nữa vị Cửu Kiếp kiếm chủ kia tuyệt đối rất khó đối phó.
Nhưng Pháp Tôn bên này, cũng đã xác định rồi.
Đệ Ngũ Khinh Nhu thở ra một hơi thật dài. Theo bản năng thấy trong xe có chút ngột ngạt, khẽ vén màn che lên.
Vừa mới vén lên, một thân ảnh ven đường đã xuất hiện trong tầm mắt hắn.
Trong phút chốc, hai người đều có một loại cảm giác giống nhau: Không thể nào? Trùng hợp như thế?
"Ngươi đi dâu vậy?"
"Ta đi Tây Bắc."
"Đi làm gì?"
"Tổng chỉ huy liên quân, còn ngươi thì sao? Ngươi đi đâu vậy?"
"Ta đi Tây Nam."
"Đi làm gì?"
"Đi chơi."
Hai người cùng nở một nụ cười đầy thâm ý.
Sở Dương mỉm cười: "Kỳ thật ta rất hoài niệm Hạ Tam Thiên."
Đệ Ngũ Khinh Nhu chắp tay: "Cũng vậy."
"Xem ra... lại phải có một trận chiến?" Sở Dương có chút hứng thú, nghiêng nghiêng đầu.
"Ừ, có lẽ... Chỉ sợ không thể né tránh." Đệ Ngũ Khinh Nhu cười ôn hòa.
"Chiến đấu với ngươi mệt lắm...." Sở Dương cười ha hả: "Cho nên,ngươi sẽ có đối thủ mới. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là, lần này đi Tây
Bắc, ngươi phải thành công mới được."
"Ta chờ đợi đối thủ mới đó." Đệ Ngũ Khinh Nhu cười ha ha, hai người chắp tay cáo biệt.
"Một lời đã định."
"Sau này còn gặp lại."
Đệ Ngũ Khinh Nhu mỉm cười lên xe ngựa, ngồi vào chỗ của mình, đột nhiên cảm thấy trong lòng thoáng thả lỏng, vui mừng vô cùng.
Cao thủ hộ vệ bốn phía vẫn rất khẩn trương phòng bị. Mãi cho tới khi
thân ảnh Sở Dương biến mất ở đường chân trời, bọn hắn mới thở phào nhẹ
nhõm một hơi. Người vừa rồi, cái khí thế bá đạo vô song đó, cái kiếm ý
bất khả xâm phạm đó, khiến cho tất cả mọi người đều như lâm đại địch!
Hiện giờ rốt cuộc đối phương cũng rời đi, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Trong đội ngũ, hai hắc y nhân cũng khẽ thở hắt một hơi, chậm rãi tán đi tu vi đề tụ trong đan điền.
Ngoài xe ngựa, cao thủ hộ vệ thoáng nghe được Đệ Ngũ Khinh Nhu ngồi
trong xe thấp giọng thì thào nói một câu, không khỏi có chút nghiêm
nghị.
"Cuộc đời tối hạnh gặp lương tài, phong sương sát phạt nhị nhân khai,
năng dắc nam nhi tung hoành ý. Thanh sơn mai cốt dã khai hoài!" Đệ Ngũ
Khinh Nhu lẩm bẩm nói: "Nếu có thể biến đại địa thành bàn cờ, chúng sinh làm quân cơ, tung hoành tứ phương, chiến một trận với quân, tẫn triển
sở học một đời, không uổng kiếp này!"
( Cuộc đời hạnh phúc nhất là gặp được lương tài, tranh hùng sát phạt mới thể hiện được chí nam nhi tung hoành, chôn xương thanh sơn cũng vui vẻ)
Cùng lúc đó, trên đường tiến nam, trên mặt Sở Dương cũng nở một nụ cười, trong lòng thầm nghĩ: Một người Thiên Cơ nắm trong tay, một người chinh phạt cũng Khinh Nhu (nhẹ nhàng), một người trong ngực có màn trướng,
một người ngàn dặm trù tính." Mạc Thiên Cơ, Đệ Ngũ Khinh Nhu, phải xem
các ngươi rồi.
Nghĩ đi nghĩ lại, trong lòng cũng có chút hưng phấn.
Chinh chiến Thượng Tam Thiên rốt cuộc khai màn.
Bất ngờ gặp gỡ Đệ Ngũ Khinh Nhu, chỉ nói mấy câu, nhưng trong mấy câu
nói đó, Đệ Ngũ Khinh Nhu lại lộ ra rất nhiều tin tức cho mình.
Lần này đi Tây Bắc, tổng chỉ huy liên quân.
Liên quân gì? Vì sao lại để Đệ Ngũ Khinh Nhu tổng chỉ huy? Trong đó có
bí ẩn gì? Đứng sau lưng tất cả những điều này là ai? Đệ Ngũ Khinh Nhu sẽ nhạn được gì từ một trận chiến này? Được rồi, sau đó sẽ làm gì? Hắn tại sao phải làm như vậy?
Tất cả những vấn đề này, đều được trả lời rõ ràng chỉ trong mười chữ đó.
Sở Dương không phải kẻ ngu, đương nhiên lĩnh ngộ được toàn bộ.
Nhưng hiện giờ Mạc Thiên Cơ đã tới đây, Sở Dương cứ theo nguyên tắc: Có
thể nhàn hạ thì cứ nhàn hạ. Đương nhiên sẽ không lại tự thò đầu ra tranh đấu với Đệ Ngũ Khinh Nhu…
Đến lúc đó, cứ để Mạc Thiên Cơ đau đầu là được.
Vừa nghĩ như vậy, thân thể Sở ngự tọa lại càng thêm thoải mái.
Sáng sớm ngày thứ hai, hắn đã vượt qua lãnh địa Gia Cát gia tộc, tiến
vào địa bàn Lan gia. Khoảng cách tới đại bản doanh Thiên Lan thành của
Lan gia cũng chỉ còn mấy chục dặm.
Đúng vào lúc này, Sở Dương đột nhiên dừng bước.
Bởi vì hắn đột nhiên thấy được, Thiên Lan nội thành bốc lên khói đen cuồn cuộn, tràn ngập cả nửa bầu trời....
Chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽ Lan gia...
Sở Dương vừa nghĩ tới đây liền vội vàng chạy tới.
Thiên Lan thành!
Lan gia.
Lan thị gia tộc hùng bá Thiên Lan thành đã một vạn năm. Ở nơi này, Lan
gia chính là chúa tể. Trước nay chưa bao giờ có người dám làm loạn ở
Thiên Lan thành. Tất cả mọi người cũng đều nhận định, cho dù là tương
lai, cũng chưa chắc có người dám càn quấy ở Thiên Lan thành.
Sáng sớm.
Một nam một nữ cứ như vậy theo dòng người tấp nập bước đi trên đại nhai
trung tâm thành, ngơ ngơ ngác ngác đi tới trước đại môn khí thế hùng vĩ
nguy nga giống như quân lâm thiên hạ của Lan gia.
Hai người đi một đường, hết nhìn đông lại tới nhìn tây.
Dạng như vậy, hiển nhiên chính là hai tên nhà quên ở nông thôn, đột
nhiên nhìn thấy thành phố đệ nhất thiên hạ, lập tức nhìn không kịp,
choáng ngợp hoa cả mắt...
Nan nhân không ngừng: Oa... Ta fuk! Trời đất! Oa... Ta fuk... sợ hãi than thở.
Nữ nhân thì không ngừng: Oa oa, ngươi xem cái này, oa oa... ngươi xem cái kia... oa oa....
Hai tên võ sĩ thủ vệ của Lan gia hứng thú nhìn một nam một nữ này, cũng
có chút buồn cười. Nhà quê thì nhìn thấy nhiều rồi, nhưng nhà quê quang
minh chính đại không che giấu chút nào như vậy, thật đúng là lần đầu
tiên gặp được...
Sau đó liền thấy hai người này không ngờ ngó ngó nghiêng nghiêng đã
tiến trới trước đại môn Lan gia, không khỏi đều kinh ngạc một hồi. Chẳng lẽ hai tên nhà quê này cũng muốn vào Lan gia đi dạo hay sao?
"Đây là nơi nào? Đẹp quá!" Nữ nõi.
"Vào xem đi!" nam hứng trí bừng bừng, ngẩng đầu, kéo tay nữ chạy vào bên trong.
Bà má! Thật đúng là muốn vào?
Hai vị thủ vệ trong phút chốc đã choáng váng.
Nhất là sau khi người nam ngẩng đầu lên, hai người đều nhìn thấy rõ
tướng mạo người này. Nháy mắt, hai người gần như đều có một cảm giác
chấn kinh: Thì ra... Trên đời này thật sự có người xấu như vậy....
"Đứng lại!" Hai vị thị vệ cản lại: "Coi nơi này là chỗ nào? Muốn vào là vào? Lớn mật!"
Hai người này đương nhiên là Đàm Đàm và Tạ Đan Phượng.
Đàm Đàm vênh mặt lên: "Vì sao không cho vào? vừa rồi không phải rất
nhiều người cũng vào sao? Vì sao đến chúng ta lại không cho vào? Chẳng
lẽ thấy ta quá anh tuấn? Sợ ta vào câu dẫn các cô nương xinh đẹp?"
Tiếp đó hắn lại đau lòng quyết tâm nói: "Các ngươi yên tâm! Ta tuyệt đối sẽ không làm như vậy.
Nói như chém đinh chặt sắt, còn có chút tiếc hận. Tựa hồ không thể dùng
tướng mạo anh tuấn tiêu sái kia đi câu dẫn các cô nương xinh đẹp của lan gia, đối với hắn mà nói chính là thiên đại tổn thất.
Hai vị thị vệ lập tức trợn mắt há hốc miệng!
Tên gia hỏa này không chỉ xấu ma chê quỷ hờn mà da mặt cũng dày như vậy!
Run bần bật một hồi, cuối cùng không nhịn nổi nữa cười như điên: "Nhìn
bộ dạng cậu không yêu bà không thương của ngươi, không ngờ còn cho rằng mình anh tuấn tiêu sái? Không ngờ còn muốn câu dẫn cô nương xinh đẹp?"
Sắc mặt Đàm Đàm trầm xuống: "Ý ngươi là, bộ dáng ta xấu xí? cậu không yêu bà không thương?"
Hai vị thị vệ cười ha ha: "Không, không đúng. Bộ dạng ngươi đâu chỉ là
cậu không yêu bà không thương, quả thực là táng tận thiên lương, thiên
lý khó dung...."
Sắc mặt Đàm Đàm trầm như nước: "Ngươi nói bộ dáng ta... Táng tận thiên lương, thiên lý khó dung?"
Hai vị thị vệ liên tục gật đầu: "Đúng! Đúng... a...."
Đột nhiên hét thảm một tiếng, đã bị Đàm Đàm xuất thủ như chớp, túm tóc,
hai cái đầu bốp một cái đã đập vào nhau, hét lớn: "Này thì táng tận
thiên lương! Này thì thiên lý khó dung!"
Tiếp đó ném hai tên thị vệ ngất xỉu ra ngoài, lửa giận vạn trượng vọt
vào: "Ta muốn hỏi xem xem, nhà các ngươi gia giáo kiểu gì? Không ngờ dám mắng ta như thế... Việc này không có một câu trả lời, lão tử tàn sát
nơi này!"
Đàm Đàm ý đồ làm loạn, rốt cuộc cũng tìm được lý do nổi bão.
Hơn nữa lý do này, hắn cũng khó nhẫn nhịn nổi. Khó coi thì thôi... không ngờ còn... táng tận thiên lương nữa?
Đàm Đàm giận không nhịn nổi, xông vào đại môn Lan gia như một cơn gió,
hét lớn: "Ra hết cho lão tử! Cho lão tử một lời giải thích, nếu không
lão tử phóng hỏa giết người! Một, hai, ba, được rồi, nếu các ngươi không ra, ông mày phóng hỏa..."
Thanh âm hắn vừa gấp vừa nhanh, người Lan gia nào có phản ứng kịp? Liên
tiếp hô một hai ba, tiếp đó trong tay đã toát ra một ngọn lửa, phừng một tiếng, chỉ thấy đại môn nguy nga của Lan gia đã bốc lên liệt hỏa khói
đen cuồn cuồn. Từng ngọn từng ngọn lửa hồng nhảy múa, trong phút chốc
khói đặc đã cuồn cuồn bốc lên.