Cảm giác của Lạc Cẩn thoáng cái thay đổi. Từ ướt át như nước, biến thành sóng to gió lớn.
Y hung hăng hôn người kia, eo lưng đột nhiên bắt đầu dùng lực. Ngôn Vô Trạm vốn muốn gạt y ra, nhưng Lạc Cẩn khẽ động như vậy, hắn chỉ cảm thấy hai mắt tối sầm, toàn thân thoáng cái đều nhũn ra... Đừng nói muốn gạt Lạc Cẩn ra, ngay cả thay đổi vị trí cũng không được. Chỉ trong nháy mắt, hắn đã mất đi mọi ưu thế...
Lạc Cẩn quá nhanh, cũng rất cố sức... Hơn nữa mỗi lần đều có thể chạm đến chỗ Lạc Cẩn đụng chạm trước đó. Chỗ kia bị Lạc Cẩn làm cho hưng phấn không chịu được, bây giờ vừa chạm vào, khoái cảm càng dâng lên chồng chất, cảm giác này không cách nào hình dung, muốn kêu gào, muốn khóc tỉ tê, nhưng càng nhiều hơn chỉ có hung hăng thở dốc... Chịu không nổi.
Ngôn Vô Trạm lắc đầu, hắn mất lần muốn đẩy Lạc Cẩn ra, nhưng cuối cùng đều bị Lạc Cẩn tiến vào mà bỏ qua, hai tay người kia nắm lấy chăn, bụng dưới dán thật chặc lên sàn giường, nửa người trên cũng hở ra, khuỷu tay hắn chống đỡ thân thể, đầu cúi xuống phối hợp với nhịp độ ra vào của Lạc Cẩn...
”Giọng của ngươi rất êm tai, kêu nhiều hơn một chút, kêu lớn thêm một chút...”
Lạc Cẩn lay động thắt lưng, dùng sức ra vào trên người người kia, y nắm lấy mông người kia, có lẽ là vô cùng thoải mái, phần thịt bên dưới đều bị y bóp đến biến dạng...
Chỉ có phụ nữ nhân mới có thể kêu la, Ngôn Vô Trạm sẽ không phối hợp, Lạc Cẩn liền cố ý chạm đến chỗ kia, đôi khi còn hung bạo đâm vào, việc này khiến hắn không muốn kêu la cũng không được.
Có điều giọng hắn không lớn lắm, cố gắng nhẫn nhịn, âm thanh kia là cố nhịn không được mới phát ra... mang theo một loại cảm giác khuất nhục.
Hắn càng không muốn kêu la như vậy, âm thanh phát ra càng dâm mỹ
”Thật dễ nghe, nghe thấy tiếng của ngươi, ta chịu không nổi...”
Lạc Cẩn híp nửa mắt, nhìn người bên dưới, Ngôn Vô Trạm đầu tóc tán loạn, mặt y hoàn toàn bị che khuất, nhưng theo thân thể lắc lư, Lạc Cẩn vẫn có thể nhìn thấy biểu tình thống khổ của hắn qua kẽ tóc... Hắn nhíu chặt chân mặt, gương mặt đỏ ửng, giữa thống khổ và khó chịu lại xen lẫn thoải mái khiến người kia như muốn phát điên...
”Gọi... lớn hơn chút nữa... mau gọi...”
Động tác của Lạc Cẩn càng lúc càng nhanh, tay cũng không còn hờ hững chạm tới, y xoa nắn khắp thân thể của người kia, chỗ y chạm qua đều giống như nổi lửa...
Ngôn Vô Trạm thật sự nghi ngờ, Lạc Cẩn cái gì cũng không biết sao... Ngay cả hắn cũng không phải là đối thủ của y. Thật lợi hại.
Ngôn Vô Trạm muốn đẩy y ra, mới đầu ý thức của hắn còn tỉnh táo, sau một hồi tấn công như cuồng phong gió lốc của Lạc Cẩn, Ngôn Vô Trạm ngoại trừ chịu chèn ép, cái gì cũng không làm được...
Một tên Lạc Cẩn, hắn đúng là không thoát được. Không chỉ là thân thể, ngay cả đầu óc, cũng không cách nào làm việc.
Mặc dù lần trước bị Vân Dương ôm ấp, hắn cũng không giống như bây giờ, hắn đang liều mạng muốn giữ tỉnh táo, nhưng Lạc Cẩn lại khiến trong đầu như một đám quân cờ sai nước, hắn khi thì tỉnh táo, lúc thì mê man... Lạc Cẩn khiến hắn điên rồi.
...
Ngôn Vô Trạm đã không nhớ rõ Lạc Cẩn làm mấy lần, trong ấn tượng, Lạc Cẩn trước sau vẫn ở trong thân thể hắn rong ruổi, hắn cho rằng thân thể Lạc Cẩn không khỏe, một lần là đủ, thế nhưng Lạc Cẩn càng làm càng mạnh mẽ...
Y không phải mau hồi phục, mà là kéo rất dài, kéo dài đến mức người khác khó thể tưởng tượng nỗi...
Hắn bắn mấy lần rồi, Ngôn Vô Trạm hoàn toàn không còn biết gì, hắn chỉ biết, chờ đến khi kết thúc, khắp người hắn dính dấp, đặc biệt là giữa đùi, đã thê thảm không nhìn nổi... Vừa xót lại vừa đau, còn chậm rãi chảy ra thứ gì đó...
Đêm nay, người kia khó quên, hắn lần này coi như là lật thuyền trong ao. Hắn vốn muốn tính kế với Lạc Cẩn, thế nhưng đến cuối cùng, mơ mơ hồ hồ đã bị ôm mất.
Ngôn Vô Trạm thừa nhận hắn lơ là, bởi vì hắn không ngờ tới, Lạc Cẩn lại thật có thể thành công... Hắn vẫn chờ mình an ủi Lạc Cẩn “không làm được”, sau đó dùng thân thể chinh phục y... Có điều bây giờ, người bị chinh phục là Ngôn Vô Trạm hắn.
Ngôn Vô Trạm rất tuân thủ giờ giấc, sinh hoạt của hắn cũng rất có nề nếp, mặc kệ đêm trước mấy giờ đi ngủ, hôm sau hắn đều không cần thái giám đánh thức, dù rằng lần này mặc thường phục xuất tuần khiến hắn thỉnh thoảng dậy trễ đôi lần, có điều phần lớn thời gian, Ngôn Vô Trạm vẫn đúng giờ thức dậy. Có điều hôm nay, hắn là bị đau mà tỉnh.
Từ giữa đùi đến thắt lưng giống như bị xé ra từ bên trong, Ngôn Vô Trạm nghiêng người, đau đớn kịch liệt trong nháy mắt lan khắp toàn thân, hắn thoáng cái liền mở mắt, sau đó bắt đầu nhe răng trợn mắt...
Lúc này trời mới tảng sáng, biểu tình Ngôn Vô Trạm trong khung cảnh yên lặng có chút dữ tợn, hắn quay đầu lại liếc nhìn Lạc Cẩn còn đang say ngủ, hắn đột nhiên có kích động muốn trực tiếp cắt đứt cổ y...
Hắn đối với Lạc Cẩn rất có cảm tình, nhưng đó tuyệt đối không phải yêu thương thật sự. Lạc Cẩn lại dám làm vậy với hắn... Đây là tội chết.
Bình tĩnh mà nói, một đêm này cũng không hỏng hết, lúc mới bị tiến vào hắn chưa thích ứng, nhưng dần dần, hắn cũng tìm được cảm giác... Hơn nữa Lạc Cẩn khiến cho hắn rất thoải mái. Một loại thoải mái khác với trước giờ.
Nhưng hắn là đàn ông, dù thoải mái thế nào, hắn cũng sẽ không chấp nhận loại chuyện này... Hắn sao có thể bị người khác đè bên dưới. Theo đó, cảm giác của hắn với Lạc Cẩn cũng phai nhạt rất nhiều.
Có lẽ cảm nhận được ánh mắt lạnh như băng của người kia, Lạc Cẩn đang mơ ngủ bỗng nhiên mở mắt, lông mi thật dài nhấp nháy hai cái, Lạc Cẩn lộ ra gương mặt tươi cười mang theo ngái ngủ, “Ngươi dậy rồi.”
So với sự đè nén của Ngôn Vô Trạm, tâm tình Lạc Cẩn hiển nhiên rất tốt.
Nhìn thấy nụ cười của y, Ngôn Vô Trạm càng thêm nổi giận. Giữa lúc hắn chuẩn bị phát tiết, ánh mắt Lạc Cẩn đột nhiên trợn trừng...
Y chợt ngồi dậy, tiện tay nắm lấy khăn lùa bên cạnh giường che miệng, Ngôn Vô Trạm nghe thấy y ho khan hai tiếng tê tâm liệt phế, chờ lúc Lạc Cẩn buông tay ra, Ngôn Vô Trạm thấy trên khăn lụa trắng như tuyết tràn đầy màu đỏ tươi... Môi Lạc Cẩn cũng rất đỏ. Y ho ra máu rồi. Mất một giây, Ngôn Vô Trạm không biết phải làm gì...
Hắn và Lạc Cẩn làm một lần, Lạc Cẩn đã ho ra máu rồi, rốt cuộc là nên nói mình quá lợi hại, bóc lột Lạc Cẩn vô cùng sạch sẽ, hay là nên nói, hắn quá không may...
Bỏ qua suy nghĩ trừng phạt Lạc Cẩn trong đầu, giữ lại mạng của y trước quan trọng hơn. Người kia cố gắng nhấc thắt lưng đau nhức đi tìm đại phu. Chờ lúc hắn trở lại, sắc mặt Lạc Cẩn đã trắng như tờ giấy...
Tiếp đó chính là lặng lẽ mà gấp gáp thăm khám.
Chân mày đại phu khi thì nhíu lại, khi thì thả lỏng, đôi lúc còn lắc đầu thở dài. Nhìn cái đầu bạc phơ kia, Ngôn Vô Trạm đột nhiên rất muốn đem nó vặn xuống... Xem bệnh thì xem, còn làm ra vẻ thần bí, khiến hắn ở phía sau nhìn mà kinh hồn bạt vía.
Dây dây dưa dưa mãi đến khi trời sáng hẳn, đại phu mới không nóng không lạnh đưa ra kết luận, Lạc Cẩn không có việc gì, túng dục quá độ mà thôi. Uống hai thang thuốc tráng dương bổ thận là được rồi.
Đại phu trước khi đi còn lấy thân phận trưởng giả dạy dỗ Lạc Cẩn, nói y tuy tuổi còn trẻ, nhưng thân thể không khỏe, không nên liều lĩnh, cho nên sau này việc này phải chú ý, cũng phải có chừng mực một chút.
Lúc đại phu xem bệnh cho Lạc Cẩn, người nọ cũng rất phối hợp, lúc ông càu nhàu, Lạc Cẩn vẫn ngoan ngoãn lắng nghe, thỉnh thoảng còn gật đầu một chút, cũng không giải thích nhiều.
Đại phu dặn dò xong, người kia liền tiễn ông đi, nhưng vừa ra khỏi cửa, lão già mặt mũi hiền lành kia liền lập tức thay đổi sắc mặt, nghiêm nghị trách mắng Ngôn Vô Trạm...
Ông nói hắn chú ý đến sức khỏe Lạc Cẩn, phải kiềm chế, hắn không được tùy tiện, muốn làm bao lâu thì làm bấy lâu, thân thể Lạc Cẩn không chịu được...
Đại phu nói với hắn nhiều lắm. Hắn lớn hơn Lạc Cẩn, phải quan tâm Lạc Cẩn, y cơ bản không thể tùy hứng... Đại phu còn nói, nếu cứ tiếp tục như vậy, Lạc Cẩn sớm muộn cũng có ngày sẽ bị hắn bức chết...
Ngôn Vô Trạm nghe xong, cũng chỉ có thể căng mặt ra, trong lúc lão già kia dạy dỗ, thắt lưng của hắn xót muốn chết, đau gần chết... Hắn mới là người bị hại. Có điều Ngôn Vô Trạm cũng không giải thích.
Đại phu đi rồi, bầu không khí trong phòng rơi vào yên tỉnh ngắn ngủi, trong không khí mơ hồ trôi nổi mấy phần xấu hổ, Ngôn Vô Trạm và Lạc Cẩn đều không nói lời nào, bọn họ một người ngồi trên ghế, một người đang cầm bát thuốc nóng hôi hổi, dùng cái miệng nhỏ từng ngụm từng ngụm nhỏ hớp nước thuốc vào...
Tình tiết xen ngang này khiến Ngôn Vô Trạm vốn hận không thể đem Lạc Cẩn nghiền thành tro bụi bình tĩnh lại không ít. Hắn cũng tỉnh táo một chút, dù trong lòng vẫn khó chịu muốn chết, có điều làm cũng đã làm rồi, hắn không thể khiến hy sinh của mình thành công cốc... Lạc Gia này, hắn nhất định phải điều tra, xử lý nghiêm khắc. Tuyệt đối không dung túng bất cứ ai.
Đối với một chút mờ ám của Lạc Cẩn, hiện giờ cũng biến thành hoàn nghiêm túc, suy nghĩ mới nảy nở kia của Ngôn Vô Trạm bị y thoáng cái bóp chết từ trong nôi.
”Cái kia, ngươi có khỏe không?” Cái vuốt ve của Lạc Cẩn còn mang theo hơi ấm dư lại của chén thuốc, có chút áy náy mở miệng.
Ngôn Vô Trạm lắc đầu, “Không chết được.”
Cũng không phải việc lớn lắm, chỉ là eo xót chân đau mà thôi, hiện tại hắn ngồi cũng đau, hai cái đùi càng giống như mới được gắn vào... đau đến chết lặng.
”Đại phu hiểu lầm rồi... thật xin lỗi.” Lạc Cẩn biết đại phu trách mắng Ngôn Vô Trạm, thế nhưng đại phu không biết sự thật, người thật sự bị khi dễ, bị chèn ép là Ngôn Vô Trạm.
Nấm tay chống cằm, người kia sờ vào môi mình, lẩm bẩm nói, “Ta cũng cho rằng ta nên ở trên.”
Ánh mắt Lạc Cẩn chuyển từ cái chén trong tay sang phía người kia, Ngôn Vô Trạm mất hứng.
Tâm tình hắn hôm nay vẫn luôn không tốt. Bởi vì hắn bị y ôm ấp, còn ôm ấp lâu như vậy... vui sướng tràn trề như vậy.
Lạc Cẩn đặt chén thuốc xuống, đi tới bên cạnh người kia, Ngôn Vô Trạm một mực nhìn nơi khác, hắn biết Lạc Cẩn đã đi tới, nhưng hắn không muốn để ý đến y.
Lúc này, bờ vai của hắn bị người khác dịu dàng vòng qua, mặt Lạc Cẩn dán vào trán hắn...
”Ta không phải cố ý, nhưng ngươi tốt như vậy, ta vừa chạm vào liền không ngừng lại được... Ta không ngờ tới, ta lại làm lâu như vậy... Vì ngươi quá tuyệt... Ta cơ bản là không khống chế được... cho dù thân thể bị tổn thương, cho dù phải chết ngay, ta cũng muốn ôm lấy ngươi... Tông Bảo, bởi vì người đó là ngươi.”
Lạc Cẩn ôm hắn, giọng thật nhỏ nói.
.............
-----------------------------[xASAx]-------------------------