Thấy hai người còn lại đều không có hứng thú với thứ mà mình bán, Cổ Tiêu Thi cũng hoàn toàn không quan tâm đến mặt mũi nữa, cô ta lựa chọn mang hết những thứ mà mình mua được ở Tàng Bảo Lâu ra bán.
Những thứ này đã trải qua Cổ Tiêu Thi tự mình nghiệm chứng, tất cả đều là đồ tốt.
Tuy Cổ Tiêu Thi cũng không có từ chỗ của đối phương mua được quá nhiều đan dược, nhưng loại vũ khí như dao găm thì cô ta vẫn có.
Cổ Tiêu Thi nhanh chóng bắt đầu rêu rao, để cho tất cả mọi người đến xem náo nhiệt.
Đồ của Hối Bảo Lâu bọn họ không để vào mắt, vậy thứ cuối cùng là của Tàng Bảo Lâu này, chắc hẳn là có thể lọt vào mắt xanh của đám người này đúng không? Quả nhiên một giây sau khi lấy đồ vật ra, tất cả mọi người đều sôi trào.
Ngay cả đám diễn viên quần chúng được mời đến kia đều kinh ngạc trừng to hai mắt.
Trước đó những vũ khí mà Trần Bình đặt trong Tàng Bảo Lâu đều là những thứ chưa từng sử dụng, cho nên nói nhìn qua không có dáng vẻ gì khác lạ, là thuộc về trạng thái chưa bóc tem.
Mà bây giờ thứ này được Cổ Tiêu Thi mua về, đồng thời tự mình thử dùng qua, những vũ khí này đã sớm được mỡ ra, cho dù như thế nào cũng không che giấu được hào quang của bọn chúng.
“Đây chính là linh khí đấy hả?”
Loan Lão cũng không nhịn được mà lộ ra vẻ mặt khiếp sợ, ông ta trợn mắt há hốc mồm nhìn những vũ khí này, trong ánh mắt lóe lên sự kiêng ky.
Cho dù phương diện luyện đan chính là thứ mà Loan Lão chuyên nghiệp nhất, thế nhưng đối với phương diện luyện khí ông ta cũng biết một hai.
Trên khối đại lục này, ngay cả luyện khí sư thất phẩm lợi hại nhất cũng không thề luyện chế ra được thứ vũ khí có phẩm chất tốt như vậy.
Nhìn thấy thứ vũ khí này, trong lòng Loan Lão sôi trào lên, ông ta chỉ ước gì có thể tiến lên, trực tiếp mang những thứ vũ khí này cất đi hết.
“Không nghĩ đến ở một vùng đất khỉ ho cò gáy như thế lại có thể nhìn thấy được tuyệt thế trân bảo như vậy, quả thật là khiến cho người ta có chút khó mà tin được”
Loan Lão phát ra tiếng cảm thán từ tận đáy lòng.
Ông ta ở Hoàng Thành nhiều năm như thế, nhưng chưa từng nhìn thấy bảo vật nào như vậy.
Lúc này đây, ông ta có thể ở một thành trì nhỏ vắng vẻ nhìn thấy một thứ trân quý như thế, Loan Lão thề nhất định phải lấy được hết toàn bộ.
Lần này ông ta ra ngoài tương đối qua loa, cũng không mang theo bao nhiêu tiền.
Thế nhưng bản thân ông ta biết rõ, nương theo thanh danh của mình thì còn có thể đồi lấy không ít tiền.
Nghĩ đến đây, Loan Lão không nói hai lời đứng lên, ông ta biết mình chắc chắn không có cách nào so sánh tài phú với dân bản địa.
Vì thế ông ta quyết định công khai thân phận của mình.
“Tôi quyết định công khai ra thân phận của bản thân mình, tôi chính là luyện đan sư đến từ Hoàng Thành, đứng hàng thất phẩm, chẳng qua lần này tôi không mang theo đủ tiền, nếu như có