Trần Bình cũng không nhịn được chọc ghẹo một câu, anh cũng rất tò mò, trong lòng lão Loan rốt cuộc cất giữ bí mật gì?
Những lời này của Trần Bình cũng khiến lão Loan do dự một chút, ông ta | thở dài một hơi, cuối cùng vẫn nói ra bí mật này.
“Thực không dám giấu, tôi và Loan Xuyên Sa là anh em ruột, lão là em trai của tôi, mấy năm trước chúng tôi chọn đi con đường khác nhau, mà tự tưởng cũng hoàn toàn khác nhau, cho nên mỗi người đều lựa chọn cuộc đời cho riêng mình”
“Tôi cực kỳ không thích cái nghề của lão, trong mắt tôi nó là một cái nghề điên rồi.”
Nói đến đây, lão Loan không nhịn được ngẩng đầu, nhìn trời một cái, đáy mắt giấu đi một tia ưu sầu và bất đắc dĩ. | Chuyện Isx và lão Loan khiến mọi người tò mò, nhất là hai người trẻ tuổi đang xem náo nhiệt.
Là một người có tính hóng hớt cực mạnh, Sư Chẩn Thiên cũng lật đật tới, thậm chí còn đặt mông lên ghế, ngồi trước mặt đối phương.
Thấy tất cả mọi người đều có vẻ bà tám thế này, lão Loan không nhịn được bật cười.
“Nếu các người đã tò mò như vậy, thì tôi sẽ nói cho các người biết!”
Sau đó, lão Loan nói hết chuyện mình và cái cậu em cố chấp kia của mình nói ra, dáng vẻ như thực sự bất mãn từ đáy lòng đối với cậu em này của mình.
| “Cái nghề của lão cần hao phí rất nhiều tâm thần, với cả cũng có hại đối với cơ thể người, đây là do trùng hợp nên tôi mới biết được, đại đa số người trong thời gian ngắn sẽ không có bất kỳ tổn thương nào, cũng không cảm thấy không thoải mái“.
“Nhưng lâu dài sẽ càng ngày càng tệ với cơ thể họ, thậm chí về sau sẽ còn bị hấp thụ hồn phách lẫn máu thịt, trở thành khôi lỗi”
| Lão Loan nói đến đây thì không nhịn được thở dài một hơi, trong lòng lão cũng rõ ràng, không phải ai cũng có tiền để khắc thần lâu dài, bởi vậy nên những người chịu hại kia đều là những người có quyền thế.
“Bí mật này không có nhiều người biết, từ sau khi tôi biết được, lão cũng tiến hành đuổi cùng giết tận tôi, có điều may mà thực lực tôi không tệ, cũng có được địa vị khá cao, cho nên dù lão có tức cũng không làm gì được.”
Nghe vậy, Trần Bình lặng lẽ gật đầu, không ngờ còn có những việc thế này.
“Tôi biết ý của sư phụ hơn phân nửa là muốn đi thu thập cái tên Loan Xuyên Sa này, có điều chuyện này tôi can dự vào cũng không ổn lắm, dù sao cũng có quan hệ máu mủ ruột thịt, với cả lão cũng hiểu rõ tôi, nói không chừng chỉ vài hành động quen thuộc của tôi sẽ lập tức bị bại lộ thân phận”
Cuối cùng lão Loan vẫn quyết định cho dù thế nào cũng không tham gia vào việc này, dù sao nếu như vì mình mà làm cho kế hoạch của Trần Bình thất bại thì tiêu.
Trần Bình cũng không làm khó ông ta, dù nói thế nào thì người này cũng là em trai ông ta, cộng thêm tuổi của lão Loan cũng lớn, bảo ông ta đi cũng lãng phí thời gian.
“Được rồi, hai đứa nhóc này cũng đừng đứng đây nữa, nhanh đi báo danh đi“. | Trần Bình thúc giục một câu, hai đứa nhóc kia khẳng định không chạy thoát.
“Hì hì, sư thúc, chúng ta nhanh đi báo danh thôi!” Hoa Vân Doanh cười híp mắt nói, ngọt ngào nói với Cổ Nhạc Nhạc một câu.
Nghe vậy, Cổ Nhạc Nhạc suýt thì té ngửa ra đất, cậu không ngờ đối phương lại gọi sự thúc mà ngọt như bôi một thế này.
“Được rồi, sau này chúng ta ngầm hiểu trong lòng là được rồi, cậu vẫn nên gọi tôi là Cổ Nhạc Nhạc đi... cậu gọi vậy làm tôi có hơi không quen.”
Cổ Nhạc Nhạc lúng túng chạy trối chết, không muốn tiếp tục ở đây nữa, cậu luôn cảm thấy có chút xấu hổ.
| Hoa Vân Doanh cũng không nhịn được cười ha hả, thật ra Hoa Vân | Doanh cố ý nói vậy.
Thấy bầu không khí hòa hợp giữ mọi người như vậy, Trần Bình cũng cảm thấy hài lòng, chờ bọn họ đi báo danh về.
Lúc này, Loan Xuyên Sa đang ở trong phòng mình, hưởng thụ các thị nữ chăm sóc.
“Tốc độ nhanh lên một chút, bày hoa quả lên cho tôi, ông đây vất vả lâu như vậy, cũng không phải trở về để chịu khổ tiếp.“.
Nói đến đây, lão ta lập tức vươn tay cấu vào mông một thị nữ, nhìn như không vừa lòng với hành động của đối phương.
“Ai bảo động tác của cô chậm thế?”
Thị nữ bị cẩu cũng chỉ giận mà không dám nói gì, yên lặng đứng một bên thống khổ lau nước mắt.
Lão ta cực kỳ ghét lão Loan. | Những năm gần đây, lão ta vẫn luôn nghĩ cách ám sát lão Loan, có điều, đối phương cũng có bản lĩnh, có thể lẩn tránh mỗi lần ám sát.
Cộng thêm thân phận, địa vị của lão Loan cũng không phải bình thường, cho nên mình không có cách nào quang minh chính đại mưu hại lão Loan.
May mà hai người đều nổi bật, cho nên không xuất hiện tình huống có kẻ giật dây nhằm vào đối phương.
“Sư phụ, anh trai của thầy gần đây không có tin tức gì, có điều nghe nói ông ta đã đến thành Nhật Nguyệt một chuyến, rồi không có động tĩnh gì.”
“Con đi tra ghi chép gần đây của Hoàng Thành, cũng không tra thấy tung tích của ông ta“.
Tiếu Lâm Thiên cũng là một người rất cẩn thận, vì để bàn giao được với sư phụ, anh ta sẽ tra xét tất cả các tình huống có thể xảy ra một phen.
Những lời này khiến Loan Xuyên Sa hài lòng.
“Nếu là như vậy thì ta cũng không có gì lo lắng nữa, chỉ cần tên vô dụng kia không đến trêu chọc ta, vậy ta cũng không bực bội nhiều.”
- ------------------