Ngự Linh Sư Thiên Tài

Chương 127: Chương 127: Tên háo sắc.




Đồng thời ngay tại lúc Phượng Tường đang hồi tưởng lại hết thảy trải qua, ở Quang Minh thành ngoài ngàn dặm, Hữu Trường đang hướng về Thánh Tế tư bẩm báo sự vụ đột nhiên nghe được một tiếng vang khác thường.

—— chẳng lẽ có người muốn ám sát Thánh Tế tư?

Hữu Trường phụ trách phòng ngự Quang Minh thành lập tức cảnh giác đứng thẳng người lên, ngay sau đó lại phát hiện, động tĩnh mới vừa rồi bắt đầu từ Ngân giới ở đầu ngón tay Thánh Tế tư. Ngay tại mới vừa rồi, Ngân giới có màu trắng thuần không hiểu sao bị bể nát bấy, rơi lả tả trên bàn, tiếng bạo liệt cũng phát ra từ hình thể nho nhỏ tuyệt không tương xứng của nó.

“Đại nhân, ngài không có sao chứ?” Hữu Trường khẩn trương nhìn chăm chú vào ngón tay chảy máu của Thánh Tế tư, còn muốn nói tiếp cái gì, lại thấy đối phương phất tay ý bảo: “Không sao, ngươi lui ra trước đi, sự vụ còn lại ngày mai lại nói.”

“. . . . . . Dạ, thuộc hạ cáo lui.” Đã làm thuộc hạ, quan sát sắc mặt chính là bản năng. Mặc dù sắc mặt Thánh Tế tư chưa thay đổi, nhưng Hữu Trường bén nhạy từ trong ánh mắt của ông ta phát hiện tia ba động, lập tức thức thời ứng tiếng lui ra.

Đợi đến khi người không liên can biến mất, Thánh Tế tư không che giấu ánh mắt của mình nữa, phiền não giật ra nút áo cổ từ trước đến giờ luôn cài phải thật chỉnh tề: “Phong ấn trí nhớ của đứa bé kia lại biến mất. . . . . . Điều này sao có thể! Ma pháp vị diện này xa xa lạc hậu hơn thế giới cũ của ta, làm sao pháp thuật phong ấn của ta có thể mất đi hiệu lực! Chẳng lẽ là bởi vì hắn tìm được bí tịch Ngự Linh, phía trên thêm vào pháp thuật gây ra hay sao? Hay là hắn đạt được bí tịch rồi tự mình tu luyện tạo thành?”

Ông ta tới tới lui lui dạo bước, không ngừng phỏng đoán, lại không ngừng phủ định đủ loại suy đoán.

“Bí tịch đúng là quan hệ đến ta. . . . . . Năm đó lúc ta phong ấn trí nhớ tiểu tử kia từng thi triển ám hiệu pháp thuật cho nó, trong tiềm thức của nó vẫn luôn coi ta là người kính ngưỡng nhất, tuyệt đối không dám nói láo đối với ta. Cho nên ta cho là phái nó đi tìm bí tịch là tuyệt đối có thể tin, nhưng đến tột cùng xảy ra chuyện gì, làm sao lại đánh bậy đánh bạ, để cho nó khôi phục trí nhớ đây? Nếu để cho nó phát hiện nguyên nhân chân chính cái chết của cha mẹ nó, vậy cũng hết sức bất lợi đối với ta, sáu năm trước ta vất vả khổ tâm mang nó tới Thánh điện, chẳng lẽ phải trôi theo dòng nước.”

“Việc đã đến nước này, không bằng xóa bỏ nó, rồi đoạt lại bí tịch? Nhưng muốn đạt được sự kiện nọ mà nói, tiểu tử kia và bí tịch thiếu một thứ cũng không được. . . . . .”

Từ trước đến giờ trong ánh mắt âm u của Thánh Tế tư khó có được xuất hiện vẻ do dự, rõ ràng, tồn tại của Phượng Tường đối với ông ta mà nói hết sức quan trọng.

Sắc mặt ông ta âm tình bất định, biến ảo vô thường. Cuối cùng hất trường bào lên, giữa hai lông mày vô cùng tàn nhẫn: “Năm đó ta vừa có thể phong ấn trí nhớ nó lần đầu tiên, thì có thể có lần thứ hai!  Phượng Tường, mạng của ngươi nhất định là của ta, ngươi trốn không thoát lòng bàn tay của ta! Ta khổ tâm kinh doanh nhiều năm, há có thể bị ngươi nhiễu loạn!”

Lúc đó Thánh Tế tư cắn răng nghiến lợi, vạn lần không ngờ, có hai vị khách không mời mà đến đang chạy tới hướng Quang Minh thành.

Gần tối, chếch ở vùng ngoại ô, vừa xuất hiện một nam một nữ ngồi bên cạnh đống lửa.

“Tiểu Phượng Vũ ~” một nam tử áo tím cười đến hoa đào nở Đóa Đóa, tràn đầy ý vị lấy lòng. Thả vào trong thành không biết sẽ mê chết bao nhiêu tiểu tức phụ đại cô nương, đáng tiếc mỹ nữ ngồi đối diện hắn cũng không hiểu phong tình, chẳng những làm như không thấy đối với hắn bán manh rõ rành rành, thậm chí còn xoay người để lại bóng lưng cho hắn.

Giả bộ đáng thương nửa ngày, đối phương lại mặc kệ rồi cũng mặc kệ mình, Ngôn Ca Hành không chịu nổi: “Này, ta nói Phượng Vũ tiểu thư, cái gọi là đồng bạn chính là phải hỗ trợ lẫn nhau, ngươi thì nỡ lòng nào một mình ăn sạch bách lương khô, trơ mắt nhìn ta đói bụng?”

“Ngươi còn có mặt mũi nói chuyện!” Phượng Vũ sớm chứa một bụng lửa giận, bị hắn ác nhân cáo trạng trước, thì nhịn không được nữa: “Là ai ở ban ngày sờ loạn chà xát lung tung, hại ta đánh mất bọc lương khô rồi? Chia cho ngươi, chẳng phải ta và nhóm ma thú phải đói bụng! Hơn nữa lên đường dự bị lương khô là kiến thức cơ bản đúng không? Ngươi lại mang hai tay không liền lên đường rồi, thật coi ta là mụ già phục vụ ngươi?”

Nàng nói một câu, Ngôn Ca Hành liền lùn xuống một chút, đến cuối cùng đã co lại thành một đoàn, ôm đầu gối ngồi xổm trên mặt đất vẽ vòng vòng: “Độc Giác Thú đột nhiên bay cao như vậy, ta không ôm chặt ngươi chẳng phải là phải bị té xuống. . . . . . Đụng rớt bọc lương khô của ngươi đơn thuần là ngoài ý muốn, quên mang lương khô cũng là ngoài ý muốn. . . . . .”

“Là nam nhân sẽ vì chuyện của mình làm mà gánh chịu hậu quả.” Phượng Vũ lạnh lùng nói. Nàng nửa điểm cũng không thương hại người này.

“Được rồi. . . . . .” Ngôn Ca Hành phẫn nộ đứng dậy, vỗ vỗ bụi bậm trên vạt áo trường bào: “Cũng may là mùa thu. . . . . . Ta đi xem một chút gần đây có trái cây gì không.”

Nghe được tiếng bước chân bỏ đi của hắn, Phượng Vũ lại cắn lương khô một cái. Đó là lương thực dự bị nàng đặt ở trong vòng tai trữ vật, mặc dù không nhiều, nhưng mà đầy đủ cho mọi người ăn một ngày. Nếu như đổi thành những người khác đồng hành cùng với nàng, nàng đã sáng sớm liền lấy ra rồi. Nhưng không biết tại sao, nàng chính là nhìn không vừa mắt mọi hành động của người này, không muốn cho hắn.

Ăn lương khô xong, Phượng Vũ ném củi khô cành khô từ từ vào đống lửa. Nhìn như đang ngẩn người, thực tế lại là đang suy nghĩ đến chuyện sau khi tới Quang Minh thành.

Lấy bản thân muốn làm rung chuyển Quang Minh Thánh điện có thể nói là cự vật to lớn, Phượng Vũ cũng không sợ hãi, thậm chí còn có loại cảm giác hưng phấn khiêu chiến quyền uy vô thượng mang tới.

Chỉ là. . . . . . Phượng Tường giống như rất tôn trọng dưỡng phụ Thánh Tế tư của hắn, mà nàng lại đứng ở bên phía Luci. Một khi hai bên chống lại, nên làm cái gì? Chẳng lẽ kết quả huynh muội gặp lại chính là để tự giết lẫn nhau sao? Có một biện pháp vẹn toàn đôi bên hay không?

Phượng Vũ khổ não sờ sờ lên cái cằm, tiếp tục cầm củi, đưa tay qua lại chụp hụt. Quay đầu nhìn lại, mới phát hiện một đống nhánh cây trong lúc vô tình cũng bị nàng đốt xong rồi. Mà sắc trời vốn đang có ánh sáng nhạt lộ ra, cũng đã dần tối.

Nhưng Ngôn Ca Hành nói là muốn đi tìm trái cây, vẫn chưa có trở lại.

—— chẳng lẽ lạc đường gặp phải dã thú sao?

Đột nhiên Phượng Vũ có chút hối hận vì không vừa mắt mà không đưa thức ăn cho hắn. Lắc đầu một cái ném ý tưởng đã trễ này đi, nàng vỗ vỗ tay đứng lên, chuẩn bị đi tìm người.

Mới vừa đi ra mấy bước, lại thấy hắn cao hứng bừng bừng dùng túi áo khoác đựng một đống quả nho chạy chậm tới đây: “Vận khí thật tốt,  để cho ta hái được quả nho chín màu hồng tím, chua chua ngọt ngọt, khẳng định ăn ngon hơn lương khô của ngươi. Tiểu Phượng Vũ, mau nếm thử.”

Thấy trên đầu hắn thấp thoáng xuất mồ hôi hột, Phượng Vũ chợt có chút không tự nhiên: “Ta không cho ngươi lương khô, ngươi còn đặc biệt hái quả nho đến cho ta?”

“Ực. . . . . . Chuyện ngày hôm nay đích xác là lỗi của ta, những quả nho này coi như là ta bồi tội thôi.” Ngôn Ca Hành cười hì hì cầm quần áo trải tại trên mặt đất: “Hơn nữa Tiểu Phượng Vũ là mỹ nhân nha, coi như phát giận cũng là vui tai vui mắt, làm cho người ta không có cách nào chán ghét.”

“. . . . . .” Nửa câu đầu nói xong còn ra hình dáng, nửa câu sau lại là giọng điệu lỗ mãng trước kia rồi. Phượng Vũ lắc đầu một cái, lười phải chấp nhặt với hắn, khom lưng nhặt lên một quả nho, vừa muốn đưa đến trong miệng, lại đột nhiên bị Ngôn Ca Hành một chưởng đánh bay.

“Ngươi làm gì đấy?” Chẳng lẽ là lại trở quẻ hả?

“Đừng. . . . . . ăn. . . . . . Giống như không đúng lắm. . . . . . Ưmh. . . . . .” Ngôn Ca Hành nói xong, khổ sở đưa tay bưng kín đầu gối: “Khớp xương đột nhiên rất đau. . . . . .”

“Ngươi làm sao vậy?” Phượng Vũ thấy hắn có cái bộ dáng này, trong lòng lại sinh ra mấy phần gấp gáp: “Chẳng lẽ quả nho này có vấn đề?” Ăn thức ăn dã ngoại rất dễ dàng bị đau bụng, nhưng ăn khớp xương sẽ đau vẫn là lần đầu nghe nói. Chuyện không thường gặp, thường thường vừa ra nhất định là chuyện lớn.

“Không biết. . . . . . mới vừa rồi ta ăn không ít, cũng không gặp chuyện không may, thế nào vừa trở về liền. . . . . .” Các khớp xương y hệt như bị vạn châm đâm đau đớn khiến sắc mặt Ngôn Ca Hành trắng bệch, thoáng cái mềm nhũn ngồi ở trên cỏ, đôi tay che ở trên đầu gối không ngừng run rẩy.

Phượng Vũ nhìn thấy mà sốt ruột, dứt khoát ngồi xuống vén trường bào của hắn lên, kéo ống quần lên, dựa vào ánh lửa quan sát cẩn thận chỗ đau: “Bề ngoài giống như không có vấn đề gì mà?”

Ngôn Ca Hành bị Phượng Vũ “hào phóng” mà giật mình, ngượng ngùng lặp lại: “Nhìn thì rất bình thường. . . . . .”

“Đó là chuyện gì xảy ra?”

“Không biết. . . . . .”

Phượng Vũ không nhìn ra nguyên cớ, đột nhiên nhớ tới Chu Tước có tuổi thọ dài nhất, hẳn là hiểu biết nhiều nhất, liền vội vàng gọi nàng: “Chu Tước, ngươi có nghe nói qua trên đời có quả nho ăn vào sẽ đau khớp hay không?”

Chốc lát, Chu Tước hỏi: “Chủ nhân, ngươi đau khớp?”

“Không phải là ta, là hắn.”

Nghe không phải Phượng Vũ có chuyện, Chu Tước vốn tính toán hiện thân liền thu hồi bước chân còn chưa có bước ra, ngồi ở trong không gian ma thú giải thích: “Không phải là hắn ăn xong quả nho rồi chạy bộ ngay hả?”

“Đúng vậy, làm sao ngươi biết.”

“Bởi vì trước kia ta từng gặp qua. Đây không phải là quả nho có vấn đề, là ăn đồ ăn có hàm chứa chất chua thì không thể vận động dữ dội, nếu không chất chua tập trung đến khớp xương lớn, tạo thành thân thể đau đớn khó hiểu.” Chu Tước giải thích: “Vấn đề không nghiêm trọng, để khớp xương lên cao, không để cho máu tập trung, nghỉ ngơi thật tốt một chút liền hết chuyện.”

“Thì ra là như vậy, không ngờ giải quyết dễ dàng như vậy.”

Nhưng tiếp đó, Phượng Vũ phát hiện chuyện này tuyệt không dễ dàng: nàng lượm tảng đá đặt lót ở dưới chân của Ngôn Ca Hành,  người này vẫn còn oán trách liên tiếp, không phải ngại tảng đá góc cạnh quá nhiều đụng đau hắn, chính là ngại tảng đá quá nhỏ để không ổn định.

“Rốt cuộc ngươi muốn như thế nào?” Gân xanh trên trán Phượng Vũ bạo loạn, kiên nhẫn của nàng khó có được một chút đều sắp bị mài hết.

“Tiểu thư, ta là vì cầm quả nho cho ngươi mới làm cho động cũng không động được, ngươi thì không thể dịu dàng một chút, thỏa mãn yêu cầu bệnh nhân?”

“. . . . . .” Ngôn Ca Hành rõ ràng đứng ở điểm cao nói lời đạo đức khống chế làm Phượng Vũ hiếm thấy không phản bác được.

Ngôn Ca Hành tiếp tục truy kích nói: “Tảng đá quá cứng rồi, ta hi vọng có gì đó mềm mại hơn, nói thí dụ như thân thể của con người ....”

—— mặc dù thời gian chung đụng ngắn, tính cách của nàng mình không còn rõ ràng lắm ư, ân oán rõ ràng lại nghiêm túc quật cường đến quá mức, để cho mình luôn muốn trêu chọc nàng. Cơ hội khó được, tại sao có thể bỏ qua.

Trầm mặc chốc lát, quả nhiên Phượng Vũ chậm rãi ngồi xuống, ôm hai chân Ngôn Ca Hành ở trên đầu gối.

Ngôn Ca Hành đạt được mưu kế nụ cười như ý mới vừa lộ vẻ ở trên mặt, mà nhờ động tác kế tiếp của Phượng Vũ liền đọng lại: không biết từ nơi nào Phượng Vũ lấy ra một sợi dây thừng, trói hai chân hắn lại, lại lấy một đầu khác của sợi dây treo lên trên cây.

Thấy thế, nhất thời mặt Ngôn Ca Hành cũng tái xanh rồi: “Phượng Vũ, không phải là ngươi ác tâm như vậy đi. . . . . .”

“Xin lỗi, trừ cái này ra ta không tìm được thứ mềm mại gì khác.” Phượng Vũ “dịu dàng” sờ sờ đầu của hắn, “săn sóc” mà khoác cái áo đến trên người hắn: “Nghỉ ngơi thật tốt đi, Chu Tước nói qua một đêm là tốt rồi.”

“Này. . . . . .” Không đợi Ngôn Ca Hành nói xong, Phượng Vũ đã dùng áo khoác bao mặt của hắn lại, bưng bít lời hắn chưa nói xong ở trong quần áo, căn bản không để ý tới hắn ưmh ưmh ưmh kháng nghị.

Vỗ vỗ bụi đất trên áo, lần này đến phiên Phượng Vũ cười trộm: muốn mượn cơ hội chấm mút? Không có cửa đâu! Cho là nàng dễ bị đùa bỡn như vậy à.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.