Vốn dĩ đối với loại văn kiện này, Trần Kiến Cương không chút nào để ý, cho nên sau khi con trai trộm đồ đi, ông ta cũng không kịp phản ứng.
“Trân Bảo Các...
Nếu như lần hợp tác này giữa chừng xảy ra chuyện gì, ông đây sẽ không tha cho các người!”
Một bên khác, Trần Bình quay về học viện người tu hành, trước tiên anh muốn đi tìm ông cụ Hầu.
Anh sắp xếp cho vợ và con gái ở chỗ Sư Chấn Thiên, một thân một mình mang theo xấp tài liệu này, cần thận từng li từng tí đến phòng của ông cụ Hầu.
Ông cụ Hầu đang ngồi trên ghế dài thường thức trà, thưởng thức trăng.
Nhìn thấy Trần Bình, vẻ mặt ông ta tràn ngập tươi cười, rót cho Trần Bình một chén trà.
“Đến, cậu thử phẩm trà này xem, là trà Đặc Cung, bên ngoài không có đâu."
Nghe thấy thế, Trần Bình cau mày, uyển chuyển từ chối ý tốt của đối phương.
“Hơn nửa đêm uống trà, ông không sợ mất ngủ à?”
Vừa nói xong, anh bèn lấy văn kiện ra đặt ở trước mặt ông cụ Hầu.
“Tôi vừa đi một chuyến đến địa bàn của Độc Tông thì phát hiện ra thứ này, trước mắt mà nói, người biết được tin tức tình báo nhiều, lại có thể tin được nhất cũng chỉ có ông cụ Hầu ngài thôi.”
Trần Bình rất thành thật, chính vì đối phương đáng tin, cho nên anh mới chia sẻ phần văn kiện này ra bên ngoài.
Nghe thấy Trần Bình nói như thể, ông cụ Hầu cũng cảm thấy tương đối hứng thú, ông ta nhận lấy văn kiện, hiếu kỳ đọc lướt qua, sau một giây, đồng tử của ông ta phóng đại, thiếu chút nữa quên mất cả việc nuốt trà đang ngậm trong miệng xuống.
“Cái gì?" Vẻ mặt của ông cụ có phần hoảng sợ, hiển nhiên chính bản thân ông ta cũng không ngờ tới nội dung bên trong phần văn kiện này.
“Độc Tông và Trân Bảo Các đều gia nhập Càn Khôn, Trân Bảo Các và Độc Tông cũng có kế hoạch hợp tác”
Vẻ mặt của ông cụ Hầu càng lúc càng trỡ nên khó coi, ông ta biết rõ Trân Bảo Các tuyệt đối là tồn tại trung lập, lần này không biết Càn Khôn đã phải hao tốn thủ đoạn lớn cỡ nào mới tóm được Trân Bảo Các đến tay.
“Đối ngoại, Trân Bảo Các vẫn giữ trạng thái trung lập như cũ, chẳng qua lại bí mật giúp đỡ đám người Càn Khôn kia thu thập tin tình báo, xử lý rất nhiều chuyện”
Trần Bình giải thích, trong lòng càng xoắn xuýt.
Anh còn chưa quên Nặc Nhất ở Trân Bảo Các.
Lúc trước anh muốn điều tra tin tức về Giang Uyển, hoàn toàn là may mắn mà có Nặc Nhất.
Tuy trong lòng rất tin tưởng Nặc Nhất, thế nhưng tai vách mạch rừng (dù có giữ bí mật đến đâu thì khả năng tiết lộ vẫn có thể xảy ra), chỉ cần Nặc Nhất điều động một xíu lực lượng của Trân Bảo Các thì khó tránh khỏi sẽ bị người có lòng tra được tin tức.
Nếu như Nặc Nhất ở trong tình huống không biết rõ như thế, vậy tiếp theo người phụ nữ này
- ------------------