Diệp Phàm nói với vẻ mặt không cảm xúc, từ khi gia nhập đội ngũ của Trần Bình, anh ta đã từ từ trở nên hoạt bát hơn một chút.
Bình thường anh ta đều mang vẻ mặt không có biểu cảm, nhưng thi thoảng trên mặt vẫn sẽ thay đồi cảm xúc một chút.
Nghe được lời nói của Diệp Phàm, Lưu Dương Dương đã hoàn toàn dại ra.
Người đàn ông trước mắt này đã mạnh đến bất trị rồi, nhưng anh ta lại cứ cố tình không phải là lão đại! Vậy lão đại của những người đó còn mạnh đến thế nào nữa? “Thành thật khai báo, rốt cuộc cậu đã vào đây kiểu gì? Mục đích cậu tới đây là gì?”
Gia Cát Thanh Phong cũng mở miệng với vẻ hơi khinh thường.
Anh ta chẳng muốn giải thích quá nhiều cho người này.
Từ trước đến nay, người này và mình đều không hợp nhau, anh ta chỉ hận không thề ném cái thứ ghê tờm này ra ngoài.
Thứ này biến thành cái gì không biến, sao cứ nhất định phải biến thành một con thằn lằn to xác tản ra mùi tanh hôi chứ? Nghe thấy lời này của Gia Cát Thanh Phong, Lưu Dương Dương cũng không nhịn được mà cúi đầu.
Anh ta biết rất rõ, bây giờ mình có việc thì cầu người.
Tuy trong lòng anh ta cũng rất bất mãn với Gia Cát Thanh Phong.
Nhưng cho dù như thế nào, muốn nhờ Gia Cát Thanh Phong giúp mình làm sáng tỏ thân phận này, thì anh ta chắc chắn phải thành thật một chút.
“Tôi nghe ngóng được từ bên ngoài rằng biệt thự này là một nơi cất giữ kho báu, cho nên mới đặc biệt tìm người phụ nữ tên Dương Quế Lan để mua lệnh bài với giá cao.
Ban đầu tôi cũng không ngờ miếng lệnh bài này lại thật sự có ích! Sau khi tôi nhìn thấy có rất nhiều người bị ngăn cách ở bên ngoài, tôi mới biết hóa ra miếng lệnh bài này là thật!”
Nghe thấy lời mà đối phương chậm rãi nói ra, biểu cảm của mọi người đều trờ nên có hơi đặc sắc.
Nhất là Giang Uyền, giờ này khắc này, cô chỉ muốn tìm một chỗ rồi chui thằng vào.
Không ngờ mẹ ruột của mình lại mang tới phiển phức lớn như vậy cho mọi người.
Cũng may người này có thực lực thấp, nên không gây ra được bất cứ sát thương gì cho người khác.
Bằng không, cho dù Giang Uyển có dập đầu xin lỗi mọi người, thì cũng khó giấu được sự áy náy trong lòng.
Tất cả mọi người đều đã vô cảm với Dương Quế Lan rồi.
Tuy rằng đối phương thực sự đã làm ra nhiều chuyện không hợp lẽ thường tình như vậy, nhưng tất cả những chuyện này đều nằm trong dự đoán của mọi người.
Ả đàn bà Dương Quế Lan này có làm ra chuyện gì đi chăng nữa, cũng không khiến người ta cảm thấy kỳ quái: Mọi người đều biết miếng lệnh bài này là giấy chứng nhận ra vào.
Người sở hữu miếng lệnh bài này cũng chính là người có quyền vào ở trong biệt thự.
Vậy mà Dương Quế Lan lại vì tư lợi của bản thân mà bán thứ này đi.
Nếu đề những người có thực lực cực kỳ mạnh mẽ đó có được nó, vậy chẳng phải bọn họ có thề tùy tiện ra vào biệt thự hay sao? “Thứ này cũng có thể bán được sao?" Gia Cát Thanh Phong lộ ra vẻ mặt hoảng sợ.
“Nếu đề những người có mưu đồ có được loại lệnh bài này, vậy phải làm sao mới được? Chẳng phải bọn họ sẽ trực tiếp tiến vào diệt sạch chúng ta hay sao?”
Diệp Phàm cũng không nhịn được mà mỡ miệng nói.
Anh ta vốn không định nói gì cả, nhưng vừa nghĩ đến nhiệm vụ mà Trần Bình giao cho mình, anh ta cũng không nhịn được mà mỡ miệng.
Nếu Trần Bình đã bảo anh ta làm quyền lão đại ðở nơi này, vậy anh ta hiển nhiên phải chăm sóc tốt cho những anh chị em ở đây.
Hơn nữa, ở nơi này thực lực của anh ta là mạnh nhất, đồng thời có quyền lên tiếng nhất.
Giờ này khắc này, nếu anh ta không đứng ra nói gì đó, vậy ít nhiều gì cũng sẽ có chút không ồn.
“Bây giờ đang lúc Trần Bình không có ở đây, chúng ta càng nên giữ cảnh giác mọi lúc đề đề phòng các loại chuyện xảy ra, loại hành động hoang đường như bán miếng lệnh bài này ra ngoài, quả thực là khiến người ta lần đầu nghe thấy!" Thực ra tất cả mọi người đều rất muốn trừng phạt và dạy dỗ Dương Quế Lan một trận.
Nhưng ngại vì mặt mũi, nên bọn họ cũng không thề đưa ra ý kiến này được.
Lúc này Giang Uyển chủ động mờ miệng: “Tôi cảm thấy chuyện này đều là lỗi của mẹ tôi, chúng ta không thể tiếp tục dung túng cho bà ấy