Bích Ngọc bị Thượng Quan Tây Nguyệt hỏi đến sững sờ. Heo, heo sao? Chậm chạp một hồi, mới hiểu tiểu thư đang chỉ người đứng trước mặt nàng.
“Tiểu thư, vị này là Tứ thiếu gia Thượng Quan Dục, là đệ đệ ruột cùng mẹ với Nhị tiểu thư.” Bích Ngọc nín cười vất vả lắm mới nói ra được mấy chữ. Tiểu thư thật sự biết đùa, heo? Hình dung quá chính xác.
“Thượng Quan Dục?” Thượng Quan Tây Nguyệt cẩn thận quan sát hắn, vóc người mập mạp, mặc trường sam màu xanh lục, còn học người ta cầm một cây quạt ngọc màu xanh, mắt nhỏ miệng rộng, cả người nhìn rất buồn cười. Không thể không nói, hắn và Thượng Quan Lưu Phong giống như từ một khuôn đúc ra.
“A” Thượng Quan Tây Nguyệt cố ý kéo dài âm điệu “Thì ra ngươi chính là đệ đệ heo của Thượng Quan Lâm, Thượng Quan Dục.”
“Không sai, chính là bản thiếu gia.” Thượng Quan Dục kiêu ngạo ngẩng đầu, chờ Thượng Quan Tây Nguyệt bị dọa mềm nhũn chân sau đó quỳ xuống, không hề nghe thấy câu nói phía trước của Thượng Quan Tây Nguyệt.
Bích Ngọc nhìn bộ dáng tự cao tự đại của Thượng Quan Dục, đại tiểu thư nói hắn là heo còn đứng đó đắc chí, rốt cục nhịn không được cười thành tiếng.
Thượng Quan Dục không thấy Thượng Quan Tây Nguyệt cầu xin tha thứ, ngược lại nhìn thấy một nha hoàn ôm bụng cười to, lập tức cảm thấy rất hiếu kỳ, chẳng lẽ vừa rồi mình nói gì khiến người ta buồn cười sao?
Lập tức nghĩ lại, không ngờ mình lại bị một nha hoàn cười nhạo, quả thực là sỉ nhục “Làm càn, ngươi...”
“Thiếu gia, nàng nói ngươi là heo.” Tiểu An ngồi dưới đất phản ứng kịp thời, vội vàng nhắc nhở.
“Ngươi nói cái gì” nghe Tiểu An nhắc nhở, rốt cục Thượng Quan Dục mới hiểu “Phế vật, ngươi dám nói ta là heo.”
“Thế nào, chẳng lẽ không giống ư? Ngươi tự nhìn mình một chút đi, đầu heo, não heo, lỗ tai heo, mũi heo, toàn thân cao thấp không có chỗ nào không giống heo.” Thượng Quan Tây Nguyệt không chút lưu tình châm chọc, nói đến chỗ nào thì chỉ tay vào chỗ đó, bỡn cợt Thượng Quan Dục không đáng một đồng.
Đúng là đồ đầu lợn, tuy nhân phẩm Thượng Quan Lâm không ra gì, nhưng tướng mạo cũng thuộc hạng một hạng hai, sao tướng mạo của Thượng Quan Dục khi trưởng thành lại không có đức hạnh như này chứ, thật hoài nghi hai người bọn họ có phải chị em ruột hay không.
“Phế vật, ngươi...” Thượng Quan Dục bị Thượng Quan Tây Nguyệt nói đến đỏ bừng cả mặt, nhưng không phải thẹn thùng, mà là tức giận.
Đáng giận đáng giận, phế vật này to gan như vậy từ khi nào, dám vũ nhục mình, nhất định không thể tha cho nàng.
“Thôi đi, ngươi vẫn không chịu thừa nhận mình là heo sao? Chỉ có heo mới giống như ngươi thở không ra hơi!” Thượng Quan Tây Nguyệt khinh bỉ nhìn hắn một chút, đi dọc theo bờ hồ trở về.
Vừa đi vừa nói với Bích Ngọc “Bích Ngọc, sau này chúng ta không thể nói chuyện với heo, biết không, nếu không ngươi cũng sẽ biến thành...” Thượng Quan Tây Nguyệt vừa nói vừa làm một thành cái mũi heo.
Bích Ngọc bị trêu cười ha ha “Vâng, tiểu thư “
Thượng Quan Dục nghe thấy mình bị cười nhạo, phẫn hận nhìn chằm chằm bóng lưng Thượng Quan Tây Nguyệt, đột nhiên nhìn vào ao nước, nhìn thấy bóng Thượng Quan Tây Nguyệt đang bước đi, khóe miệng giương lên, âm trầm cười.
Hừ, phế vật, ta sẽ cho ngươi xuống dưới tắm, nhìn xem ngươi còn dám đắc tội ta hay không.
Thượng Quan Dục vừa nghĩ xong, liền hành động, bỗng nhiên hắn chạy về phía Thượng Quan Tây Nguyệt, chuẩn bị đẩy nàng ngã xuống nước.
Nghe thấy phía sau lưng có động tĩnh, Thượng Quan Tây Nguyệt hơi nghiêng đầu, cười thầm chê cười hắn ngớ ngẩn, muốn ám toán người khác mà động tác lại lớn như vậy, nhưng cũng vậy thôi, với thân thể mập mạp của hắn dù muốn nhỏ cũng không nhỏ được.
Âm thanh sau lưng càng lúc càng gần, đúng lúc này, Thượng Quan Tây Nguyệt cấp tốc kéo tay Bích Ngọc né qua bên cạnh, mà Thượng Quan Dục ở sau lưng bởi vì muốn đẩy Thượng Quan Tây Nguyệt xuống nước, cho nên dùng hết sức lực của mình, như thế rất tốt, không thu lực về kịp, chỉ có thể trơ mắt nhìn mình cách ao hoa sen càng ngày càng gần, cuối cùng bịch một tiếng rơi xuống nước.
“Cứu... Cứu mạng, ta không... Không biết bơi.” Thượng Quan Dục không ngừng dãy dụa trong nước, hốt hoảng hô cứu mạng.
Bởi vì thể tích thân thể hắn tương đối khổng lồ, cho nên chìm xuống nước rất nhanh, đầu của hắn cố gắng hướng lên trên, mồm há rất lớn, hi vọng hít được nhiều không khí, nhưng hắn càng làm như thế, thì lại càng uống nhiều nước.
“Lộc cộc... Lộc cộc “
“Khục khục... Cứu mạng... Khục...”
Thượng Quan Tây Nguyệt đứng trên bờ khoanh tay ôm ngực lặng lẽ nhìn Thượng Quan Dục không ngừng giãy dụa trong nước, khóe miệng nở một nụ cười lạnh, không hề có tâm cứu người.
Trò cười, nếu không phải nàng sớm phát giác, thì người ở trong nước lúc này chính là mình, mà coi như nàng rơi vào nước, Thượng Quan Dục cũng sẽ không cứu nàng, cho nên nàng cần gì phải lãng phí sức lực đi cứu một người không đáng cứu chứ.