Người kia từ trong giấc ngủ bỗng nhiên mở mắt, hiệu lực của thuốc dưới sự trợ giúp của Hoài Viễn đã hoàn toàn không còn, nhưng người kia không những không cảm kích, trong mắt còn mang theo ánh lạnh thấu xương...
Hành vi của Hoài Viễn, tình yêu mà hắn nói, đối với Ngôn Vô Trạm là một loại phản bội. Y phụ sự tin tưởng của hắn.
Bên hông còn vắt ngang cánh tay Hoài Viễn, thân thể mơ hồ nhớ lại cảm giác Hoài Viễn mang tới, thậm chí dư vị còn chưa hoàn toàn tán đi, người kia bất động, mắt liếc xuống dưới một cái, hắn nhìn cánh tay không nên xuất hiện, việc hiện tại duy nhất muốn làm chính là diệt trừ tên phản bội này...
Khuỷ tay bỗng nhiên đánh về phía cổ họng Hoài Viễn, đòn này của hắn, ngay cả xương sống cũng sẽ gãy, chiêu này của Ngôn Vô Trạm vừa mạnh vừa nhanh, không chút chần chừ... Hắn muốn giết Hoài Viễn.
Thật ra lúc người kia mở mắt, Hoài Viễn đã biết.
Y cùng người kia qua một đêm điên loan đảo phượng, sau khi hiệu lực của thuốc hoàn toàn rút đi, dù vẫn muốn hắn, Hoài Viễn vẫn là nhịn xuống dục vọng, y sợ hắn quá mệt nhọc nên để hắn ngủ...
Thế nhưng Hoài Viễn ngủ không được. Y hưng phấn và kích động.
Cứ một mực nhìn hắn, ôm hắn như vậy, thỉnh thoảng đùa giỡn tóc hắn một chút, hoặc loay hoay với ngón tay của hắn. Người này, hắn nhìn thế nào cũng thấy thiếu... chạm thế nào cũng không chán.
Có mấy lần, y thậm chí bật cười... Y đã có được hắn... Thật tốt.
Thấy Ngôn Vô Trạm tỉnh lại, Hoài Viễn không chút biến sắc, y muốn nhìn thấy phản ứng của người kia, hắn đối với tình cảm của y muốn xử trí như thế nào...
Có điều... lựa chọn của Ngôn Vô Trạm là có khả năng nhất, cũng là Hoài Viễn không muốn thấy nhất.
Một đòn hung ác này cuối cùng đập lên ván giường, Hoài Viễn rõ ràng nghe thấy tiếng đầu gỗ gãy vụn...
Sát ý của Ngôn Vô Trạm không hề ẩn giấu, hắn chính là muốn y chết...
Hai người đàn ông lõa thể ngồi trên ván giường mấy canh giờ trước còn chịu được một hồi mây mưa của bọn họ, mặt không thay đổi nhìn đối phương...
Không khí đè ép bao phủ không gian không lớn lắm nơi này, hai người giống như hùng sư chuẩn bị đọ sức, lẳng lặng mà đứng, vận sức chờ phát động...
Có lẽ do tác dụng của thuốc, Ngôn Vô Trạm lần này so với bất kỳ lần nào trước đây đều mệt mỏi hơn, cái này đã không thể dùng đau nhức để hình dung, khắp người hắn đều mềm nhũn, ngay cả khớp xương tựa như đều bị ngâm dấm quá lâu, không còn chút sức... Nhưng việc này không ảnh hưởng đến quyết tâm giết Hoài Viễn.
Trạng thái hiện tại của y đánh không lại Hoài Viễn, thế nhưng đã làm sao? Hắn là hoàng thượng, hắn muốn Hoài Viễn chết, Hoài Viễn không thể sống.
Cho dù y hoàn toàn phản bội hắn, vậy hôm nay Hoài Viễn tránh khỏi, Ngôn Vô Trạm sớm muộn cũng sẽ lấy mạng y...
”Hoài Viễn, là chuẩn bị để trẫm ra tay, hay là tự ngươi tới.” Giọng nói Ngôn Vô Trạm hoàn toàn hỏng rồi, mấy câu này, chật vật dồn ép nhưng vẫn uy nghiêm như trước.
Hoàng thượng ban chết, không ai có thể phản kháng.
Hoài Viễn hơi híp mắt, lông mi thật dài che phủ tất cả, bao gồm cả tâm tình Hoài Viễn giờ phút này...
”Thần tự mình tới.” Hoài Viễn không chút nghĩ ngợi trả lời.
Ngôn Vô Trạm gật đầu, không nói được lời nào thành tiếng, hắn chỉ ngồi ở đó, nhìn Hoài Viễn sắp tự sát...
Hoài Viễn giơ tay lên, có điều tay kia cũng không vặn gãy cổ mình, mà bắt lấy vai người kia, trong tình huống hắn không hề chuẩn bị, lại một lần nữa đè hắn xuống...
Chăn đắp bị Hoài Viễn tung xuống đất, thân thể trần trụi của người kia một lần nữa hiện ra trong tầm mắt Hoài Viễn, có điều bây giờ trời đã sáng, so với tối qua phải nhìn rõ ràng hơn rất nhiều.
Hoài Viễn nâng lên bắp đùi vô lực của người kia. Ngôn Vô Trạm bị cả quyền đè lên, đầu gối của hắn đụng phải tai của mình...
Chỗ kia của hắn đã sưng lên, ngay cả nếp gấp cũng giảm đi rất nhiều, màu đỏ ửng thoạt nhìn như quả mọng chín mùi, khiến người khác thèm muốn...
Hoài Viễn chỉ nhìn thoáng qua, trước khi Ngôn Vô Trạm giãy giụa, lại một lần nữa cướp đoạt lấy thân thể hắn...
Người kia kinh hô, nhưng lúc này Hoài Viễn đã bắt đầu ra vào...
Trước khi đi ngủ, Hoài Viễn đã lau thân thể cho hắn, nhưng chỉ chừa địa phương bị làm dơ đến cực hạn này của người kia, thứ Hoài Viễn bắn vào vẫn còn tràn đầy trong thân thể hắn.
Theo lời của Hoài Viễn, y muốn đem mùi của mình vĩnh viễn ở lại trên thân thể người kia, khắp trong trong ngoài ngoài... giống như hành vi của dã thú.
Ngôn Vô Trạm cảm thấy Hoài Viễn điên rồi, thế nhưng hắn ngoại trừ nắm chặt chăn giường cái gì cũng không làm được...
Hắn đã kêu quá nhiều, lúc này đã không còn phát ra âm thanh nào, hắn há hốc miệng, trong cổ họng giống như kéo ống, vang lên ồ ồ...
Thứ kia của Hoài Viễn phá vỡ sự tĩnh lặng trong bụng hắn, thứ lấp đầy bên trong lạch bạch qua lại, cảm giác đau quặn bụng dưới khiến người kia không khỏi cảm thấy bụng của hắn lập tức sẽ nổ tung...
Không có bất kỳ bôi trơn, bên dưới cũng rất nhanh trơn trượt, chất dịch màu trắng bị Hoài Viễn mang theo khỏi thân thể hắn vươn vãi khắp nơi...
Thắt lưng người kia bị nâng lên, chất lỏng sềnh sệch theo kẽ mông một lần nữa làm dơ thân thể hắn, cảm giác ấm áp khiến đôi mắt khô ráp của Ngôn Vô Trạm có chút kích thích, đó là dấu hiệu nước mắt gần tuôn ra...
Hoài Viễn một câu cũng không nói, cứ như vậy làm đến cùng, Ngôn Vô Trạm thật ra lại có rất nhiều lời để nói, thế nhưng hắn nói không nên lời... Ngay cả hô cũng không hô ra được, chỉ có thể há hốc miệng.
Thẳng đến luồng nhiệt quen thuộc lại một lần nữa vùi vào chỗ sâu nhất của thân thể, Ngôn Vô Trạm mới lấy lại được sinh mạng mới hự một tiếng thật dài...
”Dù sao cũng là chết, thần xin chọn chết trên người hoàng thượng.”
Thứ hùng dũng vẫn như trước cắm trong thân thể hắn, Hoài Viễn nhìn ánh mắt mệt mỏi của người kia, không chút sợ hãi tuyên bố...
”Còn có, hoàng thượng, người giết thần một lần, chúng ta lại tới một lần, mãi đến người bỏ suy nghĩ này đi, ngoan ngoãn ở lại bên cạnh thần. Thần cũng không ngại để tất cả mọi người biết thần ôm ấp người, nói thần đê tiện cũng được, uy hiếp người cũng được, nói chung, thần chính là muốn người.”
Ngôn Vô Trạm há miệng, không tiếng động nói hai chữ... Tên điên.
Hoài Viễn nở nụ cười, mang theo một sự chua xót, “Thần điên rồi, cũng vì người mới điên.”
Ngôn Vô Trạm quay đầu sang chỗ khác, hắn không muốn lại nghe thấy tiếng Hoài Viễn.
”Hoàng thượng, người biết không? Chuyện này, thần vốn định ẩn giấu cả đời, chỉ cần có thể ở lại bên cạnh người, có thể vì người làm việc, có thể để người cảm thấy thư thái thoả mãn, thần chỉ cần như vậy là đủ. Thần làm tất cả mọi chuyện chỉ là muốn thấy dáng vẻ tươi cười của người mà thôi. Đây là thứ thần vẫn luôn yên lặng đợi chờ, thứ trân quý nhất.”
Trầm ngâm nhìn gương mặt không hề thay đổi của người kia, Hoài Viễn cười khổ...
”Nếu như không có bọn họ... Thần chỉ không muốn để người bị cướp đi mà thôi.”
...
Hoài Viễn im lặng giúp người kia múc nước, tắm rửa thân thể. Ngôn Vô Trạm gương mặt lạnh lùng đón nhận sự hầu hạ của y, số lần cảnh tượng trước mắt tái diễn trong thế giới của Ngôn Vô Trạm đã đếm không hết, thế nhưng ý nghĩa lúc này hoàn toàn khác biệt...
Ánh mắt tràn đầy ý muốn chiếm hữu của Hoài Viễn khiến hắn rất khó chịu. Cảm giác bị người khác uy hiếp cũng không thể nào tốt...
Người kia bắt đầu phát giận, hắn ném khăn vải Hoài Viễn đưa tới lần lượt ném lên mặt y, vạt áo Hoài Viễn đều ướt, nhưng y vẫn yên lặng đón nhận... Y cũng đã sớm quen rồi tính tình của người kia.
Chờ Ngôn Vô Trạm giày vò đủ rồi, Hoài Viễn cầm khăn vải, trực tiếp ôm hắn vào trong thùng tắm, Ngôn Vô Trạm còn muốn tiếp tục, lại bị Hoài Viễn đè vai xuống, “Tắm thật tốt.”
Hoài Viễn ra lệnh. Giọng điệu của y giống như trẻ nhỏ giận dỗi, đây là điều Ngôn Vô Trạm chưa từng thấy qua, mạnh mẽ lại bá đạo...
Hoài Viễn vẫn là Hoài Viễn kia, nhưng có gì đó sau đêm qua hoàn toàn biến đổi...
Cả ngày hôm nay, bọn họ trải qua trong đối đầu, Ngôn Vô Trạm không ngừng gây sự, Hoài Viễn lại vẫn nhẫn nhịn, nhưng thỉnh thoảng phản kích, mỗi một lần đều khiến người kia nghẹn họng nhìn trân trối, có một nhận thức mới...
Hoài Viễn tựa như một miếng da trâu, cắn không nát, cắt cũng không đứt, khiến người khác không thể làm gì...
Cứ ầm ĩ như vậy một ngày, Ngôn Vô Trạm cũng mệt mỏi, hắn vốn định nghỉ ngơi cho khỏe một chút, lại nghe được tin Lạc Cẩn về phủ...
Ánh mắt người kia thoáng đau nhức, hắn nghĩ tới, Lạc Cẩn lần này đã đi một ngày đêm, cũng là lúc trở về. Nhưng bộ dáng hắn thế này, phải làm sao đi gặp y...
Đừng nói cảm giác vô lực này, chỉ riêng dấu ấn rực rỡ trên người, hắn đã không cách nào giải thích... Huống chi, Lạc Cẩn gần đây đối với thân thể của hắn rất hứng thú, nhất định sẽ thấy.
Lúc người kia gần như hết đường xoay xở, có người tới cửa mời hắn, có điều cùng với khách sáo trước đây khác biệt, Ngôn Vô Trạm thấy rõ xem thường và chán ghét trong mắt người nọ...
”Cẩn thiếu gia mời ngươi qua.” Giọng nói cũng lạnh như băng, khiến người kia cảm thấy không phù hợp.
Hoài Viễn giương mắt, trong ánh mắt mang theo thâm ý, Ngôn Vô Trạm quay đầu lại, vừa vặn cùng ánh mắt Hoài Viễn giao nhau...
Bọn họ không nói gì, nhưng gương mặt cứng đờ cùng lúc trầm xuống...
”Đi thôi, đi gặp Lạc Cẩn.” Hoài Viễn nhìn ra cửa, lúc đứng cạnh người kia, thản nhiên nói.
Ngôn Vô Trạm im lặng, nhưng rất nhanh liền đi theo bước chân Hoài Viễn.
.............
--------------[Edit:xASAx]-------------------