Trong mắt của Hà Lệ Lệ mang theo sát khí, bà ta sớm đã hận Trần Bình đến tận xương tủy rồi.
Thân là một người phụ nữ bị vứt bỏ của gia tộc, bà ta vẫn luôn chỉ có thể dựa vào đứa con trai để giành đất sinh tồn ở trong gia tộc.
Bây giờ con trai đã chết, em trai cũng không hợp lực, bà ta thật sự không biết mình nên dựa vào ai nữa.
Nghe được lời nói của đối phương, Trần Bình mới biết hóa ra người phụ nữ này là mẹ ruột của Hà Vân Thiên.
“Thằng phế vật con trai của bà đó, giết cũng đã giết rồi”
Diệp Phàm rất khinh thường, anh ta đã chướng mắt loại người như Hà Vân Thiên từ lâu rồi.
Trần Bình cũng nhìn ra được, đối phương cũng không phải thật lòng thật dạ muốn báo thù cho con trai, mà là đang thể hiện một loại tức giận bất lực nhiều hơn.
Khi anh giết Hà Vân Thiên, đã cảm giác được chỗ không thích hợp của đối phương.
Huyết thống trên người anh ta không thuần khiết.
Đây chẳng phải vì anh ta không phải là con người đơn thuần hay sao? Nếu anh đoán không sai thì là hỗn huyết giữa yêu thú và con người.
Chỉ có điều, anh cũng không rõ một nửa huyết thống còn lại của đối phương tới tỪ yêu thú nào, anh chỉ biết sự pha trộn ở Hà Vân Thiên không tốt.
Nếu anh ta có thể pha trộn ưu điểm huyết thống của yêu thú, và ưu điểm huyết thống của nhân loại một cách hoàn hảo, thì nói không chừng Trần Bình cũng không phải là đối thủ của anh ta.
Thế nhưng, cho dù trên thế giới này có hàng ngàn hàng vạn bán yêu thú nhân, thì vẫn rất khó tìm được một sự tồn tại có sự pha trộn hoàn hảo.
Đây chính là một thực nghiệm vô cùng nguy hiểm.
Hà Vân Thiên thân là hàng loại hai khiếm khuyết trong thực nghiệm, nên rõ ràng anh ta phế vật như vậy cũng là chuyện rất bình thường.
Lúc này nhìn thấy Hà Lệ Lệ, Trần Bình liếc mắt một cái, lại thấy diều hâu đứng ở cách đó không xa.
Anh đột nhiên như hiểu ra được gì đó mà bừng tỉnh.
Nghĩ một lúc lâu, hóa ra tên phể vật đó chính là kết quả của diều hâu và Hà Lệ Lệ.
Chẳng trách con diều hâu nóng nảy đó lại ra tay đả thương người.
Chỉ là rất dễ nhận thấy, anh có thể nhìn ra được diều hâu này vẫn khá có lý trí.
Đối phương có thể cân nhắc lợi hại, biết vào thời điểm mấu chốt phải lấy lòng mình thì mới có thể có được lợi ích.
Mà Hà Lệ Lệ lại không giống đối phương, chưa hiểu rõ hết về thân phận của mình, mà đã trực tiếp muốn ra tay, có thể nói đây là một người phụ nữ rất ngu ngốc.
Vân Trung Thiên đứng ở bên cạnh, nhìn chằm chằm tất cả những chuyện này một cách lạnh lùng, ông ta đang che giấu mình rất tốt.
Khả năng che giấu của yêu thú cũng không yếu, vì phòng ngừa bị Hà Xử Phong phát hiện, nên ông ta vẫn luôn trốn trên cây.
Nếu để người nhà họ Hà phát hiện ra ông ta tới nơi này xem náo nhiệt, thì chắc chắn sẽ lại gây náo loạn.
Ông ta hoàn toàn không sợ con người, nhưng cũng không muốn rước thêm phiền phức tới cho mình.
Chỉ là một đứa con trai phế vật mà thôi, chết cũng chết rồi! Vân Trung Thiên chỉ đau đớn trong một giây ngắn ngủi mà thôi.
Hà Lệ Lệ nhìn thấy Trần Bình và Diệp Phàm
- ------------------