Ngự Hoàng 2

Chương 157: Chương 157: Chương 202-203.




Chương 202 – Bày Bố Cạm Bẫy.

****

Lạc Cẩn nói không sai, Hoài Viễn quả nhiên có vấn đề.

Ngôn Vô Trạm không phải chỉ thử Hoài Viễn, hắn thử hết tất cả mọi người.

Phó Đông Lưu không ngừng đánh lén quân doanh, trong chiến đấu vốn thực lực ngang nhau, y đột nhiên chiếm lợi thế, chiến dịch cỡ nhỏ như nhau không có thay đổi gì, nhưng có mấy lần người kia tỉ mỉ bày bố đều bị y thành công phá hư, thắng lợi Phó Đông Lưu tổn thất nặng nề, phải chi, Ngôn Vô Trạm lại gánh chịu hậu quả xấu.

Mất hết ưu thế, giống như Ngôn Vô Trạm quyết định gì đó Phó Đông Lưu đều biết rõ.

Mỗi một bước đi của Phó Đông Lưu đều rất tinh diệu, y thậm chí biết rõ mỗi lần Ngôn Vô Trạm phái người ra đến từ thuộc hạ của ai, sau đó dùng cách thức chính xác nhất phản công...

Lại thêm mấy lần thất lợi, dù chủ nhân nhà mình không nghi ngờ, những binh lính này cũng khó tránh khỏi dao động...

Ý nghĩa của trận chiến này, đã đến lúc “bỏ tà theo chính “.

Cứ tiếp tục như vậy, lòng quân tất động.

Tình hình hiện nay, tất cả mọi người thấy ở trong mắt, Ngôn Vô Trạm nhiều lần cân nhắc, quyết định không thể ngồi chờ chết, bọn họ phải phản kích.

Từ lập trường của Phó Đông Lưu tới nay cho thấy, Ngôn Vô Trạm tuy rằng quan tâm mật thiết động tĩnh ở đế đô, lại chưa từng liên hệ với bất kỳ ai, hắn không thể để lộ mục tiêu, một khi Phó Đông Lưu biết được ai vẫn hết lòng trung thành, đứng ở phía Ngôn Vô Trạm, trước khi những quan viên kia làm ra trợ giúp sẽ bị diệt trừ trước.

Cho nên Ngôn Vô Trạm án binh bất động, những quan viên kia cũng không tỏ rõ lập trường, nhìn như đứng ở góc độ xem xét, trên thực tế, Ngôn Vô Trạm đối với tính cách mỗi người bọn họ đều hiểu vô cùng rõ ràng, chỉ có hắn biết liên lạc với ai an toàn, lại có ai sẽ có hướng phản bội.

Hiện giờ là lúc dùng đến bọn họ.

Quân đội chủ lực của Phó Đông Lưu đều ở đây, trong đế đô tuy có người đóng giữ, nhưng binh lực này không đủ chiếm cứ.

Ngôn Vô Trạm muốn liên lạc một ít quan viên, để bọn họ ở hậu phương nhiễu loạn hành động của Phó Đông Lưu, quan viên đế đô đều bị Phó Đông Lưu khống chế và giám thị, lấy năng lực bọn họ hiện nay, trong ứng ngoài hợp là không thể nào, nhưng tuyệt đối đủ khiến nội bộ Phó Đông Lưu mâu thuẫn rồi...

Ngôn Vô Trạm âm thầm tìm mấy người kia, để mỗi người bọn họ phái ra người thích hợp đi thông báo quan viên hắn lựa chọn, việc này Ngôn Vô Trạm không công khai, cho nên giữa bọn họ không biết quan viên mình thông báo là ai, cũng không biết đối phương cũng có nhiệm vụ như vậy.

Trong quân đội có gian tế quân địch, đây là chuyện không quá bình thường, thế nhưng một kiếm này của Phó Đông Lưu cũng nhắm thẳng vào tim Ngôn Vô Trạm, kẻ nằm vùng này cắm quá sâu, nếu không rút ra, Ngôn Vô Trạm chỉ có một con đường chết.

Chính vì hiểu rõ đạo lý này, cho nên chuyện này mọi người đều nói năng thận trọng, dù ở cùng một trận tuyến, lại cũng không khỏi không đề phòng.

Phản ứng của bọn họ đều trong dự liệu của Ngôn Vô Trạm, đồng thời đây cũng là con dao lưỡi.

Hai mặt Ngôn Vô Trạm đều được lợi, có thể đạt được mục đích nhiễu loạn Phó Đông Lưu, có thể thử ra thân phận kẻ phản bội.

Tuyến đường khác nhau, người khác nhau, mấy người này sắp xếp không chút tương đồng, nhưng có một điểm chung, bọn họ đều lựa chọn che giấu.

Nhiệm vụ lần này là đi truyền tin, không phải đột phá vòng vây, cho nên người được lựa chọn đều nhìn như không có liên hệ với quân đội, chỉ cần đưa tín vật đặc biệt đến tay đối phương là được.

Ngôn Vô Trạm đây là không đi theo lối thông thường, quyết định đột ngột, Phó Đông Lưu cơ bản không đoán trước được, hơn nữa những người này lại thay đổi trang phục, nên khả năng thất bại cực kỳ thấp.

Nếu như Phó Đông Lưu phá hỏng tất cả mọi con đường, ngay cả dân chúng cũng không được đi qua, vậy những người này sẽ toàn quân bị diệt, sẽ toàn bộ chết, sẽ toàn bộ sống.

Ngôn Vô Trạm ngồi đợi tin tức, không lâu sau, hắn nhận được hồi âm, đồng thời, cũng đã xác định được thân phận kẻ phản bội.

Bốn người kia Ngôn Vô Trạm là cố tình sắp xếp, mà Hoài Viễn, hắn chỉ là trong lúc vô tình nói ra một câu, hắn hỏi y, nếu bây giờ liên lạc với Võ Bang Sử Lâm Dật có thể ở đế đô nhiễu loạn Phó Đông Lưu hay không, khiến hắn hết cách phân thân, không thể yên lòng, Hoài Viễn nói có thể thử, sau đó Ngôn Vô Trạm ở ngay trước mặt Hoài Viễn sắp xếp mọi thứ, thế nhưng, chỉ có người này, không đi tới đế đô.

Hắn biến mất tăm hơi.

Ngôn Vô Trạm không muốn nghi ngờ Hoài Viễn, nhưng hiện giờ, chứng cứ vô cùng xác thực, hắn còn lý do gì biện hộ giúp Hoài Viễn...

Có điều, Ngôn Vô Trạm vẫn cho Hoài Viễn một cơ hội.

”Hôm nay, Bắc Thần cuối cùng đã lập công lớn.” Người kia vừa thay thuốc cho Hoài Viễn, vừa cười nói. Mấy ngày này, hắn trước sau nghiêm mặt, hiếm có lộ ra dáng vẻ tươi cười liền đại biểu việc của Bắc Thần làm hôm nay tuyệt đối không giống bình thường.

”Sao vậy?” Hoài Viễn phối hợp giang hai cánh tay, cố gắng không tác động đến vết thương, nghiêng đầu nhìn Ngôn Vô Trạm, y thích nhìn mặt hắn nghe hắn nói, bởi vì trước đây, ở trước mặt người kia, Hoài Viễn vĩnh viễn đều chỉ có thể đứng cúi đầu, cho nên đây gần như là tâm nguyện của Hoài Viễn, hôm nay, cuối cùng có thể đạt được.

”Tên kia đã bắt sống được một phó tướng, địa vị của đối phương ở bên kia rất lớn, hắn biết không ít chuyện.” Ngôn Vô Trạm nói hời hợt, sự thật so với hắn nói còn khiến người phấn khích hơn nhiều. Đối phương là một viên đại tướng của Phó Đông Lưu, Bắc Thần bắt được mất không ít công sức, y còn vì vậy mà tổn thất một kiện tướng đắc lực. Có điều so ra, thân phận của đối phương quan trọng hơn. Cho nên Bắc Thần cũng không lỗ vốn.

”Khôi phục không tệ, ngày mai thử xuống giường đi lại thử.” Ngôn Vô Trạm tỉ mỉ kiểm tra vết thương của Hoài Viễn, thân thể Hoài Viễn vẫn rất tốt, khôi phục cũng không tệ, chỉ là lúc vết thương này lành lại, e là sẽ phải để lại một vết sẹo khó thể xóa bỏ, “Chờ sau khi hồi cung, trẫm tìm người xóa những dấu vết xấu xí này cho ngươi.”

Hoài Viễn sạch sẽ như vậy, trên người của hắn cũng có thể sạch sẽ như vậy. Hơn nữa, nhìn thấy những vết thương này, Ngôn Vô Trạm sẽ liên tưởng đến quá khứ, hắn từng một lần đưa Hoài Viễn đến bên bờ vực sinh tử, hắn cũng từng một lần từ bỏ Hoài Viễn...

”Không cần, giữ lại đi.” Hoài Viễn nhìn vết thương từ lâu phai đi trên cánh tay, đây là ký hiệu y vì Ngôn Vô Trạm để lại, mỗi một cái đều ý nghĩa khác nhau, lúc buồn chán, y còn có thể nhìn những vết thương này nghĩ tới biểu tình của Ngôn Vô Trạm khi biết được kết quả, những thứ này đều là thứ Hoài Viễn quý trọng, “Làm gì có đàn ông trên người không có sẹo, có thứ này, mới càng có khí chất.”

Dáng vẻ tươi cười của Hoài Viễn khiến Ngôn Vô Trạm cũng cười theo, “Trên người trẫm chính là không có, lẽ nào trẫm không phải đàn ông?”

Hoài Viễn giương mắt, có điều rất nhanh lại thu hồi ánh mắt, y không tiếng động líu ríu: “Sao nỡ được...”

Đừng nói vết sẹo, chỉ là trên người người kia có thêm một khối máu ứ, Hoài Viễn đều đau lòng vô cùng.

Ngôn Vô Trạm không nghe thấy lời của Hoài Viễn, cũng thấy được môi y động đậy, người kia đang cười, nhưng trong mắt đã không còn ý cười, ánh mắt càng thâm thúy, tựa như vực sâu vô tận...

Phó tướng bắt được từ phía Phó Đông Lưu, Ngôn Vô Trạm chuẩn bị tự mình thẩm vấn, có điều bây giờ vẫn chưa phải lúc, nếu Phó Đông Lưu đối với gã thật sự xem trọng, đối phương nhất định không phải nhân vật tầm thường, nghiêm hình khảo tra chích sẽ hoàn toàn ngược lại, Ngôn Vô Trạm thật ra lại có biện pháp từng chút mài đi cương cường của hắn.

Giống như thuần hóa ngựa, đối phương nhanh chóng sẽ nói ra.

Giúp Hoài Viễn xử lý xong người kia liền đi về nghỉ ngơi, cùng bình thường không có gì khác biệt, trước khi hắn đi, Hoài Viễn còn dặn hắn đừng quá lao lực, còn nói y rất nhanh sẽ bình phục, sau đó tiếp tục hầu hạ hắn.

Ngôn Vô Trạm nghe xong cũng chỉ cười cười, hắn nói hắn chờ y.

Tối nay nhiều mây, mặt trăng lúc ẩn lúc hiện trong mây, mặt đất khi sáng khi tối, sắc trời biến ảo liên tục này, tựa như đang báo trước gì đó...

Giờ tý vừa qua, trong quân doanh chỉ còn tiếng bước chân binh lính tuần tra cùng tiếng lửa tí tách, bởi vì trước đó xảy ra chuyện ám sát, cho nên vẫn đặc biệt nghiêm ngặt.

Ngay khi mặt trăng lại một lần nữa bị mây che khuất, một bóng đen rất nhanh xẹt qua giữa hai cái lều, tốc độ của đối phương rất nhanh, trước khi mặt đất sáng lại lần nữa, y đã từ lâu không thấy hình bóng.

Binh lính không phát hiện bất thường, vẫn ở chỗ cũ làm hết chức trách tuần tra, bóng đen kia đã thuận lợi tiến tới chỗ sâu trong quân doanh, vị trí đề phòng nghiêm ngặt nhất...

Bị nhốt trong đây, chính là phó tướng mà Bắc Thần trăm cay ngàn đắng từ trên chiến trường bắt về.

Do thân phận người này đặc biệt, cho nên khắp nơi có thể thấy thủ vệ đang bày trận sẵn sàng đón địch, bóng đen kia dường như đối với nơi này khá quen thuộc, không bao lâu y đã vòng qua trùng trùng trạm kiểm soát, vào được bên trong.

Tay chân tên phó tướng bị trói, trong miệng cũng nhét vào một thứ không nhỏ, mọi cách gã có thể tìm đến cái chết đều bị ngăn chặn, đừng nói chạy trốn, ngay cả nhúc nhích ngón tay cũng không làm được.

Cửa phát ra một âm thanh khó thể nhận ra, mí mắt buông xuống rất nhanh giương lên cảnh giác, y nhìn thấy hiện ra một cái bóng thon dài, đứng sững ngay cạnh cửa...

Đôi mắt phó tướng mở to, chăm chú nhìn cái bóng đang từng bước đến gần, ánh mắt từ lâu đã thích ứng với bóng tối, không có bao lâu liền thấy rõ hình dạng bóng đen, con ngươi phó tướng co rút lại, nhưng rất nhanh thì buông lỏng.

Thứ bị nhét trong miệng được lấy ra, phó tướng lui lại hai cái, dùng giọng khàn khàn hỏi, “Phó đại nhân cho ngươi tới cứu ta?”

Đối phương không nhiều lời, chỉ trầm trầm ừ một tiếng, y rất nhanh rút chủy thủ ra, hướng tới phía khóa sắt trên ngực phó tướng, nhưng trước khi mũi nhọn chủy thủ đụng tới khóa, nhà tù đen kịt này đột nhiên đèn đuốc sáng trưng...

Người nọ ánh mắt cả kinh, y nhanh chóng quay đầu lại, dưới ánh sáng của ngọn nến, y đã thấy được mặt đối phương... Đồng thời, người tới cũng nhìn thấy gương mặt không hề che chắn của gã.

”Hoài Viễn, ngươi thật khiến trẫm thất vọng.”

Trong ánh lửa, gương mặt Ngôn Vô Trạm không chân thực lắm, vẻ mặt y cũng hư ảo mờ mịt tương tự...

............

Chương 203 - Lòng Phản Nghịch.

******

Nhà tù này là cạm bẫy Ngôn Vô Trạm đã tỉ mỉ bày.

Chỉ có đường vào, không có đường ra, xung quanh đều khóa kín, có thể ra vào cũng chỉ cái cửa này, chỉ cần bước vào đây, chính là ba ba trong chậu, không có bất kỳ đường lui.

Ngôn Vô Trạm vẫn chờ ở đây, hắn mong Hoài Viễn sẽ không tới, thế nhưng, hắn vẫn đã thất vọng rồi.

Kế hoạch lần này là Ngôn Vô Trạm âm thầm tiến hành, hắn không kinh động quá nhiều người, trừ hắn và Hoằng Nghị, cánh cửa này cũng không có người ngoài.

Hắn sở dĩ lựa chọn Hoằng Nghị, là vì Hoằng Nghị đủ an tĩnh, lời không nên nói, Hoằng Nghị chưa bao giờ nói, cho dù là nói mớ.

Tận mắt thấy người mình tin tưởng nhất phản bội chính mình, mùi vị này thật sự không thể nào dễ chịu.

Dáng vẻ tươi cười của người kia mỏng manh như mây khói, vừa đụng liền tan, tin tưởng của bọn họ đã từng không thể phá vỡ, nhưng bây giờ, chỉ là khoảng cách một nhà tù, lại như cách xa ngàn dặm...

Giờ phút này nhìn nhau, đúng là mang theo vài phần thương xót.

Trên đời này, bất cứ ai cũng có thể phản bội hắn, nhưng Hoài Viễn thì không...

Suy nghĩ này, hiện giờ yếu ớt cỡ nào.

Người kia đưa tay đóng cửa lại, ngăn cách hắn cùng Hoài Viễn ở bên trong, nhà tù này đã được thiết kế đặc thù, dù là ở ngoài cửa, Hoằng Nghị cũng không nghe được đối thoại của bọn họ.

Hoài Viễn làm phản, hành động này của người kia khá nguy hiểm, Hoằng Nghị vừa muốn ngăn cản, nhưng y thấy lại là cửa lớn cạch một tiếng đóng lại.

Hoằng Nghị trầm ngâm, ý lạnh trong mắt càng sâu, y không muốn để Ngôn Vô Trạm đi mạo hiểm, thế nhưng vấn đề này, cũng chỉ có bản thân Ngôn Vô Trạm có thể giải quyết.

Không chỉ là Hoài Viễn phản bội, còn có chuyện giữa bọn họ.

Hoằng Nghị tựa ở cửa, y xem như là giúp Ngôn Vô Trạm canh chừng?

Người này thật là biết tận dụng triệt để...

Có điều, Hoằng Nghị biết, Hoài Viễn sẽ không làm tổn thương Ngôn Vô Trạm.

Nhìn thấy Ngôn Vô Trạm, phó tướng vô cùng hoảng sợ, có điều nhìn lại, hắn chỉ một mình tới đây, ánh mắt phó tướng mang theo mấy phần thâm ý, lấy thân thủ của gã và Hoài Viễn mà nói, “trộm đem” người này ra khỏi quân doanh không phải việc khó...

Có vẻ, gã sắp lập công lớn.

Ánh mắt phó tướng chuyển sang Hoài Viễn, gã vừa định ngầm bảo Hoài Viễn đưa thả gã ra, người nọ đã quay đầu lại, chủy thủ sắc bén lại một lần nữa nhắm ngay ngực gã, có điều lần này không phải là vì cạy khóa sắt ra, mà là trực tiếp cắm vào...

Phó tướng trừng hai mắt một cái, ngay cả một tiếng hét cũng chưa phát ra, nghiêng đầu một cái liền đi đời nhà ma. Hoài Viễn hờ hững xoay người, động tác của y vừa nhanh vừa dứt khoát, phó tướng đã chết, y lại không dính một giọt máu.

Lần này, trong phòng thật sự chỉ còn hai người y và Ngôn Vô Trạm.

”Đây cũng là ý của Phó Đông Lưu?” Dù Hoài Viễn thả phó tướng, gã cũng không có cách rời khỏi quân doanh, đây là việc mọi người biết rõ, để phòng ngừa gã tiết lộ chuyện của Phó Đông Lưu, Hoài Viễn tới đây cơ bản không phải để cứu gã, chỉ là diệt khẩu mà thôi.

Không phải kích động, mà là đã qua suy nghĩ đắn đo.

Y thật sự có thể làm đến bước này, việc này khiến Ngôn Vô Trạm bất ngờ, đồng thời, đau lòng đến chết lặng.

”Không phải” Hoài Viễn lắc đầu, “Tự ta muốn làm.”

”Vì sao?” Ngôn Vô Trạm muốn biết, không chỉ là nguyên nhân y làm như vậy, càng nhiều hơn, chính là muốn biết Hoài Viễn vì sao muốn phản bội mình.

Máu từ đã trên ngực phó tướng đã chết thong thả chảy xuống, trong không khí trôi nổi mùi tanh nhàn nhạt, Hoài Viễn im lặng hồi lâu, mãi đến dưới chân phó tướng có thêm một bãi chất lỏng màu đỏ... đôi môi trước sau mím chặc, mới thong thả mở ra, thế nhưng lời của Hoài Viễn lại khiến người kia nghẹn lời nhìn trân trối...

”Phó Đông Lưu nói với ta, hắn có mười phần nắm được tính mạng của ngươi, dù hắn chiến bại, ngươi cũng không thể không chết.”

Người kia dừng lại, dù hắn cố sức đè ép, nhưng một câu này, vẫn mang theo tức giận không nhỏ, “Lời như vậy, ngươi cũng tin?”

Là hắn nghe lầm hay là đầu Hoài Viễn xảy ra vấn đề?!

Hoài Viễn vẫn ở bên cạnh hắn, hắn xem như nhìn y lớn lên, hết thảy về Hoài Viễn, hắn so với ai khác đều hiểu rõ hơn, thông minh cơ trí của y không thua bất kỳ ai, y cũng sẽ trong thời gian ngắn nhất cho ra phán đoán chính xác nhất.

Việc hồ đồ như vậy, không biết Hoài Viễn là làm sao làm ra.

Trừ phi yên nhóc này bị người khác khống chế, giống như con rối lần trước định điều khiển hắn, thế nhưng, năng lực ý chí của Hoài Viễn không thua gì hắn, việc này cơ bản là không thể...

Đến cùng là vì sao, Hoài Viễn lại biến thành cái dạng này.

Trong tức giận và kinh ngạc, gương mặt Lạc Cẩn bỗng nhiên thoáng hiện lên trong đầu, Lạc Cẩn từng nói, vừa gặp phải chuyện có liên quan đến hắn, Hoài Viễn sẽ không còn là Hoài Viễn...

”Không tin.” Hoài Viễn bác bỏ suy đoán của người kia, những lời hoang đường này, y làm sao có thể tin tưởng. Y vẫn khỏe, không bị ai lừa dối hay là khống chế, y hiện giờ rất tỉnh táo, trước sau vẫn luôn tỉnh táo, y càng là biết rõ mình đang làm gì, “Có điều Phó Đông Lưu có một câu nói rất đúng, ngươi thắng rồi, sẽ phải trở về làm hoàng đế cao cao tại thượng của ngươi, vô số oanh oanh yến yến bên cạnh như trước. Nếu ngươi thua, lại chỉ thuộc về một mình ta.”

Phó Đông Lưu đã đồng ý với y, gã chỉ cần ngôi vị hoàng đế, không cần tính mạng Ngôn Vô Trạm, chỉ cần Hoài Viễn chịu giúp gã hoàn thành nghiệp lớn, gã sẽ tác thành cho bọn họ, để Ngôn Vô Trạm trở thành người của một mình y.

Phó Đông Lưu cho y lựa chọn, là muốn một thi thể trở về làm hoàng thượng, hay là muốn một người đàn ông vĩnh viễn thuộc về y, không có chia sẻ, không có tranh đấu, chỉ thuộc về mình y.

Đây là thứ mà Hoài Viễn ngay cả nằm mơ cũng không dám mơ ước, đối với Hoài Viễn mà nói, so với ngồi ôm thiên hạ còn mê hoặc hơn.

Hoài Viễn vẫn luôn phụ tá Ngôn Vô Trạm, giúp hắn hoàn thành bất cứ việc gì hắn muốn hoàn thành, đây là sứ mệnh của đàn ông, là chuyện hắn thích, vậy Hoài Viễn sẽ giúp hắn, chỉ cần hắn muốn, y đều cho hắn.

Có đôi khi y cảm thấy, nếu hắn không phải hoàng thượng thì tốt biết bao nhiêu, thế nhưng Hoài Viễn không quan tâm, Ngôn Vô Trạm cảm thấy vui, hắn thích, là đủ rồi...

Thấy gương mặt tươi cười của người mình thích khiến y giải sầu, việc này so với bất cứ chuyện gì đều quan trọng hơn.

Nhưng hiện giờ lại khác.

Hoài Viễn lúc đó muốn giết Vân Dương, hiện tại cũng muốn giết bất kỳ ai chạm vào Ngôn Vô Trạm... Đồ của y đã bị làm bẩn.

Đây là lý do của Hoài Viễn, buồn cười mà cũng điên cuồng.

Từ khi Hoài Viễn tỏ rõ tâm tình, Ngôn Vô Trạm đã cảm thấy y điên rồi, thế nhưng lại điên đến hoàn toàn như vậy... Lấy tính mạng tướng sĩ toàn quân, lấy tính mạng của đám người Lạc Cẩn làm tiền cược...

Hoài Viễn lại vứt hắn đi đâu?

Đây là tình yêu mà y nói?

Y cùng Phó Đông Lưu làm không phải giao dịch, mà là đánh cược, mà tiền cược lại là cả Nam Triều.

Quá hoang đường, cũng quá trẻ con.

Người kia bước nhanh đến chỗ Hoài Viễn, hắn nhấc tay liền đánh, động tác kia liền mạch lưu loát, hắn đã sớm thành thói quen, có điều lần này, hắn vừa đụng tới gương mặt tuấn mỹ của Hoài Viễn... Hoài Viễn đã trước hắn một bước bắt được cổ tay hắn, dù bản thân bị trọng thương, sức mạnh của Hoài Viễn cũng không giảm chút nào, y chợt dùng sức, ném người kia lên trên tường, thân thể và cổ họng người kia cùng phát ra một tiếng vang trầm muộn, mà trước khi hắn hoàn hồn lại, Hoài Viễn đã đè lên...

Y đè lên Ngôn Vô Trạm, hung hăng hôn môi.

Ngôn Vô Trạm căm tức nhìn hắn, hắn đem đầu lưỡi Hoài Viễn đưa vào trong miệng cán đến đầy thương tích, mùi máu tươi khiến nụ hôn này càng trở nên điên cuồng...

Ngay cả nướt bọt cũng là màu đỏ. Vết thương của Hoài Viễn rách ra, cùng mùi máu của tên phó tướng hòa vào nhau, thế nhưng Ngôn Vô Trạm lại thần kỳ có thể nhận ra... Đó là hai mùi vị khác biệt.

”Ngươi là đồ của ta, ta làm sao lại đem ngươi tặng cho những người khác, không cần biết hắn ra giá lớn thế nào, ta không quan tâm.”

Ngôn Vô Trạm đối với Hoài Viễn đã thất vọng đến cực độ, hắn nhìn con ngươi trong suốt đến gần như si mê của Hoài Viễn, hắn bất đắc dĩ lắc đầu, Hoài Viễn là lựa chọn cuối cùng của hắn, sẽ do đích thân hắn kết liễu.

Hắn phải chịu trách nhiệm.

Đây cũng đúng, hắn làm chủ nhân của y nhiều năm như vậy rồi.

Tình huống hiện tại của Hoài Viễn, cơ bản không phải là đối thủ của hắn, người kia chậm rãi nhắm mắt lại...

Hoài Viễn, lần này, chính là vĩnh biệt.

”Hoàng thượng, ngươi biết không? Thật ra Hoài Viễn một chút cũng không có lòng tham, đàn ông tam thê tứ thiếp đều rất bình thường, mà ngươi thân là hoàng thượng, nối dõi tông đường càng là nhiệm vụ quan trọng, đây là trách nhiệm suốt đời ngươi tránh không được, ngươi tuyển phi, phụ nữ bên cạnh ngươi vô số, việc này không tránh được, ta cũng không có cách ngăn cản, thế nhưng, ta muốn làm người đàn ông duy nhất của ngươi.”

Vẫn quý trọng, cũng vẫn bảo vệ, người kia toàn bộ là của y...

”Thế nhưng, tại sao ngươi phải làm như vậy...” Hoài Viễn rũ mắt, ngược lại lại ấn người kia lên tường, y nắm lấy gáy hắn, mắt lộ hung tợn, “Đề nghị của Phó Đông Lưu thật ra không tệ, ta có thể độc chiếm ngươi không nói, còn có thể nhờ tay hắn loại bỏ từng kẻ vướng bận kia. Ngươi muốn làm hoàng thượng, ta nguyện ý cùng ngươi cả đời, dù cho ngươi vĩnh viễn cũng không biết tâm tình của ta, nhưng bây giờ thì khác, Ngôn Vô Trạm, ta không muốn mất đi ngươi, ta không muốn để cho ngươi trở thành thứ thuộc về người khác, ta càng không muốn nhìn thấy ngươi cùng bọn họ lẫn lộn cùng một chỗ, ngươi bị bọn họ chạm vào, bị bọn họ hôn, bị bọn họ ảnh hưởng...”

Cho nên y không ngại đem tình hình và vị trí của đám người Lạc Cẩn nói cho Phó Đông Lưu, y cũng không ngại hết thảy bọn họ đều chết...

Giang sơn, thắng bại, hết thảy mọi thứ đều xem là cái gì chứ?

Hoài Viễn ngay từ đầu mong muốn, cũng chỉ là người này mà thôi.

Hoài Viễn cười nhạt, thế nhưng chớp mắt tiếp theo, cái tát của người kia vẫn là đánh lên mặt y...

”Bốp ——” lanh lảnh, mà lại vang vọng thật lâu.

............

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.