Ngự Hoàng 2

Chương 65: Chương 65: Tín Vật Đính Ước.(Edit:xasax)




Hắn mất dấu Lạc Cẩn rồi.

Với thân thủ của Ngôn Vô Trạm, muốn theo dõi Lạc Cẩn quả thật quá dễ dàng, nhưng Lạc Cẩn lại có bản lĩnh biến mất trước mặt hắn.

Bộ quần áo kia của Lạc Cẩn vô cùng bắt mắt, dù ở giữa đám đông dày đặc cỡ nào, y cũng đều nổi bật, rất dễ nhận ra, nhưng dù vậy, vẫn không thấy Lạc Cẩn đâu. Giống như là biến mất vào không khí.

Tại một ngã tư, Ngôn Vô Trạm tức tốc chạy tới, nhìn quanh một lượt, ngoại trừ dân chúng qua lại, hắn vẫn không thấy bóng dáng Lạc Cẩn đâu... ngay cả tìm cũng không biết tìm ở chốn nào.

Ngôn Vô Trạm không tiếp tục, mà có dự tính riêng đi tới tửu lâu Lạc Cẩn nói, hắn gọi một bàn rượu thịt, lại không động một miếng, chỉ đẩy cửa sổ ra, nhìn đặc sản mưa tuyết của vùng đất phương nam này, trầm tư hồi lâu...

Không biết qua bao lâu, Lạc Cẩn mang theo cả người lạnh lẽo trở về, lúc này bàn rượu thịt kia đều đã lạnh tanh.

Lạc Cẩn đưa dù cho tiểu nhị, tươi cười ngồi xuống bên cạnh người kia, y giúp hắn đóng kín cửa sổ, lúc này mới dùng bàn tay lạnh lẽo của mình nắm lấy tay người kia,: “Sao không ăn gì?”

Người kia nhìn nước đọng trên vai Lạc Cẩn, thản nhiên nói,:“Ta cứ nghĩ chúng ta sẽ cùng nhau ăn.”

”Đang chờ ta?” Lạc Cẩn cười hỏi, tay y vừa ẩm vừa lạnh, giống như tàu hủ ướp đá, y nắm lấy tay người kia, nhiệt độ của Ngôn Vô Trạm không những không truyền sang y, trái lại bị cảm giác lạnh lẽo của y lây sang. Lạc Cẩn nhận ra, gọi tiểu nhị đưa khăn ấm tới, y ủ ủ tay, thế nhưng lúc cầm lại tay người kia, nhiệt độ đó vẫn không thay đổi bao nhiêu.

Ngôn Vô Trạm nhướn mày nhìn y một cái, hắn dùng ánh mắt xác nhận câu hỏi của Lạc Cẩn. Ngược lại, giống như vô tâm lại cũng như cố ý hỏi một câu,:“Ngươi đã đi đâu?”

Lúc nói lời này, người kia nhìn thức ăn trên bàn, nhưng ánh mắt vẫn để ý biểu tình của Lạc Cẩn.

”Xin lỗi, ta không nên để ngươi đợi một mình ở đây lâu như vậy.” Lạc Cẩn lắc lắc tay người kia, sau đó mở rộng bàn tay ấm áp của hắn ra, áp lên gò má mình, mặt y rất lạnh, e là đã ở bên ngoài rất lâu,:“Ta có hẹn với người khác, thế nhưng người kia đến muộn, ta vẫn luôn chờ hắn.”

Lòng bàn tay truyền tới cảm giác ẩm lạnh khiến cho người kia không nhịn được nhíu mày, ánh mắt cũng một lần nữa chuyển về phía Lạc Cẩn. Lạc Cẩn thấy người kia nhìn mình, lúc này mới yên tâm cười cười, chí ít y biết Ngôn Vô Trạm không có tức giận.

Nháy mắt với người kia một cái, Lạc Cẩn gỡ bàn tay đang áp trên mặt xuống...

Lạc Cẩn kéo tay người kia, đưa vào trong vạt áo của mình, dưới sự dẫn dắt của y, người kia sờ thấy một vật cứng hình tròn, hắn đưa mắt hỏi Lạc Cẩn đó là cái gì, hắn cười cười lắc đầu, hắn không nói cho y biết, mà ý bảo y lấy vật kia ra......

Người kia nghi ngờ lấy vật trong lòng Lạc Cẩn ra, hắn thấy được một cái gương nạm vàng...

Cái gương này không giống với gương đồng trước giờ, mặt kính nhẵn bóng, sáng trong, hình ảnh phản chiếu cũng không có cảm giác mơ hồ như gương đồng mà rõ nét đến độ người ta phải líu lưỡi...

Cái gương gia công cũng rất tốt, gương lớn chừng bàn tay, mặt lưng bằng vàng ròng có khắc hoa văn tinh xảo, chạm trổ sống động như thật, có thể nói là tài nghệ điêu luyện, thế nhưng nội dung hoa văn thật khiến người khác không dám khen...

Hình khắc trên đó là cảnh xuân cung*, khác với những hình ảnh Ngôn Vô Trạm từng thấy trước đây, đây là hình của hai người đàn ông.

(*Xuân cung đồ: cảnh xxx đấy ạ)

Nho nhỏ trên hình khắc, biểu tình của hai người đúng là vô cùng sinh động, Ngôn Vô Trạm thậm chí có thể cảm giác được người bên dưới có vẻ mặt muốn chống cự cũng có chờ mong, cùng với vẻ mặt người bên trên có cảm giác vui sướng tràn trề...

Hoa văn này khiến tay người kia không tự chủ được run lên một cái, biểu tình trên mặt cũng có chút mất tự nhiên, hắn đặt cái gương xuống bàn, để mặt kính hướng lên trên, che đi cảnh xuân cung kia...

Ngay cả người “dày dạn kinh nghiệm” như hắn cũng không có ý định nhìn lại.

”Thích không? Ta cho người mua từ Hải Quốc về tặng cho ngươi làm tín vật đính ước đấy.” Lạc Cẩn nói, đã đem cái gương nho nhỏ cầm vào trong tay chơi đùa, tay cầm của gương làm bằng noãn ngọc, ở giữa tay cầm dài nhỏ chợt gồ lên, mà hai bên từ từ nhỏ xuống. Cảm giác ngọc này khá tốt, trơn bóng nhẵn nhụi, còn mơ hồ mang theo hơi ấm.

”Ngươi đi lâu như vậy, là để chuẩn bị cái này?“. Ngôn Vô Trạm cố gắng không nhìn tới cái gương, mà nhìn chằm chằm mặt Lạc Cẩn.

Lạc Cẩn gật đầu,:“Ta đi đến bến tàu, thời tiết hôm nay không tốt, cho nên thuyền tới trễ một chút.”

Người kia cau mày, lại liếc mắt ngắm cái gương, có điều ánh mắt rất nhanh rút về, hắn cảm thấy thứ kia có chút hạ lưu,: “Sức khỏe ngươi không tốt, đứng ở bến tàu lâu như vậy, chỉ vì chờ thứ như vậy“. Thật là không đáng.

Kỳ trân dị bảo* người kia thấy cũng nhiều, chỉ nhìn sơ qua gia công, Ngôn Vô Trạm cũng biết cái gương này hẳn là giá trị không ít, thế nhưng hoa văn khắc bên trên đã định thứ này không có đẳng cấp, dù tinh mỹ cỡ nào, cũng chỉ có thể len lén lấy ra thưởng thức. Cho nên hắn thấy, Lạc Cẩn hoàn toàn không cần như vậy.

(*Kỳ trân dị bảo: bảo vật hiếm lạ)

Lạc Cẩn nghe xong, cũng chỉ cười cười, y đoán được suy nghĩ của người kia. Ngôn Vô Trạm nói xong, y liền làm ra vẻ mặt thần bí tiến đến bên tai người kia, tuy rằng trong gian phòng này chỉ có hai người bọn họ, nhưng âm thanh của Lạc Cẩn vẫn chỉ nhỏ đủ cho Ngôn Vô Trạm có thể nghe thấy, “Thứ này rất có ý tứ, là chuyên dùng vào lúc đó...”

Lạc Cẩn rỉ tai rất lâu, sắc mặt người kia thay đổi rất nhanh, từ kinh ngạc biến thành xấu hổ, cuối cùng đỏ bừng mặt...

Hắn thật không biết Lạc Cẩn nghĩ cái gì. Y rõ ràng đối với loại chuyện này một chút cũng không biết, thế nhưng thoáng cái liền... đột nhiên tiến bộ không nói, còn có hơn chứ không kém. Có phải là do bản tính của đàn ông hay không?

”Ta vốn có ý định tặng ngươi thứ chính thống hơn, có điều nghĩ lại vẫn thấy như vậy tốt hơn, có cơ hội, chúng ta thử xem, xem thử có thật như bọn họ nói hay không, 'thú vị' như vậy.” Lạc Cẩn cố ý nhấn mạnh hai chữ thú vị, việc này khiến cho sắc mặt người kia lại đậm hơn mấy phần, Lạc Cẩn giống như không nhìn thấy, tiếp tục nói, “Ta nghĩ, ngươi dùng cái này, nhất định sẽ rất đẹp.”

”Ngươi đừng nói nữa.” Ngôn Vô Trạm chỉ biết Bắc Thần rất can đảm, thế nhưng Lạc Cẩn can đảm lên thật là tuyệt đối không thua y, việc này khiến người kia cảm thấy bất ngờ.

Ngôn Vô Trạm không muốn nhìn tới cái gương đó, có điều vừa thấy Lạc Cẩn cứ loay hoay, lại dứt khoát cướp lấy vào trong lòng, lời Lạc Cẩn cứ quanh quẩn bên tai, đầu óc tự động tự giác suy nghĩ tới cảnh tượng lúc sử dụng vật này, Ngôn Vô Trạm càng không muốn nghĩ đến, hình ảnh đó lại càng rõ ràng.

Ở trước mặt Lạc Cẩn, hắn xưa nay chín chắn thật có mấy lần bối rối không thôi.

Nam nhân thuận tay cầm chén rượu lên, rượu đã hâm nóng trước đó cũng nguội rồi, thế nhưng hắn lại giống như không có cảm giác, một hơi uống hai ly... sau đó lại gắp mấy đũa đồ ăn nguội. Hắn cần phân tán lực chú ý.

Thấy phản ứng này của người kia, Lạc Cẩn cũng chỉ cười cười, hắn rất thích bộ dạng này của Ngôn Vô Trạm, rất chân thật. Dù là tức giận hay bối rối, đều không phải là làm bộ làm tịch, mà là phản ứng tự nhiên.

Lạc Cẩn hôn người kia một cái, quay sang cầm lấy tay cầm đũa của hắn, kéo người kia vào trong lòng mình, “Không nên ăn, đều nguội rồi, để tiểu nhị dọn món khác lên.”

Thế nhưng lời Ngôn Vô Trạm muốn nói, không phải rượu thịt nguội rồi, mà là Lạc Cẩn ngươi không nên dựa vào ta gần như vậy...

Trong đầu hắn vẫn hiện ra hình ảnh lúc cùng Lạc Cẩn dùng cái gương, hiện tại Lạc Cẩn dựa vào gần một chút, hơi thở trên người y khiến người kia chợt cảm giác thứ hắn nghĩ tới đang diễn ra...

Thế nhưng Lạc Cẩn vẫn ôm hắn, tay kia còn đang như có như không vuốt ve bên hông hắn, y còn dùng đầu gối cọ vào đùi hắn...

Rượu thiêu đốt trong cổ họng, thân thể người kia cũng đang bốc cháy, nhiệt độ lạnh như băng của Lạc Cẩn khiến hắn thoải mái, thế nhưng hắn càng thêm không muốn tới gần y...

”Bộ dáng e thẹn của ngươi thật là ưa nhìn.” Lạc Cẩn vuốt gương mặt nóng hổi của người kia, là y cố ý, dù có chút xấu xa, thế nhưng y rất muốn nhìn thấy dáng vẻ xấu hổ này của người kia... có một loại cảm giác không thể diễn tả, rất mời gọi người yêu thích.

”Ta không có e thẹn.” Hắn chỉ là không khống chế được bản thân nghĩ đến mấy thứ kia mà thôi.

”Ngươi như vậy, khiến ta nhịn không được muốn hôn ngươi.” Lạc Cẩn nói xong liền cúi đầu, hơi thở mát lạnh kia gần thêm một chút, Ngôn Vô Trạm thấy mặt Lạc Cẩn phóng lớn trong mắt, thế nhưng hắn thật không có suy nghĩ đẩy y ra.

Ngay trong tích tắc môi hai người dán vào nhau, cửa phòng bọn họ bị người khác thô lỗ đẩy ra, có lẽ phải nói là đạp ra...

Ván cửa đập vào tường, phát ra tiếng động rất lớn, người trong phòng bị quấy rầy, không đổi tư thế nhìn ra cửa...

Chỉ thấy gương mặt lạnh như băng của Hoằng Nghị đứng trước cửa, ánh mắt băng lãnh dừng tại đôi môi gần chạm nhau của hai người, sắc mặt Hoằng Nghị không lộ ra vẻ gì, nhưng người kia lại rõ ràng cảm giác được, nhiệt độ trong phòng chợt giảm xuống...

Hoằng Nghị vẫn luôn có công dụng tốt hơn khối băng, chỗ y xuất hiện, tự nhiên sẽ biến thành động băng.

Người kia nhìn Hoằng Nghị đột nhiên xông vào, thật là quên tách xa Lạc Cẩn ra, hắn tự tính toán Hoằng Nghị vì sao lại xuất hiện ở chỗ này, mà đồng tử đen láy của Lạc Cẩn u ám đến mức khiến người khác nhìn không thấy đáy...

............

-------------------[xASAx]-------------------

(Tranh xuân cung đồ đây..)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.